Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 14

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

******************

Buổi phỏng vấn tuyển phóng viên cho tạp chí đến 12 giờ trưa mới tạm kết thúc. Diệp Hạ uể oải rời phòng họp đi kiếm gì đó ăn rồi còn quay lại chiến đấu tiếp. Lúc quay về phòng họp thì chỉ có một mình Dương Dĩnh ở đây nên cô tranh thủ thảo luận với cô ấy về người tới ứng tuyển để đưa ra kết quả cuối cùng.

Diệp Hạ ngồi xuống ghế đối diện rồi nói: “Cậu thấy sao về người tới dự tuyển?”.

Dương Dĩnh đẩy đống hồ sơ trước mặt tới chỗ Diệp Hạ: “Hồ sơ của họ rất tốt đều tốt nghiệp trường danh tiếng về báo chí, kinh nghiệm làm việc phong phú, cách viết bài cũng ổn. Ở đây tớ đã chọn ra được một số người rồi, cậu xem thử đi”.

Nhận lấy, nhìn qua một lượt Diệp Hạ chú ý đến một hồ sơ. Cô gái trong ảnh rất xinh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt có vài phần yêu kiều, sao thấy quen vậy nhỉ.

Thấy Diệp Hạ im lặng xem hồ sơ của một người khá lâu, Dương Dĩnh hỏi: “Sao vậy?”.

“Không. Chỗ này đều ổn cả, lát lọc tiếp rồi chọn vài người. À, tớ cần phải nghỉ việc vài ngày, công ty thời trang xảy ra chút vấn đề nhỏ nên tớ phải quay lại NewYork để giải quyết”.

“Được rồi, cứ yên tâm đi đi. Tớ sẽ lo liệu ở đây cho”.

Hôm sau, Ngô Diệc Hiên đưa Diệp Hạ ra sân bay. Diệp Hạ không cho anh đưa vào tận nơi vì sợ có ai đó bắt gặp lại phiền phức thêm.

Diệp Hạ có chút lưu luyến nói: “Bây giờ em thực sự không muốn đi nữa rồi”.

“Chỉ mấy ngày thôi mà. Điện thoại của anh sẽ không bao giờ tắt máy, đảm bảo bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm. Hơn nữa, anh đây mới phải là người không nỡ”. Thế rồi, Ngô Diệc Hiên kéo cô vào lòng ôm tạm biệt.

“Em đi đây, tạm biệt”. Nói rồi Diệp Hạ xuống xe vác balo lên và đi.

Thong thả dạo bộ trên đường phố vào mùa đông khiến lòng người không khỏi cảm thấy man mác buồn, có lẽ vì khung cảnh lạnh lẽo, trơ trụi.

Diệp Hạ đang đi tới quán cà phê của mẹ cô xem tình hình kinh doanh thế nào. Khi ba mẹ đi du lịch đã để lại cho cô quản lí quán của mẹ và công ty trang sức của ba. Nói thì vậy thôi chứ đã có trợ thủ đắc lực của họ lo liệu cả rồi cô chỉ cần thi thoảng ghé qua xem xét một chút là được.

Bước vào quán, thấy Diệp Hạ đến Hiểu Nguyệt – quản lí của quán liền đi tới. Cô ấy khá ngạc nhiên khi thấy Diệp Hạ tới: “Daphne, sao cậu lại quay về vậy?”.

“Công ty của tớ có việc nên phải quay về xử lí. Ở đây vẫn ổn chứ?”. Cô với Hiểu Nguyệt bằng tuổi tính tình lại hợp nhau nên rất thân thiết. Đây là một trong những người bạn thân của cô.

Hiểu Nguyệt hất nhẹ tóc, tự kiêu đáp: “Tất nhiên rồi, tớ là ai cơ chứ”.

“Vâng, biết rồi ạ”. Quán rất đông khách lại bận rộn Diệp Hạ nói tiếp: “Cậu cứ làm việc đi, lấy cho tớ một ly latte là được”.

“Được rồi, ngồi đi nhé”.

Vì muốn nghỉ ngơi một ngày cho đỡ mệt để mai còn xử lí công việc nên Diệp Hạ đang không có việc gì làm. Đúng rồi, đi thăm Trác Dật Phàm một chút.

Vừa bước vào tòa soạn thấy Diệp Hạ mọi người đã rất ngạc nhiên sau đó liền tụ tập vào hỏi thăm cô. Chào hỏi bọn họ một lượt, Diệp Hạ thẳng tiến tới phòng Trác Dật Phàm.

Không gõ cửa Diệp Hạ trực tiếp đi vào. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh Trác Dật Phàm chăm chỉ ngồi làm việc. Thật bất ngờ nha, sao anh chăm thế nhỉ?

Thấy có tiếng mở cửa mà lại không nghe thấy tiếng gõ Trác Dật Phàm ngẩng đầu lên nhìn. Diệp Hạ liền tươi cười chào: “Hi, lâu rồi không gặp”.

Trác Dật Phàm thản nhiên đáp: “Ừ, lâu rồi không gặp”.

“Này, thấy em quay về mà anh không có phản ứng gì à? Ít nhất cũng phải giả bộ vui mừng chào đón chứ. Dù sao chúng ta trên danh nghĩa cũng là người yêu đó”.

Trác Dật Phàm liền đứng lên vui cười hồ hởi nói: “Anh nhớ em quá đi. Gặp em anh rất vui mừng. Dạo này em khỏe chứ?”.

“Quá lố, biết thế không thèm tới thăm anh nữa”.

Trác Dật Phàm thu lại bộ dạng kia, mỉm cười nói: “Anh đùa thôi. Cách đây 2 phút Roxy đã chạy vào đây báo với anh là em tới rồi”.

Diệp Hạ khoanh tay, nhếch môi cười rồi ngó ra ngoài cửa sổ: “Anh chăm chỉ thế, hôm nay không lẽ mặt trời mọc hướng tây”.

“Lâu lâu chăm một chút”.

Nghe thế Diệp Hạ bĩu môi gật đầu, sau đó nói: “Không đùa nữa, anh xong việc chưa? Đi ăn với em, một mình lang thang buồn lắm”.

“Tới nhà anh ăn cơm, tiện thể chúng ta thể hiện tình cảm cho phụ huynh xem một chút”.

Diệp Hạ xòe tay ra: “Trả công đây”.

Thấy thế Trác Dật Phàm đưa tay đập vào bàn tay đang xòe của Diệp Ha: “Đi nào”.

Đến nhà Trác Dật Phàm, bước xuống xe cô đã thấy mẹ anh đứng ở cửa đón. Cô chạy tới ôm chầm lấy bà. Bà vui vẻ xoa đầu Diệp Hạ rồi hai người vừa đi vừa nói chuyện mặc kệ Trác Dật Phàm bị thất sủng đứng một bên.

Trác phu nhân rất thích Diệp Hạ bởi bà không có con gái, tính cách của cô rất hợp với tính của bà. Việc Trác Dật Phàm và Diệp Hạ cùng hợp tác để qua mặt Chủ tịch bà đều biết cả nhưng vẫn dung túng cho chúng vì bà thấy hai đứa coi nhau như anh em, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng.

Diệp Hạ về tới nhà cũng đã hơi muộn, do Trác phu nhân giữ cô ở lại chơi thêm một lát rồi còn cùng Chủ tịch trò chuyện về công việc.

Điện thoại Diệp Hạ đổ mấy hồi chuông, cô vội vàng lại lấy nghe máy: “Em đây rồi”.

Ngô Diệc Hiên: “Ừm, công việc của em thuận lợi chứ?”.

“Tất cả đều tốt”. Thế rồi hai người “nấu cháo” điện thoại một lúc cống hiến rất nhiều cho sự nghiệp viễn thông mới nói lời tạm biệt.

Tắt máy, Diệp Hạ thở dài. Mới đi có hai ngày mà cô đã có chút nhớ Ngô Diệc Hiên rồi. Người ta nói cũng không sai mà, tình yêu sẽ làm thay đổi một người, chứ bình thường cô đâu có đa sầu đa cảm. Phải cố gắng giải quyết vấn đề trong hai ngày để còn quay lại Trung Quốc thôi.

Trong phòng họp ở công ty thời trang Melody không khí có vẻ ngột ngạt, căng thẳng. Mọi người đang đứng chờ kết quả của cuộc đàm phán giữa Diệp Hạ và Giám đốc phía cung cấp vải.

“Daphne, cô cũng biết đấy vì chúng ta hợp tác đã lâu nên tôi mới chưa đồng ý lời mời hợp tác của Dolly vậy nên cô hãy xem xét kĩ mức giá tôi đề nghị”.

“Chỗ tôi là công ty nhỏ làm sao có thể trả được giá đó. Có thể bớt một chút không?”.

“Vậy tôi chỉ có thể đồng ý lời mời hợp tác của Dolly thôi”.

Diệp Hạ đứng lên chìa tay ra: “Hi vọng sau này còn cơ hội hợp tác”. Thấy thái độ của Diệp Hạ vị Giám đốc bắt tay với cô rồi rời đi.

Daisy đứng cạnh Diệp Hạ nói: “Cái giá anh ta đưa ra cũng không phải là quá đáng, nếu xem xét kĩ thì có thể chấp nhận được. Sao em không đồng ý?”.

Diệp Hạ khoanh tay, nhìn theo hướng rời đi của vị Giám đốc kia: “Em đã không muốn hợp tác tiếp với anh ta từ lâu rồi. Anh ta chuyên môn ăn bớt ăn xén đã thế chất lượng vật liệu càng ngày càng giảm sút nên tiện thể cơ hội này dừng luôn hợp tác và đá sang cho phía Dolly”.

“Em… quá nham hiểm”.

“Người không phạm ta thì ta không phạm người. Bên phía Dolly đang muốn lôi kéo người của công ty. Họ cũng đã tìm chị rồi đi”.

“Chị còn tưởng em không biết, đang định nói với em họ liên hệ với chị”.

Diệp Hạ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mọi thông tin em đều biết nhưng chẳng qua có muốn quan tâm không thôi. Nếu họ đã động vào chúng ta thì em sẽ quậy tung lên cho họ vui vẻ một chút không còn thời gian quan tâm đến chúng ta. Muốn đấu với em không có đơn giản vậy đâu”.

Daisy cảm thấy nụ cười này khiến cô lạnh thấu xương: “Cũng may chị chưa đắc tội em”.

Đang nói chuyện thì có nhân viên của cửa hàng đi lên: “Thưa Giám đốc, ở dưới có một vị tiểu thư đang làm ầm lên đòi gặp Quản lí”.

Nghe vậy Daisy liền gật đầu rồi cùng Diệp Hạ đi xuống cửa hàng ở tầng dưới. Vừa bước vào đã thấy vị tiểu thư kia đang ầm ĩ, Daisy liền đi tới giải quyết: “Xin chào cô, tôi là quản lí của cửa hàng. Không biết cô tìm tôi có việc gì?”.

“Tôi mua của các người một chiếc váy nhưng đến lúc mang ra mặc thì nó lại bị rách. Bây giờ tôi mang tới để trả lại mà nhân viên của cửa hàng lại không đồng ý”.

Daisy quay sang hỏi nhân viên của cửa hàng thì được biết chiếc váy được mua đã 5 ngày, nhãn mác cũng bị cắt mất theo quy định không được trả hàng nên không đồng ý.

“Váy của các người bị lỗi, tôi mang tới trả lại mà còn không chịu bồi thường”.

Diệp Hạ bàng quang với sự việc từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng, cô sắp không chịu được nữa rồi: “Thưa cô, chiếc váy này là do cô đã mắc nó vào bàn nên mới bị rách đi. Vết cà phê vẫn còn ở gần chỗ bị rách kia kìa. Vậy xin hỏi cô làm ầm lên là vì lí do gì?”.

Bị nói trúng tim đen vị tiểu thư kia không phản bác được liền nổi cáu: “Cô là ai mà dám lên tiếng ở đây. Tôi sẽ bảo bố tôi cho người viết bài phê bình khiến các người phá sản. Bố tôi là Giám đốc truyền thông của Tập đoàn Hearst đó”.

Nghe xong Diệp Hạ không khỏi nhếch môi cười. Cô muốn lấy danh ra đè người chứ gì vậy tôi chơi với cô, cũng lấy danh ra đè cho cô không phản kháng được: “Ồ, thì ra là con gái của ngài Bryan. Vậy phiền cô về chuyển lời với ông ấy rằng hôm nay con có tới phá cửa hàng thời trang của Daphne Trần - người hiện đang

là Phó giám đốc mảng tạp chí của tập đoàn Hearst”.

Nghe Diệp Hạ nói vị tiểu thư kia liền bị dọa sợ không dám nói gì nữa sau đó vội vàng rời đi luôn không cần Diệp Hạ phải lên tiếng đuổi người.

Thấy việc đã giải quyết xong, Diệp Hạ liền nói với Daisy: “Em đã liên hệ với bên cung cấp vải mới rồi. Là công ty nhỏ nhưng chất lượng sản phẩm vô cùng tốt, giá cả rất hợp lí. Hợp đồng và phương thức liên hệ với họ em để trên bàn của chị, phần còn lại phiền chị giải quyết nốt. Sắp hết năm nên chị hãy thưởng cho mọi người thêm 20% lương nữa, còn chị sẽ được thưởng thêm một tháng lương. Vậy thôi, ngày mai em phải quay lại Trung Quốc rồi. Hẹn gặp lại chị. Bye bye”. Nói rồi Diệp Hạ cũng mỉm cười rời đi luôn, cô phải nhanh chóng sắp xếp đồ để quay về thôi.