"Oa...oa....ẵm ẵm"đứa bé gái hai tuổi nũng nịu đưa tay đòi ẵm."Bảo bối....lại đây chú thương"Nhật Phong cưng chiều ẵm lên tay hít hà,ôm hôn cô bé.Lần nào sang chơi nhà thằng bạn thân....anh cũng dành thời gian đùa nghịch với cô nhóc cháu của thằng bạn.Cô bé tròn như hột mít,hai mắt to tròn,kết hợp với đôi má bánh bao cùng chiếc môi nhỏ xinh lúc nào cũng thơm mùi sữa khiến anh nhìn thấy thôi là muốn cắn."Mày trông tiểu bảo bối giúp tao đi...bữa nay tao có hẹn rùi"thằng bạn vừa nói vừa vội vàng thay đồ."Ơ....mày gọi tao sang chỉ để vậy thôi à?mà ba mẹ của bảo bối đâu sao lại để mày trông""Anh chị ấy đi công tác hết rồi,mấy ngày nay chỉ có hai chú cháu tao ở nhà thôi""Cái thằng chó này..tao có biết gì về chăm sóc em bé đâu..nhỡ bảo bối đói thì làm sao! Mày ở nhà trông đi! " bản thân mình vì không có kinh nghiệm gì khiến anh lo sợ không chăm sóc được bé gáu 2 tuỏi này."Tao pha sữa để sẵn trên bàn kìa,lát tiểu màn thầu có khóc,mày chỉ cần đưa bình sữa cho nó bú là nó nín liền...tập dần đi cho quen ít nữa còn lấy vợ...thấy chú cháu mày thường xuyên quấn lấy nhau nên tao tạo cơ hội cho đấy...thôi tao đi đây...con ở nhà với chú Phong ngoan nha lát về chú mua cho một bạn gấu bông bự thiệt bự"Nựng đôi má bánh bao của tiểu màn thầu,hắn nói một thôi một hồi rồi biến mất sau cánh cửa,chẳng buồn quan tâm tới vẻ mặt tức giận của anh."Ư....ư....chú...hôn...hôn...chơi...chơi"cô bé quàng tay ôm cổ rồi hôn lên mặt anh"Haha..bảo bối...con thật là đáng ghét mà..nhỏ vậy đã biệt nịnh người khác rồi..chúng ta vô phòng chơi gấu bông nào""Bông.....bông....bông...hjhj"cô bé vui vẻ cười khanh khách trên tay anh...5 năm sau:"Chú Phong...con thích chú hơn cả chú Vũ"Anh mỉm cười đọc những dòng chữ đẹp đẽ được viết trên giấy, vừa nãy nhán lúc anh vào nhà chơi,cô bé chạy ra nhét vô tay anh rồi mắc cỡ xoay lưng chạy một mạch về phòng.Bảo bối hai tuổi ngày nào anh còn ẵm trên tay giờ đã là sinh viên lớp hai..còn biết viết thư riêng cho anh nữa.Nhật Phong lấy viết ra ghi phía bên dưới vài chữ rồi đem vô phòng đưa cho nhóc."Bảo bối nhỏ,chú cũng thích con hơn chú Vũ nữa"10 năm sau:Cô nhóc ngày nào giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp, dễ thương.Đôi mắt to tròn của cô u buồn khi thấy anh đưa bạn gái qua nhà chơi.Trong bữa ăn,cô không thèm nhìn anh..mặc cho anh và chú mình hỏi chuyện,cô cũng không trả lời,chỉ lầm lũi cặm cụi ăn thật nhanh rồi đứng dậy đi vô phòng trước những cái nhìn đầy ngạc nhiên của ba người còn lại."Vũ...bảo bối bữa nay sao vậy..."Nhật Phong khều thằng bạn thân hỏi thăm."Ôi zời...ai mà biết được...chắc lại tương tư anh nào hay thất tình gì đó..tiểu màn thầu giờ lớn rồi có còn nhỏ như lúc xưa tụi mình hay ẵm bồng đâu mà biết"Vũ chống cằm nhìn lên phía cầu thang nơi phòng ngủ của cô cháu nhỏ."Cái thằng..chẳng được tích sự j...phải quan tâm tới bảo bối chứ...bảo bối của chúng ta ngày càng xinh đẹp nhỡ bị thằng nào lừa thì sao...thôi để lát ăn xong tao lên hỏi chuyện coi sao....em ăn đi...."anh lo lắng nói, rồi quay sang gắp đồ ăn vô chén cho bạn gái.Ba người nói chuyện vui vẻ suốt bữa cơm nhưng mỗi người lại đang theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.