Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 19: Em đừng đi

Du Miên quan sát thủy phòng, tìm đường trốn đi. Thần Phong vào đưa cơm cho cô, thấy Du Miên có ý định bỏ trốn, mặt anh đanh lại, híp mắt nhìn cô.

- Còn muốn trốn, cô hại lão đại chỉ còn một phần 3 cái mạng còn chưa hả dạ?

- Ngươi nói gì, ta không hiểu?

- Còn ta với ngươi? Cô học cách xưng hô ở đâu ra vậy, hay xem phim xuyên không nhiều quá rồi lậm, không phân biệt đâu là đời thật?

Du Miên nhìn liếc mắt nhìn Thần Phong, miệng nhếch lên, từ tốn ngồi xuống ghế sofa.

- Thần Phong, ta nể ngươi cũng là anh hùng, nhưng sao ngươi lại theo Hàn Thiên, bán mạng vì hắn? Hắn là một người đầy tham vọng, vì một loại cây huyền thoại mà giết hại cả một gia đình một cách dã man.

- Du Miên! Hàn Thiên là lão đại của mafia, giết người là bình thường. Nhưng anh chưa hề xấu với cô, vì cô lão đại bị thương hết lần này đến lần khác, lần nào cũng nghiêm trọng, và lần này chỉ còn 1/3 mạng. Cô đã không biết ơn, còn nói ra lời cay nghiệt như vậy. Loại người như cô trong phim gọi là vong ân phụ nghĩa.

Du Miên nhìn Thần Phong cười gằn, nghiến răng nói.

- Ngươi có bao giờ hỏi hắn vì sao cứu ta, cưu mang ta? Để ta trả lời cho ngươi biết luôn, hắn đã giết cha ta, còn moi tim của người, sau đó chặt chân của chị ta. Hắn mang ba và chị ta quăng vô rừng mất xác. Còn ta, hắn giữ ta, nhưng lại phong ấn kí ức, nhận làm anh của ta. Ngươi tưởng hắn sám hối sao, không phải, hắn vì tấm bản đồ dẫn tới kho báu gì đó. Thần Phong, ngươi nói, ta nên làm sao? Giết hắn trả thù thì ta không đủ lực, ta chỉ muốn rời đi, tránh xa hắn có gì là sai?

Thần Phong chấn động nhìn Du Miên, xem thử lời cô nói thật không? Anh theo Hàn Thiên từ bé, Hàn Thiên đúng là máu lạnh vô tình, đó toàn những người đáng chết, chưa thấy anh giết người vô tội. Mà tài sản của anh cũng có cả tỷ đô, anh lấy bản đồ kho báu làm gì? Nhưng nhìn ánh mắt Du Miên kiên định, sống gần cô cũng một khoảng thời gian, anh biết Du Miên rất đơn thuần, không biết nói dối, càng không thể nghĩ ra câu chuyện hoàn hảo như vậy được. Anh nắm hai vai của Du Miên, nhìn xoáy vào mắt cô.

- Tôi không biết lời cô nói bao nhiêu phần trăm là thật. Tôi chỉ thấy thực tế cô là phụ nữ duy nhất Lão đại quan tâm, sẵn sàng hi sinh vì cô. Du Miên, có những sự việc không chỉ nhìn bằng mắt, có nhiều thứ tình cảm phải cảm bằng trái tim. Hàn Thiên ác với bất kì ai trong thiên hạ, và có thể có cả tôi và Ngải Tình, nếu chúng tôi phản bội anh. Nhưng với cô thì không, lúc thập tử nhất sinh, thứ anh ấy lo không phải sức khỏe của mình, mà lo cho cô, Du Miên. Cô có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết Tiết khí sư như anh sẽ rất lâu già. Gia tài không có bạc tỷ, cũng cả trăm triệu đô, Du Miên, cô nghĩ anh đánh đổi mạng sống để lấy thứ phù phiếm cô nói à? Nếu không may anh chết đi, kho báu cô nói để làm gì? Có ai ngu vậy không?

Thần Phong nghiến răng ken két nhìn Du Miên, theo bản năng siết vai Du Miên mạnh hơn. Cô đau đến tái mặt, vẫn kiên cường nhìn lại Thần Phong, không kêu la. Từ phía sau, cánh cửa bật mở, Ngải Tình lao vào can ngăn Thần Phong.

- Phong! Anh làm gì vậy? Đau cô bé.

- Em thấy nó có đau không? Người đau là người đang nằm bên kia kìa.

Nhìn theo tay của Thần Phong, Du Miên nhìn qua bên kia, cô thoáng giật mình. Hàn Thiên nằm đó, an tĩnh điềm nhiên. Xung quanh anh là bốn máy trợ giúp, chạy thận, oxi, lọc máu, điện tim. Vì sao ra nông nỗi, hôm qua anh còn khỏe lắm cơ mà, anh đấu với Hoàng Đàn một trận đã suy yếu vậy sao? Du Miên vội chạy nhanh qua phòng bên cạnh, Thần Phong tính đuổi theo, Ngải Tình cản lại " kệ cô bé, ai cũng cần có thời gian để trưởng thành". Ngải Tình nói xong, kéo Thần Phong ra ngoài, bàn kế sách đối phó với Kinh Quốc và Chí Dũng.

Du Miên nhìn Hàn Thiên nằm trong màn nước, nhớ khi trước anh cũng nằm trong màn nước như bây giờ. Lần đó anh bị nội thương, không lẽ nội lực thâm hậu của Hoàng Đàn đả thương anh. Du Miên thở dài, ấn nút, màn nước tắt ngúm. Cô lặng lẽ ngắm Hàn Thiên, chỉ mới một ngày mà trông anh tiều tụy quá. Tiếng máy móc vẫn chạy đều đều, vậy là anh bệnh thật. Bất giác, ngực Du Miên lại đau nhói, cô khó thở, phải ôm lấy ngực. Chợt máy điện tim của Hàn Thiên kêu tít....tít. Chỉ số trên màn hình nhảy nhanh hơn. Du Miên hoảng hốt, lay lay Hàn Thiên, nước mắt vô thức rơi ướt áo anh

- Hàn Thiên! Ngươi sao vậy, đừng làm ta sợ. Hàn Thiên, tỉnh lại đi. Đường đường là Lão đại, cướp ta về rồi nằm đây ngủ sao? Ngươi nằm đây rồi ai bảo vệ ta hả? Thần Phong không ưa ta, Ngải Tình quá yếu...hu...hu..

- Kêu anh! Anh sẽ bảo vệ em.

Tiếng nói nhẹ tênh yếu ớt phát ra từ Hàn Thiên, Du Miên ngước nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ xuất phát từ trong tim. Tự nhiên cô ôm chầm lấy anh, áp tai nghe ngóng bờ ngực vững chãi, nở nụ cười hài lòng mà chính bản thân cô cũng không biết:

- Lo cho anh vậy em đừng đi.