*Chương 6:
An Tuệ thấy tiếng động, bỗng choàng dậy, đoán là mẹ về, cô chậm rãi đi xuống, định hù mẹ. Càng gần mẹ, từ phía sau, cô thấy đôi vai mẹ rung lên, mẹ đang khóc sao, cô cũng ngầm biết lý do gì nhưng cô không muốn hỏi. Có những nỗi đau người ta đã quên, đã cất vào quá khứ, dù là vì quan tâm mà hỏi lại thì cũng là một liều thuốc độc, bắt người ta uống, bắt người ta trải qua cái quá khứ đau thương kia thêm lần nữa vậy. Bây giờ cô nên làm gì đây, đang loay hoay với ý định đi về phòng thì mẹ bỗng nói mà vẫn đang nấu cơm không quay lại nhìn cô:
- Con dậy rồi à, có đói không? Hôm nay mẹ về thấy hai đứa đang ngủ, không biết đã ăn gì chưa.
- Hôm nay anh Đình Dương đưa đón con đi học, còn nấu cơm trưa cho bọn con nữa ạ.
- Ừ, anh ấy có lòng như thế, con không được phụ lòng anh đâu đấy, cố gắng trở thành một người thành công như anh ấy, nghe chưa?
- Con biết rồi ạ. Mà mẹ ơi…
- Sao thế? Sao không nói luôn mà cứ ấp úng vậy, lại phá gì à?
- Không ạ, con muốn hỏi mẹ một câu từ lâu rồi nhưng sợ mẹ buồn lắm!
- …
- Mẹ…
- Ừ, con hỏi đi, từ lâu, đã chẳng còn thứ gì có thể khiến mẹ buồn nữa rồi.
- Mẹ ơi, mẹ… có nhớ bố không?
Bà nhìn gương mặt buồn thiu của cô con gái, bà nghĩ rồi gắng vui vẻ trả lời, vì bà sợ con buồn.
- Thế con có nhớ bố không nào?
- Có chứ ạ, con ngày nào cũng nhớ bố hết ấy.
- Vậy à, chắc bố cũng nhớ con lắm đấy.
- Hi hi, con cũng nghĩ thế.
- Thôi, đừng đứng đấy nữa, vào phụ tôi một tay nhanh lên cô nương.
Cô tủm tỉm sắn tay áo vào nhặt rau cho mẹ. Cô biết mẹ đang né câu hỏi của cô, ước gì bây giờ bố trở về thì tốt biết mấy. Không biết bố đang ở đâu nhỉ? Bố có nhớ mẹ con cô không? Mẹ con cô đã chờ đợi một thời gian quá dài rồi, bố còn chần chừ gì nữa mà không về? Hàng tá câu hỏi được đặt ra, nếu cơ chút manh mối, cô sẽ đi tìm bố về cho mẹ, để tìm câu trả lời cho các câu hỏi kia.
Lên cấp ba, kiến thức khác hồi cấp hai lắm, chắc do khó hơn. Cô rất kém ngoại ngữ, hay được các cô giáo bộ môn này nâng điểm nên mới qua chứ giờ lên cấp ba, điểm cực kỳ chất, nhìn vào là biết thực lực như thế nào. Cô không còn giữ được danh hiệu học sinh giỏi nữa, không biết mai sau cô có cuộc sống thế nào, không dám mơ thành công như anh Đình Dương, nhưng cũng phải bằng 1/3, cô thầm ước tính.
Như mọi ngày, trước khi đi ngủ, cô thường online mạng xã hội. Một tin nhắn đến, cô mở ra, là tin nhắn của “Anh”.
Anh: “Xin chào, bạn có đó không?”
AT (An Tuệ): “Vâng, bạn vẫn thức à?”
Anh: “Đó là thói quen của mình mà”
AT: “Giống mình, hi hi”
Anh: “Vậy hả, ngày hôm nay của bạn thế nào?”
AT: “Vui lắm, người mình thích đã để ý đến mình”
Anh: “Thích nhé, mình đang chán lắm, mọi thứ cứ như đang trêu đùa mình vậy. Kiểu như có duyên nhưng không nợ ấy. Buồn lắm!”
AT: “Cố lên bạn, mình nghĩ thời gian đầu thì khó khăn thôi, một khi đã vượt qua thì bạn sẽ hạnh phúc. Nếu bạn kia thực sự yêu bạn, thì sẽ chẳng có thử thách nào là khó khăn cả.”
Anh: “Nếu có một người, yêu bạn như mình, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Có đồng ý đáp trả tình cảm không?”
AT: “Bạn hỏi thế thì hơi khó cho mình, vì mình đã thích người khác rồi. Nếu có một người như bạn tỏ tình, thì mình cũng sẽ từ chối thôi!”
An Tuệ không thấy trả lời, hỏi tiếp: “Bạn có đọc truyện ngôn tình không?”
Anh: “Có chứ, nó rất hay, dù mình biết những câu chuyện cổ tích ấy chẳng bao giờ có thật.”
AT: “Có những câu chuyện nam chính và nữ chính không đến được với nhau, mình thấy nó đâu phải cổ tích.”
Anh: “Nhưng họ yêu nhau thật lòng, ít ai tìm được tình yêu đích thực lắm. Dù không được bên nhau nhưng họ cảm nhận được nhau. Trên đời có những thứ trường tồn với thời gian, tiệt nhiên tình yêu không phải một trong đó, thế mà họ vẫn hi sinh để yêu đấy thôi. Đấy là cổ tích.”
AT: “Có phải bạn yêu người đó rất nhiều, nhưng chỉ là đơn phương nên bạn không tin vào cổ tích?”
Anh: “Mình không biết, đôi khi là do tác động bên ngoài nữa. Có thể ông trời cho hai người gặp nhau, không phải để họ bên nhau mà là để làm sáng tỏ!”
AT: “Sáng tỏ? Nghĩa là sao?”
Anh: “Thời gian sẽ cho bạn nhận ra, muộn rồi bạn ngủ đi, mai còn đi học.”
Tắt máy, An Tuệ nằm nhắm mắt để ngủ mà đầu cứ nghĩ về cuộc trò chuyện ấy. Nghĩ mãi rồi cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, cô dậy hơi muộn nhưng đủ để đến trường kịp lúc. Cô nhanh chóng chạy xuống nhà, thấy một bức thư ở cửa. Cô nhặt lên thấy tên người nhận là Bùi An Tuệ, vì đã muộn học nên cô vội nhét lá thư vào cặp rồi phi đến trường. Thứ ba có hai tiết ngoại ngữ nên cô oải vô cùng, mãi mới hết năm tiết học. Trống tan học vang lên, các bạn trong lớp đã vội vàng chạy nhanh ra khỏi cửa như đang tự giải thoát cho bản thân. Cô thì nằm ườn ra bàn, kiểu như lười biếng lắm.
- Có cần anh đưa về không? - Một giọng nói thốt lên.