Quảng trường lớn như vậy, gió lạnh gào thét.
Mặc dù ánh nắng phủ khắp người, nhưng mà Mặc Diệu Dương vẫn cảm thấy lạnh như rơi vào hầm băng. Anh giống như là một tên trộm xấu xa, lén lút trốn ở góc phòng, nhìn cô xuất hiện, nhìn cô rời đi.
Anh chưa từng bước lên nói câu nào, thậm chí chưa từng lộ mặt. Anh không có mặt mũi, đứng trước mặt cô lần nữa.
Nhìn cô lên máy bay, bay vào tầng mây, cho đến khi không còn thấy nữa. Đột nhiên, anh cảm thấy lòng mình, giống như bị thiếu cái gì đó, thứ này, là mấu chốt duy trì tính mạng của anh.
Lại theo cô rời đi, biến mất.
Anh giống như là một kẻ ngốc, đứng tại chỗ, nhìn về phía đó, lẳng lặng nhìn, nhìn đến ngẩn ngơ.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Trần Hằng đi đến, do dự mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc, đi thôi. Nơi này tứ phía trống trải, còn đợi nữa, sợ là sẽ bị cảm lạnh mất."
Mặc Diệu Dương không nói gì, cũng giống như là hoàn toàn không nghe thấy gì.
Trần Hằng lại nghĩ nghĩ, nói: "Buổi chiều chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm."
Quả nhiên, Mặc Diệu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần lại, Quay đầu, tất cả vẻ mặt đều thu lại, giọng nói cũng giống như kim loại lạnh băng: "Mọi thứ làm xong hết chưa?"
"Làm xong rồi!"
"Được!" Mặc Diệu Dương xoay người, sải bước rời đi.
Bước chân của người đàn ông, trầm ổn mà nội liễm, quanh người dường như có một ngọn lửa mơ hồ, làm cho người ta không dám lại gần.
Cô rời đi, mà anh, cũng có thể vươn ra quyền cước, bắt đầu dùng thủ đoạn độc ác vô cùng âm tàn của mình, đánh một số yêu ma quỷ quái xuống địa ngục rồi...
Một biệt thự xa hoa nào đó ở ngoại thành.
Tô Tiểu Niệm lại chiếc xe sang trọng, chậm rãi dừng trước cửa biệt thự.
Sau khi xuống xe, đột nhiên có mấy người vạm vỡ, xông từ phía sau cô đến, lạnh lùng nói: "Ngại quá, cô Tô, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô một lát."
"Anh..." Tô Tiểu Niệm còn chưa kịp nói gì, đã bị người bịt kín mũi miệng, áp giải lên xe.
"Mấy người là ai.... thả tôi ra.... Tôi cảnh cáo mấy người, thân phận của tôi mấy người không chọc nổi...nếu như mấy người dám động đến tôi, các người đều sẽ chết không có chỗ chôn!"
Trên đường đi, Tô Tiểu Niệm sợ phải chết, lấy thân phận của mình ra hù dọa những người khác.
Vô dùng, những người này giống như là kẻ điếc vậy, hoàn toàn không để ý lời của cô.
Xem, chậm rãi dừng ở Thanh Thủy Uyển.
Khoảng thời gian này, Mặc Diệu Dương vẫn luôn ở Thanh Thủy Uyển. Ở đây, đã từng có một khoảng thời gian tốt đẹp với Đình Đình. Lúc anh không thể về nhà họ Mặc, vẫn ở đây, hồi ức mà ngắm nhìn từng ly từng tý.
Tô Tiểu Niệm bị người áp giải từ xe xuống, cô ta giãy dụa: "Buông ra...Thả tôi ra..."
Người phụ nữ bị áp giải vào đại sảnh, ngã lên ghế sofa.
Tô Tiểu Niệm sợ phải chết, không biết đến cùng mình chọc giận ai? Cô có bị nguy hiểm đến tính mạng không? Cả người cuộn lại thành một khối.
Trần Hằng xuất hiện, đi đến trước mặt cô ta, quan sát trên dưới trái phải tỉ mỉ một lần. Ngay cả anh ta cũng không nhịn được sợ hãi than: "Giống... thật sự là quá giống... Quả thật là giống như đúc, không chút khác biệt."
Tô Tiểu Niệm giống như là con chim sợ cành cong, trừng hai mắt lớn cảnh giác.
Trần Hằng quay đầu, đi về phía thư phòng, gõ cửa: "Cậu hai, người mang đến rồi."
Trong thư phòng, ánh mắt của Mặc Diệu Dương lưu luyến không rời từ tầm ảnh của Long Đình Đình dời sang chỗ khác. Đứng dậy, cẩn cẩn thận thận đóng sách lại, tránh cho chúng nó bị bụi bặm, sau đó đặt vào trong tủ trong suốt. Xoay người, đi ra ngoài.
Tô Tiểu Niệm nghe thấy đầu bậc thang có tiếng bước chân này, âm thanh này, không giống với tiếng bước chân của tất cả những người khác. Bình tĩnh, vững vàng, nội liễm, không nhanh không chậm, lại giống như móng ngựa, tững tiếng gõ vào tim cô.
Cô mở to hai mắt nhìn, nhìn người đàn ông từ bên trên xuống đẹp đẽ như một vị thần tiên. Lúc nhìn rõ gương mặt của người đàn ông thì cả người cô đến mức mặt xám ngoét!
Người đàn ông này, thật sự quá giống Mặc Diệu Lương. Nếu như đoán không lầm, đây là anh em ruột của anh ta. Nếu như cô ta lại đoán không sai, nhất định chính là chồng của người phụ nữ mà Mặc Diệu Lương nhớ mãi không quên kia!
Mặc Diệu Dương đi thẳng đến trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống. Ánh mắt đó, giống như là dao găm, quét qua trên mặt trên người cô ta.
Rõ ràng không bị thương đổ máu, nhưng Tô Tiểu Niệm lại cảm thấy cả người đau đớn như đang chịu hình phạt lăng trì vậy!
Người đàn ông dường như tự thân mang theo một loại rét lạnh, vừa đứng trước mặt cô ta, cô ta đã có cảm giác như bị người ném vào vực sâu rét lạnh.
"Vì sao cô lại giống vợ của tôi như vậy chứ?" Mặc Diệu Dương bất thình lình, khẽ mở môi mỏng, thoát ra những lời này.
Quả nhiên, giống như là suy đoán của Tô Tiểu Niệm, lúc đó, cô ta càng thêm sợ hãi. Thân thể gầy yếu, phát run cầm cập.
"Cô nói xem cô, chỉnh mình giống phu nhân của tôi như đúc… Tôi cũng không nỡ động thủ làm tổn thương cô." Mặc Diệu Dương mặc không biểu tình, nói lời nói không chút tình cảm.
Cả người Tô Tiểu Niệm lại giống như bị đau đớn. Cô ta đứng thẳng dậy, chạy trốn ra bên ngoài, vừa chạy vừa sợ hãi kêu lên: "Diệu Lương... cứu tôi... cứu mạng… Diệu Lương!"
Thanh Thủy Uyển to như vậy, chỉ vệ sĩ đã không dưới mấy trăm, làm sao cô ta có thể thoát được chứ?
Tô Tiểu Niệm còn chưa chạy đến cửa đã bị người bắt trở về, lần nữa ném mạnh vào ghế sofa.
"Thả tôi ra...tôi không biết gì cả... cái gì tôi cũng không rõ..."
Mặc Diệu Dương lạnh lùng cười, nhìn dáng vẻ người phụ nữ như chi sợ cành cong, đột nhiên nói: "Cô rất thích để cho đàn ông nhìn cơ thể của mình?"
"..." Đôi mắt Tô Tiểu Niêm đột nhiên mở to. Do liên tưởng đến chuyện gì đó, cô liều mạng lắc đầu, sợ hãi nước mắt không ngừng rơi xuống: "Tôi không biết... tôi không biết gi cả... thả tôi ra... tôi, tôi... anh muốn gì? Tôi sẽ cho anh tiền... Diệu Lương có rất nhiều tiền... tôi cho anh tiền..."
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhét tay vào trong túi áo, ra lệnh: "Nhốt cô ta xuống dưới tầng hầm đi, bỏ đói một tuần trước. Không cho phép cho cô ta ăn cái gì cả."
"Dạ!" Mấy người đàn ông tiến lên, mang Tô Tiểu Niệm gầy yếu xinh xắn xuống.
Ngay sau đó, có mấy bác sĩ bước đến.
Mặc Diệu Dương quay đầu, nhìn lại, nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Thuốc đã chuẩn bị xong."
"Ừ, đi đi, tiêm vào cho cô ta."
"Vâng!"
Tầng hầm ngầm, Tô Tiểu Niệm sợ đến mức rơi cả nước mắt nước mũi. Câu nói kia của Mặc Diệu Dương làm cô ta sợ đến mức như đứng đống lửa như ngồi đống tha? Cô không nên để người khác phi lễ...Cơ thể của cô là của một mình Diệu Lương.
Đột nhiên, có người một cước đá văng cửa chính, mấy bác sĩ mặc áo trắng dài, đội mũ trắng và khẩu trang!