Chương 5:
Thay bỏ bộ đồng phục nóng nực kia thật là thoải mái, giờ là 12h15 rồi, bất chợt ngửi thấy mùi thức ăn thơm quá. Cô hít một hơi thật sâu rồi thầm đoán… hmm, rất giống mùi rau muống xào, ôi, còn có mùi chả cốm nữa chứ… thật đói quá thôi. Lại nghĩ trưa mẹ có về đâu, thường hai chị em hay ăn tạm bợ cái gì rồi chờ mẹ về ăn vạ, chắc nhà hàng xóm nấu cơm nên mùi thơm “lạc” vào nhà mình. Cô chậm rãi đi xuống tầng, lấp ló trong bếp thấy lớp áo sơ mi màu xanh da trời đang thấm từng giọt mồ hôi của tấm lưng dưới đó. Anh đang nấu cơm sao, nấu cho cô ăn sao? Sao anh cứ tốt với cô như vậy, nhỡ sau này, cô không rời xa anh được thì phải làm sao.
- Oa, không ngờ anh nấu ăn giỏi như thế đấy, nhìn anh làm mà em đói quá, sắp xong chưa hả anh? Hi hi
- Sắp xong rồi, em ra bàn ngồi đi rồi anh dọn ra cho nhé!
Cô ra bàn ngồi, trong lòng tràn đầy nắng, có vẻ như còn cái nắng trong lòng cô còn nóng hơn cái nóng mùa hè bấy giờ. Cô không dám ảo tưởng gì về tình cảm của anh, nhưng anh làm cô thấy vị trí của cô trong anh là rất lớn. Cô hạnh phúc vì điều đó.
- Cơm xong rồi đây…!
Anh bưng mâm ra, cô và đứa em trai cứ nhìn theo không chớp mắt. Không biết do khâm phục anh giỏi cả việc nhà lẫn việc nước hay vì thức ăn ngon mắt quá nữa. Anh hơi ngại vì hai chị em họ nhìn chăm chú quá liền hỏi một câu cho đỡ ngại:
- Hai chị em nhà tôi đói chưa nào?
- Rồi ạ!!!
Hai chị em đồng thanh như những đứa trẻ đã chịu đói mấy ngày rồi, nhất quyết và trông buồn cười lắm. Anh không chịu nổi, đặt mâm cơm xuống bàn rồi cười như được mùa. Cậu em đã ăn rồi nhưng cũng không quên mời anh chị, còn cô nghe tiếng anh cười, thắc mắc nên hỏi:
- Anh cười gì thế?
- Trông thái độ của em buồn cười quá nên anh cười thôi…
Cô suy nghĩ xem thái độ của mình như thế nào. Thôi xong, ngại chết mất. Mặt cô bỗng dưng đỏ ửng lên. Anh thấy thế thì ngưng cười vì sợ cô ngại quá lại giận anh. Nhanh chóng mời anh ăn rồi cô cắm cúi ăn thật nhanh, mong sao cho qua nhanh giây phút xấu hổ này. Thấy cô ăn nhanh quá, anh lo cô nghẹn liền nhắc:
- Ăn từ từ thôi, có ai ăn hết của em đâu nào.
Anh nói vậy, biết anh để ý, cô ăn chậm lại. Cô có tham ăn thật, nhưng ngoài mẹ và em trai ra thì bí mật đó luôn được giấu kín. Khi có khách, cô đều ăn nhẹ nhàng, hiều thục, có lẽ hôm nay do ngại anh nên cô mất hết khả năng “diễn xuất” đây mà. Anh thích nhìn cô ăn món ăn do chính mình nấu, cứ như đang trao tình cảm một cách gián tiếp vậy, anh tự hỏi, không biết cô có cảm thấy tình cảm đó khi ăn không. Dù khoảnh khắc này sẽ trôi qua nhanh nhưng anh sẽ lưu giữ thật lâu trong ký ức của mình. Sau này, nếu có thể, anh sẽ dành thời gian nấu cơm cho cô ăn, anh sẽ đi theo cô để chăm sóc cô, hay chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa, bảo vệ cô từ xa thôi, anh cùng bằng lòng.
Xong bữa cơm trưa thú vị, anh dặn cô nhớ ngoan và chăm chỉ, chủ nhật anh sẽ đưa cô đi công ty anh chơi. Cô vui vẻ đồng ý, từ ngày anh thành lập công ty, cô chưa có cơ hội được đến tham quan, nay được anh mời thì còn gì bằng. Anh về, cô đánh giấc một giấc đến chiều. 2h chiều, mẹ về, thấy hai chị em đang ngủ cũng lạ, mọi hôm khi bà về là hai đứa đều trực sẵn ở cửa, chờ bà về đòi ăn. Bà nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế gỗ mà chồng bà ngày xưa đóng, từng ấy năm mà bà chưa từng quên người đàn ông đó, người đàn ông đã bỏ bà, không một lời từ biệt. Thi thoảng bà lại nghĩ xem mình đã làm gì sai, tại sao người đàn ông ấy lại ra đi, bỏ lại bao lời hẹn ước mặn nồng thuở còn son? Hôm người đó ra đi, cũng là lúc bà suy sụp nhất, giống như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt bà, bà từng nghĩ sẽ không sống nổi trên đời nữa Thế nhưng, khi bà nhìn vào đôi mắt trong veo của đứa con gái ngây thơ, nhìn vào nụ cười vui sướng khi được sinh ra của cậu nhóc tí hon này, chúng xứng đáng được một cuộc sống như bao đứa trẻ khác. Bà khóc, chưa bao giờ bà khóc nhiều đến thế, bà nhìn mãi về một hướng mà khóc, bà không than vãn, không kêu khổ, chỉ nhìn lên trời, và khóc, vậy thôi. Sau ngày hôm đó, bà lại tươi cười, chơi với con, bà cảm thấy mình thật dũng cảm, có lẽ chính vì bản năng làm mẹ trỗi dậy, nên bà mới mạnh mẽ như thế. Cái cảnh có chồng mà cứ như góa thật chẳng dễ chịu chút nào, dù bà có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay thế một người đàn ông được, và bà biết hai đứa con của bà phải chịu những gì khi phải đối mặt với cuộc sống thiếu vắng hình bóng cha. Bà lại buồn tủi, từng bước lặng lẽ vào bếp nấu bữa cơm tối.