Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 13

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

**********************

Đi vào hội trường chọn một chỗ ngồi khuất không ai để ý Diệp Hạ chăm chú xem show trình diễn. Đang xem thì người bên cạnh gọi cô: “Daphne Trần?!”. Hả? Có người gọi cô sao? Cô có quen biết ai ở đây đâu nhỉ?

Diệp Hạ nghi ngờ quay sang, điều nhìn thấy làm cô trợn tròn mắt ngạc nhiên. Người gọi cô chính là Giám đốc sáng tạo của Coach. Chẳng mấy khi gặp được bạn nên Diệp Hạ vui mừng chào hỏi: “Hi, Stuart Vevers. Sao anh lại lạc đến đây thế này?”.

Stuart Vevers: “Tôi đi công tác ở Trung Quốc, nghe nói có buổi trình diễn nên đến xem. Còn cô thì sao?”.

“Tôi cũng có hứng thú với buổi trình diễn này”.

“Vậy à, lát có thể mời cô đi cà phê được không? Tôi có chút vấn đề muốn hỏi ý kiến cô”.

Diệp Hạ vui vẻ chấp nhận lời mời: “Rất sẵn lòng”.

Hai người nổi tiếng trong giới thời trang cùng ngồi một góc xem show diễn và cùng thảo luận với nhau về phong cách thiết kế mà không ai ở đây biết đến sự xuất hiện của họ. Nếu nhà thiết kế Maris Phạm mà biết đến sự có mặt của họ ở đây hôm nay thì không biết cô ấy sẽ vui mừng đến cỡ nào đây.

Trong lúc tiết mục âm nhạc xen giữa show, Stuart Vevers quay sang cùng Diệp Hạ nói chuyện: “Lâu lắm rồi không thấy cô đi dự các show ra mắt sản phẩm của các nhà thiết kế”.

“Dạo gần đây tôi đang bận với cả núi công việc nên không dứt ra để đi được”.

“Sắp tới tôi sẽ ra mắt bộ sưu tập mới, hi vọng cô có thời gian tới dự”.

Diệp Hạ mỉm cười đáp ứng: “Nếu là anh thì chắc chắn tôi có thời gian”.

Xem xong họ cùng nhau đi ra khỏi hội trường. Stuart Vevers mặc quần áo rất thoải mái theo style street lại đeo kính đen khi ra ngoài nên không ai nhận ra anh ta không thì ở đây lại có một trận sóng gió lớn rồi. Sao cô lại toàn quen với người nổi tiếng thế này.

Diệp Hạ nhớ ra mình cần thông báo với Dương Dĩnh nên nói: “Xin lỗi, tôi phải gọi điện cho bạn đã”.

Phải mất vài hồi chuông Dương Dĩnh mới nghe máy: “Tớ nghe đây”.

“Tớ có chút việc cần đi trước, cậu về một mình nhé”.

Bận rộn mà Dương Dĩnh vẫn không quên hóng hớt: “Cậu đi đâu đấy, hẹn hò à?”.

Biết nếu không nói rõ sẽ bị Dương Dĩnh tra hỏi đến cùng lại sợ Stuart Vevers đợi lâu nên Diệp Hạ trả lời qua loa: “Ừ, đi hẹn hò. Thế nhá”.

Vừa cúp máy xong sau lưng cô có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cho hỏi tiểu thư Diệp Hạ đây đi hẹn hò với ai vậy?”. Người đó cố tình nhấn mạnh từ hẹn hò.

Quay người lại nhìn Diệp Hạ liền bất động. Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến. Giờ nên giải thích thế nào đây? Hu! Hu! Hu!

Diệp Hạ mỉm cười gượng gạo, ấp úng lên tiếng: “Đâu có đâu”.

Ngô Diệc Hiên tiến đến gần Diệp Hạ hơn khiến cô lui tới gần sát tường: “Thật sự? Vậy ban nãy là anh nghe nhầm?”.

Diệp Hạ khẽ mím môi, lùi người ra sau cố gắng kéo dãn khoảng cách: “Em… em chỉ nói đùa với bạn thôi à”.

Nhìn bộ dạng mèo con ăn vụng bị người ta bắt của Diệp Hạ khiến Ngô Diệc Hiên mỉm cười, anh nhéo má cô nói: “Được rồi, tin em lần này. Em còn bận gì không?”.

Diệp Hạ lắc đầu, Ngô Diệc Hiên nói tiếp: “Vậy đi nào”.

“Đi đâu?”.

“Anh không bán em đâu mà lo”.

Nghe thế Diệp Hạ liền mắng: “Lưu manh”, sau đó nói tiếp: “Vậy anh đi trước, em đi sau tránh cho có người nhìn thấy”.

“Anh đợi em ở bãi đỗ xe”.

Nhìn Ngô Diệc Hiên rời đi, Diệp Hạ không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thoát được một nạn rồi. Sau đó cô lại khẽ mỉm cười vì Ngô Diệc Hiên vậy mà lại tin tưởng lời nói dối có quá nhiều sơ hở của mình.

Tranh thủ thời gian, Diệp Hạ chạy lại chỗ Stuart Vevert bịa một lí do không đi được rồi hẹn lần sau gặp lại sẽ mời anh ta một bữa để tạ lỗi sau đó mới liền chạy tới bãi đỗ xe.

Xuống bãi đỗ xe, Diệp Hạ đưa mắt nhìn một lượt tìm kiếm bóng dáng của Ngô Diệc Hiên. Ồ! Thấy rồi. Anh đã kịp thay bộ vest lịch lãm sang phong cách thoải mái với áo nỉ, áo khoác jacket kết hợp với quần jean và giày thể thao. Bên cạnh là một chiếc Land Rover.

Diệp Hạ vui vẻ đi tới chỗ anh, lặp lại câu đã từng hỏi: “Xe của anh?”.

Nhận được một cái gật đầu, Diệp Hạ liền nói: “Anh thật là giàu có nha. Số em thật tốt, quen được đại

gia rồi” dứt lời Ngô Diệc Hiên đưa tay ra nhéo má cô: “Nghịch ngợm”.

“Này, đừng có thấy má em nhiều mỡ mà nhéo suốt thế”. Nghe vậy, Ngô Diệc Hiên lại nhéo má Diệp Hạ thêm cái nữa. Vừa nhéo xong anh liền bị Diệp Hạ đuổi đánh.

“Bình tĩnh, chạy chậm thôi. Em đang đi giầy cao gót đấy, cẩn thận không ngã bây giờ”. Thấy Diệp Hạ chạy quá nhanh làm Ngô Diệc Hiên lo lắng cô sẽ ngã nên đứng lại để cho cô đánh.

Quậy một hồi Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên mới lên xe ôtô rời đi. Diệp Hạ thuận tay bật một bài hát của Ngô Diệc Hiên lên nghe sau đó tiện thể đào bới chút thông tin về hoạt động nghệ thuật sắp tới của anh: “Sao dạo này em không thấy anh tham gia hoạt động mấy vậy?”.

Ngô Diệc Hiên thuần thục đánh tay lái xe rồi trả lời: “Anh đang nghỉ ngơi và dành thời gian cho Tập đoàn. Đầu năm sau sẽ có một tour concert, bài hát mới và một dự án phim”.

“Ừm. Giờ chúng ta đi đâu?”.

“Đưa em đi ăn ngon”.

Ngô Diệc Hiên dẫn Diệp Hạ tới một quán ăn nhỏ nằm trong ngõ tại vùng ngoại thành của Bắc Kinh. Ăn xong, để cho tiêu thực Diệp Hạ liền lôi kéo Ngô Diệc Hiên đi bộ đến rạp chiếu phim, chỉ có một đoạn đường mà thôi, còn xe ôtô thì gửi lại quán lát quay về lấy sau.

Hai người nắm tay nhau đi bộ dọc con phố, khung cảnh này thật đẹp. Một đôi trai tài gái sắc nhìn ngời ngời mà lại thanh thoát.

Đến rạp phim xem một lượt những bộ phim đang được chiếu, Diệp Hạ nhăn mặt nhìn Ngô Diệc Hiên: “Rạp chiếu 6 bộ phim thì trong đó đã có hai bộ có sự tham gia diễn xuất của anh rồi. Ngày nào cũng nhìn thấy anh nên dù có hâm mộ thì em cũng không muốn xem đâu”.

Ai đó vô tội nói: “Đây đâu phải lỗi của anh”.

“Chúng ta đi xem phim Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của chị Baby. Em rất thích chị ấy, hơn nữa cũng đọc truyện rồi nên muốn xem thử”.

“Rồi, đi nào”.

Lúc xem xong phim đã gần 11 giờ. Ra khỏi rạp phim thì điện thoại của Diệp Hạ đổ chuông. Cô nhìn tên người gọi sau đó liền đi tới một góc bắt máy: “Hi, Daisy”.

Daisy hiện đang là người được Diệp Hạ giao lại quyền quản lí công ty thời trang khi cô đi vắng. Cô ấy là người chị học cùng trường rất thân thiết của Diệp Hạ lại làm việc rất cẩn thận, tỉ mỉ, là giám đốc marketing có năng lực nên Diệp Hạ rất tin tưởng.

“Bên đấy chắc đã khuya rồi nhưng chị có việc gấp cần tìm em. Xin lỗi vì đã làm phiền”.

“Không sao đâu ạ, chị cứ nói đi”. Chắc hẳn có việc gì đó nên Daisy mới tìm cô, chứ bình thường mọi việc của công ty chị ấy đều lo liệu rất tốt.

Không vòng vo Daisy vào thẳng vấn đề: “Bên cung cấp vải cho chúng ta đòi tăng giá. Chị đã tìm hiểu, nghe nói phía tập đoàn Dolly trả giá cao hơn chúng ta để hợp tác với họ. Có lẽ em cần quay về để giải quyết vì vải của chúng ta sắp hết rồi không đủ để sản xuất cho đợt tới đâu”.

“Em sẽ cố gắng trở lại sớm nhất có thể. Chị cứ yên tâm đi, đừng lo”.

Nghe được lời đảm bảo của Diệp Hạ, Daisy đã yên tâm hơn: “Vậy thôi em nghỉ ngơi đi”.

“Tạm biệt chị, hẹn gặp lại”.

Đứng chờ một lát sau Ngô Diệc Hiên mới thấy Diệp Hạ quay lại với gương mặt như vừa bị mất gì đó: “Em sao thế, có chuyện gì à?”.

“Công việc gặp vấn đề”.

“Nghiêm trọng?”.

“Không. Em chỉ không vui vì lại phải làm việc thôi”.

Ngô Diệc Hiên cưng chiều đưa tay xoa đầu Diệp Hạ an ủi: “Vậy mà cũng buồn được”.

Diệp Hạ ủ rũ nói: “Ngày kia em đi NewYork. Chắc khoảng một tuần sẽ trở lại”.

Bình thường phải đi công tác đột xuất cô đều không có cảm xúc gì cả, nói đi là đi. Nhưng giờ lại đặc biệt có chút không muốn.

Nhìn ra được cảm xúc của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên liền trầm ấm nói: “Thời gian chúng ta gặp nhau còn cả đời”.

Lời nói của Ngô Diệc Hiên khiến Diệp Hạ rung động, tim không khỏi đập nhanh vài nhịp. Đây có thể coi là một lời thề không: “Làm sao anh dám chắc chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi?”.

Ngô Diệc Hiên kiên định đáp: “Chắc chắn”. Thế rồi anh cúi xuống đặt lên môi Diệp Hạ một nụ hôn.

“Đây… đây là ngoài đường đấy”. Nói thế nhưng anh vẫn không có phản ứng gì nên Diệp Hạ không bận tâm nữa. Dù sao người cần lo lắng là anh chứ đâu phải cô.

Bước vào cửa nhà thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Diệp Hạ vội lôi điện thoại từ trong túi xách ra nghe máy: “Alo”.

Dương Dĩnh: “Tớ đây, ban nãy đi chơi vui không?”.

“Cậu gọi điện không chỉ vì chuyện này chứ?”. Cô biết dù cho có rảnh rỗi đến mấy thì Dương Dĩnh cũng không gọi điện khuya như vậy chỉ để hỏi vấn đề này.

“Tớ gọi điện nhắc cậu sáng mai đi sớm lấy nhiệm vụ ghi chép tới tham dự cuộc tuyển chọn phóng viên mới”.

“Đã rõ, mai gặp lại”.

Vừa tới cửa tạp chí Diệp Hạ đã bị mọi người vây quanh. Quan hệ của cô với đồng nghiệp rất tốt chỉ không được ổn lắm với Lạc Y Đình mà thôi. Thực ra chị ta cũng chỉ hơi nghiêm khắc, thích soi mói cô thôi chứ không có ác ý gì nên cô không ghét chị ta.

Thiên Lăng: “Em đi chơi gần một tháng ở Tam Á có vui không? Có đem quà gì về cho mọi người không đó?”.

“Anh nhìn xem, có thấy ai đi chơi về mà gầy và xuống sắc như em không. Quà anh hỏi đây, em mua chút đặc sản và dây kết cát tường ở chùa tặng mọi người”. Rồi Diệp Hạ đưa đống đồ đang cầm trên tay chia cho mọi người. Mọi người chen nhau vào nhận quà, không quên nói cảm ơn.

Diêu Viễn: “Em làm việc với Ngô Diệc Hiên thấy thế nào? Mau chia sẻ cảm nhận”.

Diệp Hạ suy nghĩ một hồi rồi trả lời đúng hai chữ: “Rất tốt”.

An Ninh chen vào: “Có thế thôi sao?”. Diệp Hạ mỉm cười gật đầu.