Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 596: Em Không Phải Là Chân Ái Của Tôi Sao Biết Tôi Thâm Tình

“Các người là ai... các người... các người muốn làm cái gì...”

Tô Tiểu Niệm bị dọa sợ đến mức toàn thân đều đang run rẩy, vội vàng lùi lại tránh né, giãy giụa.

Các vệ sĩ nhận được ánh mắt ra hiệu của bác sĩ, mấy người đi tới, khống chế cơ thể gầy yếu của cô ta. Động tác phối thuộc của bác sĩ rất thuần thục, lau sạch, một mũi tiêm, cắm vào cơ thể của Tô Tiểu Niệm.

“Ưm!” Lông mày lá liễu của Tô Tiểu Niệm nhíu lại, phát ra tiếng rên rất không đúng.

Tất cả chất lỏng trong kiêm tiêm bị đẩy vào trong cơ thể của cô ta, sau đó, các vệ sĩ buông cô ta ra. Cơ thể của Tô Tiểu Niệm mất đi trọng tâm, lập tức ngã vật ra đất.

Cô ta run rẩy, hỏi: “Các người... các người tiêm cái gì cho tôi?”

Có người không có ý tốt bật cười, nói: “Người đẹp, ông chủ của chúng tôi nói rồi, thưởng cô cho chúng tôi, sợ cô không bằng lòng phối hợp, trước tiên tiêm cho cô một ít thứ khiến cô hưng phấn!”

“Các người... súc sinh...” Tô Tiểu Niệm muốn giãy giụa bò dậy, nhưng hai tay hai chân hoàn toàn không nghe theo sai khiến của mình nữa.

Dần dần, cô ta cảm thấy cơ thể rất nhẹ, lại rất nóng.

Cô ta thấy nóng vô cùng, đồng thời, đầu óc càng choáng váng nặng nề, trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ. Cô ta khát vọng có người vuốt ve cơ thể của cô ta, khát vọng làm tình điên cuồng với đàn ông. Cô ta khát vọng cái gì, liền đến cái đó.

Mười mấy người đàn ông vây lấy cô ta, tận tình vuốt ve cơ thể tinh tế của cô ta. Lột sạch đồ của cô ta ra. Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, chỉ biết có người đang công thành chiếm đất trên người cô ta, say đó lại đổi một người... lại đổi một người...

Sự ham muốn và sa đọa tràn ngập trong đầu giao thoa, cô ta đã hoàn toàn vứt bỏ lý trí.

Bên ngoài biệt thự Thủy Mặc, Trần Nhất Vân suy nghĩ rồi nói: “Cậu hai, cậu nếu như muốn làm nhục cô ta, sao không thật sự ra tay với cô ta? Loại thuốc khiến người ta sinh ra ảo giác này, lại không phải là sự thật.”

Trần Hằng từ sau khi biết sự tồn tại của người phụ nữ này, tràn ngập ý hận với cô ta! Anh ta đi theo Mặc Diệu Dương nhiều năm, sớm đã quen thuộc thủ đoạn của ông chủ, vô cùng tàn nhẫn. Nếu như chuyện này, tổng giám đốc giao cho anh ta xử lý, anh ta sẽ khiến người phụ nữ mạo danh tổng giám đốc phu nhân này, chết không có đất chôn thân!

Vốn dĩ, Tô Tiểu Niệm không có bị người ta cưỡng hiếp tập thể, mà dưới chỉ đạo của Mặc Diệu Dương, để bác sĩ tiêm loại thuộc cực mạnh cho cô ta, sẽ khiến con người ta sinh ra ảo giác, sẽ đem ảo giác này xem thành chuyện thật sự đã xảy ra!

Anh ta kinh ngạc nhìn ánh mắt của tổng giám đốc, chỉ thấy ánh mắt của anh u ám nhìn về phương xa, đôi mắt sâu thăm nhiễm cảm xúc mà người khác không hiểu.

Cánh môi của Mặc Diệu Dương khẽ mấp máy, giọng nói lạnh nhạt: “Gương mặt của cô ta, quá giống cô ấy rồi!”

Trần Hằng lúc này mới hiểu, tại sao ông chủ lớn trước nay không nương tay với kẻ địch, lại cũng sẽ có một mặt mềm lòng. Loại mềm lòng này, không có một chút liên quan tới Tô Tiểu Niệm, nhưng lại có liên quan vô cùng lớn đến Long Đình Đình tổng giám đốc phu nhân.

Ở trong ký ức của anh ta, từ khi đi theo ông chủ lớn đến nay, cũng nhìn quen đủ loại phụ nữ, mong được chui vào trong tay của ông chủ lớn. Nhưng, ông chủ lớn giống như là một người tuyệt duyên với phụ nữ vậy! Bất cứ người phụ nữ nào cũng không lọt vào mắt của anh.

Mãi đến 3 năm trước, cô gái trong sáng xinh đẹp đó xuất hiện, ông chủ lớn mới dần dần sinh ra thay đổi.

Thì ra. Anh trước nay đều không phải là một người bạc tình, chỉ là chân ái chưa xuất hiện.

Thật sự là ứng với câu nói đó, em không phải là chân ái của tôi, sao biết tôi thâm tình! Một khi chân ái của anh xuất hiện rồi, sự bạc tình bạc nghĩa trước kia, bỗng hóa thành sự thâm tình, khiến người ta xuýt xoa, suy nghĩ...

Mặc Diệu Lương ngồi ở trong biệt thự trống trải, đã một ngày một đêm rồi, cuối cùng không có bất kỳ tin tức gì của Tô Tiểu Niệm.

Đáng chết! Người phụ nữ ngốc này, đi đâu rồi? Lá gan càng ngày càng lớn rồi, vậy mà dám với anh ta không từ mà biệt? Có điều, chuyện này hình như có hơi không đúng lắm.

Người phụ nữ này, trước nay đối với anh ta luôn vâng vâng dạ dạ, cũng không dám chọc giận anh ta, sao lại có lá gan to như vậy mà chạy mất chứ? Lẽ nào...

Thần sắc của Mặc Diệu Lương trở nên nghiêm nghị, đứng dậy đi ra tiểu khu, nói dối mình và bạn gái cãi nhau rồi, bạn gái không biết là giận dỗi về nhà hay là trốn đến nhà bạn bè nữa, muốn xem băng ghi hình từ camear giám sát của tiểu khu.

Điều kỳ quái là, băng ghi hình chỉ hiện thị đến 10 phút trước khi Tô Tiểu Niệm biến mất, trong 10 phút này, trong khu biệt tất cả thiết bị camera giám sát toàn bộ bị tê liệt.

Như thế này, Mặc Diệu Lương càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng!

Mặc Diệu Dương lang thang trên con đường ở cửa biệt thự Thủy Mặc, hai bên là cây tùng um tùm, trên ngón cây còn kết băng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Anh ta lặng lẽ đứng ở đầu con đường, ngước mày nhìn về phía trước. Dường như nhìn thấy Long Đình Đình mặc chiếc áo khoác cashmere màu trắng, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười mê người, trong đôi mắt long lanh trong trẻo, khiến nỗi nhớ và tình ý của anh ta trỗi dậy, đang từng bước từng bước đi về phía anh ta.

“Đình Đình...” Cánh môi của anh mấp máy, khẽ lẩm bẩm.

“Diệu Dương.” Môi của Cô khẽ mở, giống như chú chim nhỏ yếu ớt, rúc vào trong lòng của anh.

Anh vô thức giang hai tay ra, nhưng thứ ôm vào trong lòng chỉ có một mùi hương nhàn nhạt, đâu có cơ thể mềm mại dụ người kia. Khẽ thở dài, nhưng thà phong quang vô hạn ở Hải Thành, không có cái lạnh thấu xương như ở thành phố G!

Mặc Diệu Dương nhếch môi tự giễu.

Đình Đình đã đến Hải Thành rồi, sao lại ở đây được.

Xoay người, cất bước nhàn nhã đi về phía trước. Đập vào mặt, Mặc Diệu Lương đi tới. Âm trầm nhíu mày, trên gương mặt hao hao giống Mặc Diệu Dương xuất hiện lệ khí.

Khoảng cách giữa hai người đàn ông, dần dần kéo gần lại!

Mặc Diệu Dương rõ ràng rất lãnh đạm, chỉ là hơi nhếch môi, có chút lạnh lùng!

Đáy mắt của Mặc Diệu Lương, lại xuất hiện lửa giận. Khi nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đêm cô ấy đi đâu rồi?”

Mặc Diệu Dương mỉm cười phong độ ngời ngời, dáng vẻ thiên lương vô tội: “Không hiểu người cậu chỉ là ai!”

Mặc Diệu Lương nổi giận! Túm cổ tay của anh, đẩy một cái: “Anh bớt con mẹ nó giả bộ đi, Tiểu Niệm đâu? Anh làm gì với cô ấy rồi?

“Tiểu Niệm?” Mặc Diệu Dương một lát nhíu mày, một lát lại giãn ra: “Cái tên không tồi.”

Vừa nói như thế, Mặc Diệu Dương coi như đã mặc nhận người của Mặc Diệu Lương ở trong tay của anh. Anh ta nghiến răng nói: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất thả cô ấy ra, nếu không tôi...”

“Nếu không thì sao?” Hai tay của Mặc Diệu Dương đút vào trong túi quần, một tay hơi mở ra, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, dáng vẻ rất kiêu hãnh.

Mặc Diệu Lương nuốt nước bọt, hằn học nói: “Chuyện này không có liên quan tới cô ấy! Anh thả cô ấy ra, cô ấy vô tội!”

“Vô tội sao?” Đây giống như câu chuyện cười buồn cười nhất mà kiếp này Mặc Diệu Dương nghe được.

Cô ta mang một gương mặt giống y hệt Long Đình Đình, ở sau lưng tất cả mọi người làm ra mọi chuyện trái ngược với con người của Long Đình Đình, thậm chí còn thay thế Long Đình Đình, đêm đêm giải quyết ham muốn thú tính biến thái mà Mặc Diệu Lương phát tiết ra!

Linh hồn quằn quại như này, anh ta còn không biết xấu hổ nói là vô tội?