Bệnh viện thành phố…
Một ai đó hỏi rằng, nơi lạnh lẽo nhất là ở đâu? Chính là bệnh viện.
Bệnh viện là nơi chữa khỏi bệnh tật cho bạn, là một nơi cứu lấy rất nhiều sự sống trên thế giới, nhưng cũng là nơi diễn ra những cuộc chia cắt đầy đau thương, những sự ra đi mang bao tiếc nuối.
Phong màu trắng xóa, từ tường đến cửa, còn cả giường bệnh. Gam màu chủ đạo của bệnh viện chỉ là màu trắng đơn sắc.
Cũng vì đó mà màu đỏ dính một chút thôi, cũng thật gai mắt.
Bầu không khí bên trong bệnh viện thì như nào? Lo lắng, sợ hãi và cầu nguyện!
Tiếng khóc của các cô gái, hằng ngày bảo là mạnh mẽ lắm, chẳng rơi hạt nước mắt nào.
Sự bất lực của từng người con trai, chỉ biết dựa tường, ngồi bất thần trên ghế chờ hoặc ôm cô gái bên cạnh mình vào vỗ về.
Mai, Thủy khóc nấc, Quỳnh úp mặt hẳn vào lòng Hân, cũng chẳng hơn gì hai người kia. Tiếng khóc hòa âm với tiếng suýt soa, “thôi không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!”
Hoàng đứng dựa tường nhìn các đàn chị nước mắt lã chã không ngừng, cậu chính là bất lực, bàn tay cuộn nắm đấm vẫn chưa buông lỏng ra.
Lần thứ bao nhiêu họ tới đây, cũng không biết nữa…
Đèn cấp cứu vụt tắt, vị bác sĩ già quen thuộc kia vẫn chưa về hưu. Nhìn những vị khách trẻ rất đỗi quen thuộc ngồi chờ phía ngoài, ông chỉ lắc đầu.
Không còn những câu hỏi tới tấp, “cô ấy sao rồi?”, “sẽ không sao đúng không?”,…
Đơn giản vì họ nhận thức được, con người ai rồi cũng đến hạn, chỉ là sớm hay muộn, nhanh hay chậm và bằng cách nào?
Nam thấy bác sĩ kia rời đi một đoạn xa rồi, cậu vẫn ngồi gục ở góc tường cạnh phòng cấp cứu.
Ừ, không sớm thì muộn, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
…
Phòng bệnh lạnh lẽo, không khí bên trong còn lạnh hơn cả. Một căn phòng, cả chục con người đứng ở đấy nhưng cũng không thể làm ấm được bầu không khí bên trong.
Cô gái nhỏ nằm trên giường, cũng như những năm trước đây thôi. Nhưng cô gái ấy không còn băng gạc quấn quanh người trắng xóa, không còn vừa ra khỏi phòng cấp cứu nằm vài ba tiếng trên giường bệnh liền gọi mọi người dậy thúc ra viện,…
Lần này cô ấy không có vết thương nào trên người, cô chỉ đơn giản là nằm trên giường bệnh mà không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.
Khung cảnh ai nhìn vào cũng suy sụp theo những người bên trong. Bất lực, sợ hãi, cầu nguyện và cầu nguyện.
Cốc cốc…
- Chúng tôi là công an thành phố phụ trách việc lần này, làm phiền mọi người bỏ chút thời gian hỗ trợ chúng tôi trong quá trình điều tra.
Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ lần lượt từng người ra hành lang làm việc với hai người công an nọ. Thời gian chầm chậm trôi, một giờ, hai giờ, ba giờ, việc lấy lời khai nhất thiết phải dài như vậy hay sao?
- Cậu là gì với nạn nhân?
- Bạn, đối tác, chồng chưa cưới cũ.
- Hả? À ừ, mời cậu thuật lại sự việc?
Hai người công an tập trung nghe từng lời Nam nói, dư âm của sự hoang mang vì câu trả lời trước đó của Nam vẫn còn đọng lại trên mặt họ.
- Một tuần trước, cô ấy nhận được tin nhắn từ số người lạ, nói rằng mới về nước, có thể gặp nhau được không…
…
"Chị về rồi cô bé! Có thể gặp em, đúng chứ? Hẹn em tại quán cũ, không gặp không về ~"
Nhi nhướn mày, quán cũ… sẽ không phải cái chốn đến chó gà cũng không muốn lui đến kia đó chứ?
Năm giờ rưỡi chiều, tại một nơi quán cũ, nóc nhà trước hiên đã sắp đổ sập xuống, mạng nhện kết thành lưới giăng đầy các góc nhà. Một ảnh tồi tàn, cũ xì xuất hiện bên trong quán.
Thứ mùi ẩm mốc cũng xộc cả lên mũi, Nhi đưa tay hơi dây mũi, cô khịt mũi.
Bao chỗ sạch sẽ đẹp đẽ không chọn, lại đem nhau đến cái nơi như này!
- Ây du, em gái lâu quá chưa gặp lại, càng ngày càng xinh nha!
- Không cần khen đểu, tưởng chị đi luôn không về nữa cơ mà?
- Nào phải về chứ, nợ chị em chưa trả hết…
- Thà đi không về, nếu về rồi thì nợ chị cứ trả dần dần, tôi không đòi một lần luôn đâu.
Nhi ngắt lời Hiền, nói nhanh còn nhếch môi nhẹ. Hiền không tức, ngược lại dường như còn đang tiếp thu câu nói của Nhi.
- Chị cũng có nợ gì em nhiều đâu nhỉ? Sao em cứ đòi hoài.
- Nợ gì chị rõ nhất, lần này hẹn tôi ra chắc không đơn giản là nói mấy câu nhảm đó.
- Không hổ danh em chị, thông minh!
Hiền vỗ tay bốp bốp, vẻ mắt hết sức tán thưởng. Nhi đưa mắt nhìn chỗ khác, ý cô là khinh bỏ lắm mới không nhìn.
- Muốn mời em đến một nơi, tự đi hay chị cho người khiêng đi?
- Có chân có tay không nhờ đến chị.
Tiếng ghế va mạnh vào tường vang cả cái quán nhỏ, Nhi đá ghế, không mấy tình nguyện mà bước đi. Ở phía sau, Hiền kéo môi cười nụ cười mãn nguyện.
…
- … tôi không biết vì sao họ lại đưa Nhi đến đó, hoặc là nơi đó quá bình thường, hoặc để qua mắt chúng tôi và họ đã đúng, chúng tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì căn nhà đó. Nhi vừa bước vào cổng đã bị bịt thuốc mê, ngủ đến tận nửa ngày mới tỉnh…
…
Trần nhà lát thạch cao sang trọng, đẹp mắt. Đèn bật sáng trưng cả căn phòng. Một nơi quá lạ lẫm, không chút nào quen thuộc với Nhi.
Đầu cô đau, vẫn cố chống tay ngồi dậy, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Cô nghe theo Hiền đi đến nơi nào đó, mới đi được hai bước qua cánh cổng lớn liền không biết thêm gì nữa. Cô cười khẩy, biết bị lừa còn không đề phòng!
----------
Những chap cuối sẽ cực chán vả chán nhaaaa:<
Để bộ truyện có thể end một cách không trái với lương tâm của toii đó mà-.-