Du Miên sực tỉnh, đứng phắt dậy, ngó mông lung ra lòng sông qua lớp kính cường lực. "Mình phải mạnh mẽ lên, hắn là kẻ thù của mình". Hàn Thiên ngồi dậy, đi đến đứng bên cạnh cô, cùng nhìn ngắm đàn cá bơi lội ngoài kia.
- Hàn Thiên! Ta không thuộc về nơi này, ta muốn về nhà.
- Từ cái ngày em đặt chân đến đây 2 năm trước, nơi đây là nhà của em. Du Miên, sao em dám chắc Hoàng Đàn không lợi dụng em? Hắn là tôn chủ của Mộc tộc, luôn nuôi tham vọng làm bá chủ thế giới, nên ta chắc chắn hắn rất thèm khát cây Sự Sống.
- Ông ấy đã dùng linh lực ngàn năm cứu ta. Ông ta mang mộc khí thuần chủng, sống qua hàng ngàn năm, thì cần gì quả cây Sự Sống?
- Hắn ta cần trí thông minh của loài người. Nếu thật sự hắn trị cho em, tại sao em vẫn bị độc.
- Tôn chủ nói rằng cho ta mang dòng máu của con người, nên chỉ có thể khống chế, không trị khỏi được.
- Du Miên, nếu ta có thể trị khỏi cho em, em còn muốn rời xa ta?
- Muốn! Ta vẫn sẽ li khai khỏi đây.
Trên gương mặt Hàn Thiên lộ vẻ không vui, anh xoay đi ra cửa.
- Em ở đây suy nghĩ cho thông suốt, xem đâu mới là nhà của mình.
Anh mở cửa đi thẳng ra ngoài, Du Miên thở dài nhìn theo. Sau một lúc, cô tìm cách trốn đi. May quá, hắn không khóa cửa, Du Miên lén trốn ra, tìm Lương Chí Đức. Cô đã nhớ ra anh của Chí Dũng tên Lương Chí Đức, mà Chí Dũng cũng cứu cô bao nhiêu lần, chắc do duyên sắp đặt. Nghĩ vậy, sau khi lẻn ra, cô canh me lúc đổi người giữa hai ca, đã trốn ra ngoài.
Hàn Thiên quan sát qua camera, âm thầm ra lệnh cho Ngải Tình theo sau bảo vệ." Anh phải làm sao để có lại em của 2 năm trước". Thần Phong nhìn Hàn Thiên đăm chiêu, thêm lo lắng.
- Lão đại! Thương thế của anh thế nào rồi?
- Tôi hồi phục rồi, không sao
- Lão đại! Kinh Quốc im hơi suốt hai năm, không biết ai tung tin về Du Miên, hắn đang chuẩn bị lực lượng hùng hậu nam tiến.
- Tốt, vậy là chúng ta có thêm trợ thủ. Nếu Kinh Quốc đã biết về Du Miên, hắn cũng nên biết cô ấy đang ở đâu nhỉ.
- Ý của anh là????
- Chẳng phải lần trước tên Chí Đức kia hợp tác với Kinh Quốc sao? Tôi muốn xem thử sự hợp tác kia có bền chặt không?
- Tôi hiểu rồi, tôi đi làm đây. Lão đại, anh nên nghỉ ngơi, trông anh vẫn xanh xao lắm.
- Ừ! Cảm ơn Thần Phong.
Du Miên trốn đi, do không nhớ nhà của Chí Dũng, nên cô tới trường học, vì lần nàp gặp Chí Dũng cũng toàn ở khu vực gần trường. Quả thật, Du Miên tới trường thấy đã thấy Chí Dũng, cô chạy ào tới, đúng là Chí Dũng thật. Cô nhe răng cười thật rạng rỡ, mà Chí Dũng cũng bất ngờ không kém. Từ ngày Du Miên mất tích, ngày nào anh ghé lại trường, chờ mong được gặp cô từ sáng cho tới chiều tà. Không biết tự bao giờ, anh bị nghiện mùi hương của Du Miên, nghiện không thể buông bỏ dù đã qua 2 năm.
- Chí Dũng! Anh còn nhớ em không? Du Miên đây.
- Nhớ chứ, cô nhóc ở đâu biệt tăm, anh tới tìm trường tìm em không gặp.
- Anh tìm em?
- "Ừ! Anh nhớ em". Vừa nói, Chí Dũng ôm chầm lấy Du Miên, hít hà mùi trầm gây nghiện. Anh nhớ cô, nhớ sắl phát điên rồi.
Du Miên ngây người một lúc, lại nở nụ cười vui vẻ, vòng tay ôm lại anh. Du Miên cảm mến Chí Dũng như người anh trai. Mà anh của Chí Dũng cũng là người ba của cô kêu tìm kiếm, ắt hẳn là cơ duyên. Ôm được một lúc, Chí Dũng nhìn Du Miên
- Em đã đi đâu trong hai năm qua?
- Anh có thể cho em gặp anh trai của anh không? Em muốn hỏi anh ấy một số chuyện.
- Anh hai của anh?
- Phải, ba của em trước khi mất, đã dặn em tìm một người tên Lương Chí Đức.
- Ba của em quen anh hai của anh? Sao lúc gặp em, hai người không biết nhau.
- Lúc đó em bị mất trí nhớ. Nên bây giờ chỉ có anh ấy mới giải đáp thắc mắc trong lòng em thôi.
- Được, anh đưa em về gặp anh hai.
Chí Dũng chở Du Miên về biệt thự của gia đình. Anh gõ cửa phòng của Chí Đức. Gặp lại Du Miên, khỏi phải nói hắn ta mừng như thế nào. Tìm ngày tìm đêm không gặp, giờ tự cô chui vào rọ. Hắn vui mừng, chạy ra nắm tay Du Miên, như người thân lâu ngày gặp lại.
- Du Miên! Em đã về. Anh lo cho em quá.
- Anh biết em phải không?
Hắn nhìn cô, nhếch mép gian tà, rất nhanh gật đầu. Dù sao ba cô cũng đã chết, thân thế của cô chỉ có mình hắn biết, muốn nói sao lại không được. Chỉ cần dụ cô yêu hắn, trao thân cho hắn, vậy thì kho báu kia sẽ thuộc về riêng hắn. Suy nghĩ, hắn tự bịa ra câu chuyện lâm li bi đát gạt Du Miên.
- Du Miên! 10 năm trước anh đã cứu ba em khỏi sự truy sát của Hàn Thiên và Mộc tộc. Ba em vì sợ anh bị liên lụy, nên không nói cho biết quan hệ bọn anh, tuy vậy, anh và ba em vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
- Ba em bị Mộc tộc và Hàn Thiên truy sát?
- Đúng vậy! Ba em nắm giữ tấm bản đồ dẫn tới cây Sự Sống. Mộc nhân muốn IQ của con người, còn con người muốn sự trường thọ, nên họ truy sát ba em, ép ông giao ra bản đồ. Mà tấm bản đồ đó ở trên người em, Du Miên! Ông thà chết cũng không giao ra, để bảo vệ con gái.
Du Miên căm phẫn, thì ra Hàn Thiên giết ba cô vì kho báu là thật, quá đáng sợ cho lòng tham của con người. Dù Hàn Thiên là tiết khí sư của Thiên tộc, nhưng hắn vẫn là con người, mà loài người hễ tham thì thâm. Du Miên đanh mặt, nắm tay thành đấm. Chí Đức nhếch mép, biết con mồi đã sa lưới. Chí Dũng nhìn Du Miên, rồi nhìn tới anh mình, trong lòng anh bỗng dâng lên mối lo, trong chuyện này có gì đó bất thường. Chí Dũng đi tới, ôm vai của Du Miên vỗ vỗ an ủi.
- Du Miên! Nếu ba của em đã tin tưởng anh hai, vậy từ nay em cứ sống ở đây. Nơi này sẽ là nhà của em.
- Cảm ơn anh, cảm ơn cả hai anh. Hic..hic...ba em chắc cũng an lòng, vì em đã tìm được ân nhân