Chồng Ngốc Vợ Lưu Manh - Xandorayla

Chap 48: Rời nhà

Sáng hôm sau, Đỗ Như Lan phấn khởi thức dậy, cô nhanh chóng thu dọn những vật dụng cần thiết vào một chiếc balo vừa phải kèm theo đó là mẫu giấy ghi địa chỉ mà cô gái gọi điện cho cô đã cho.

Vác chiếc balo để ở trên ghế gần bàn đọc sách. Cô đưa tay lấy quyển sách dầy cộm nhưng cũ kĩ đặt ở trên giá. Đây là quyển sách mà cô đã cố tình 'làm rỗng' để tạo thành một chiếc hộp bí mật. Cô mở chiếc thắc nơ nhỏ nhắn trên đấy ra, đồng thời cũng mở nắp hộp lấy những thứ không thể thiếu.

Khó có ai mà ngờ được, những thứ không thể thiếu mà Đỗ Như Lan cất trong đây lại chính là bao cao su và thuốc tránh thai. Nó đủ cho cô dùng trong nữa năm tới. Bị cưỡng hiếp ở độ tuổi mới lớn khiến cô luôn có một cảm giác sợ hãi khi bước ra thế giới bên ngoài, nó như một con dao giấu trong bụng, ngày ngày khứa bị thương ruột gan của cô. Cô sợ mình mang thai, sợ mẹ cô bị người ta khinh bỉ và cười nhạo vì có một đứa con gái 'chữa hoang'.

Nhưng cô không thể dừng những hành động 'biến thái' của mình, cô biết nó đáng khinh bỉ nhưng nếu không có những xúc cảm của dục vọng liệu cô có thể che giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng mình. Những lúc cô cô đơn trong góc tối, trong căn phòng cô quạnh này thì những kí ức của đêm bại hoại đó giày xéo tâm trí cô.

Và khi cô tạm trấn an được nó thì mấy kẻ khốn khiếp đã lấy đi trong trắng đời cô lại một lần nữa tìm đến hành hạ cô. Cô không ngờ được bọn chúng đã ghi hình lại chuyện hôm đó rồi dùng chính đoạn video ép cô 'phục vụ' một cách đáng kinh tởm.

Trong một lần bị 'hành hạ' tập thể trong một khách sạn thì cảnh sát ập đến giải cứu cho cô, kết án và bắt giam bọn côn đồ kia. Cô thoát được một kiếp nô lệ tình dục nhưng cả cuộc đời này cô không thể thoát khỏi cái gọi là quá khứ. Cũng từ đó, cô nhận thấy chính bản thân mình đã thay đổi, cô bắt đầu buông thả bản thân, chìm đắm trong sự sa đọa một cách bí mật.

Cô vẫn đi học, vẫn đeo một chiếc mặt nạ 'tốt đẹp' cho chính mình trước người khác và mẹ cô. Nhưng khi ở một mình cô lê la chat sex trên mạng xã hội, thậm chí đôi lúc còn thoải mái chơi mấy trò kích tình cùng họ Cô là một 'con điên biến thái' tích cách phân liệt. Và cô đã quen với cuộc sống như thế rồi.

Nhét vội mấy cái bao cao su và thuốc tránh thai vào balo, kéo khóa rồi vác nó lên vai,mở cửa rời khỏi phòng.

Sau cánh cửa là căn phòng khách chật chội quen thuộc trong ngôi nhà cô đã sống từ bé và ngay khoảng không gian nhỏ, tạm gọi là 'bếp' chứa đầy nồi niêu xoang chảo cùng dụng cụ nấu bếp có một bóng dáng quen thuộc của người mà cô yêu thương- mẹ cô.

Bà như thường lệ đang chuẩn bị bữa sáng là món súp Mễ Tây Cơ (một món súp có nhiều thứ đậu, đặc biệt là đậu mễ chiếm đa số do một đầu bếp của Tây vực ngày xưa- Tây cơ đã sáng chế ra để dâng tặng nhà vua mừng thọ). Đỗ Như Lan vô cùng yêu thích món ăn này. Hương thơm của súp cùng làn khói nghi nghút đang bốc lên từ phía bếp khiến khứu giác cô phấn khởi, đồng thời khơi gợi nhiều giác quan khác của cô.

"Con thức rồi hả?" - Người phụ nữ đang tất bật trong bếp xoay người lại vui vẻ nhìn con gái yêu của mình là Đỗ Như Lan.

"Dạ"

"Vừa đúng lúc, súp chín rồi đó, con mau mau lại ăn đi rồi đi học"

Thấy Đỗ Như Lan không mặc đồng phục và vác một chiếc ba lô thì cho rằng cô đi học ngoại khóa ở trường. Năm nào thời gian này trường cấp ba trong thành phố điều tổ chức ngoại khóa cắm trại tại trường cho học sinh.

"Con học ngoại khóa sao? Rất tốt, mẹ ủng hộ. Mẹ nghĩ con cần có thêm nhiều bạn bè vì mẹ thấy con rất ít giao tiếp và ít bạn bè. Như thế không tốt, rất dễ mắc bệnh trầm cảm"

"Mẹ! Thật ra con không tham gia ngoại khóa" - Âm điệu của cô rất nhỏ vì lo lắng, cô không chắc chắn rằng mẹ cô sẽ đồng ý những điều cô sắp nói.

Người phụ nữ tắc bếp, lấy một chiếc tô sành múc súp rồi đem đặt lên bàn, cười hiền hậu rồi kéo tay cô ngồi xuống ghế.

"Trước tiên ăn hết súp cái đã rồi nói"

"Con..."

"Không vội, ăn đi trước đã, không thì mẹ sẽ giận con thật đó"

Đỗ Như Lan múc từng muỗng súp cho vào miệng,hương vị vẫn vừa miệng như mọi khi, quyến rũ vị giác của cô. Cô ăn một mạch hết cả bát súp.

Sau khi ăn xong, cô quyết định nói với mẹ chuyện mình muốn đến một thành phố xa lạ.

"Mẹ! Thật ra hôm nay con muốn rời nhà để đến một thành phố khác để sinh sống một thời gian"

Ánh mắt của người phụ nữ trước mặt cô bỗng biểu hiện một vẻ tiếc nuối, không nỡ.

"Con thật sự muốn đi?"

"Phải"

Mẹ Đỗ Như Lan trở nên im lặng, rơi vào trầm tư, bà do dự nhưng không thể gượng ép Như Lan ở bên cạnh bà mãi được, con bé cũng đã lớn.

Suy tư một lúc, bà thở dài hỏi cô: " Con có biết đậu mễ khi chưa sơ chế có hình dạng như thế nào không?"

"Không biết, chắc cũng có một lớp vỏ mỏng màu xanh đỏ như mấy thứ đậu khác"

Quả thật từ trước đến giờ cô chỉ biết ăn chứ không hề biết nó chế biến như thế nào, càng không biết cái đậu mễ mà vị giác cô mê đắm nguyên thủy có hình dáng như thế nào.

"Không! Nó không có vỏ bọc bảo vệ, luôn trơ trụi như thế. Nguyên thủy nó cũng không có trắng ngon như vậy, mà là rất đen, rất đắng"

"Thật sao? Sao có thể như vậy?"

"Đậu mễ vốn là như vậy, vừa đắng vừa đen. Nhưng chỉ cần ngâm nó trong nước muối thật mặn thì sẽ không còn đắng. Sau đó đem nó trần với nước sôi 3 - 5 lần rồi ngâm nước bột mì qua đêm sẽ không còn màu đen. Cuối cùng chỉ cần hấp chín và cho vào nước dùng rau củ quả cùng một số gia vị đặc thù là sẽ có một món súp ngon như con đang thưởng thức"

"Hóa ra nấu món súp này mất nhiều công sức như vậy, là con làm phiền mẹ rồi'

"Con gái ngốc mẹ không phải muốn kể công với con mẹ muốn lấy đó làm ví dụ. Cuộc sống chúng ta cũng như hạt mễ vậy, phải trải qua bao thăng trầm sóng gió thì mới có thể trở nên tốt đẹp được. Nên mẹ cũng hy vọng con có thể thực sự trưởng thành"

"Vậy là mẹ đồng ý để con đi sao? Cám ơn mẹ"

Cô chạy đến ôm chầm lấy bà, hôn vào má bà một cái hô thật nồng thắm.

"Con phải hứa với mẹ, bất kể chuyện gì cũng phải lắng nghe trái tim và lý trí của mình đừng vì chịu bất kì tác nhân nào khác mà đưa ra lựa chọn sai lầm. Biết không? "

"Dạ"

"Được rồi, con mau đi đi. Nhớ thường xuyên nhắn tin và gọi đt cho mẹ"

"Bye bye.Con sẽ về sớm"

Đỗ Như Lan rời khỏi nhà, dần dần đi xa khỏi căn nhà nhỏ, khuất bóng sau những cây sồi già. Cô ngước nhìn lần cuối căn nhà nhỏ từ nhỏ đã sinh sống, có lẽ khi đi rồi cô sẽ nhớ nó lắm, đặc biệt là mấy chậu xương rồng gai mà cô và mẹ đã cùng nhau trồng.

Tạm biệt nhé! Mẹ của co và cả ...nhà yêu nữa.

---------

Xin lỗi, xin lỗi vì tuần rồi bận quá nên ko ra chương chậm, thông cảm nha.