CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 151: La mị quỳnh ra điều kiện

Vào ngày sắp đón năm mới, Khanh Khanh xuất viện, chỉ là chuyện của La Mị Quỳnh còn chưa giải quyết, mà Lăng Duy Khiết trải qua đợt Khanh Khanh hôn mê sâu, sức khỏe bị anh chà đạp khá tệ, nên anh nghỉ ngơi ở nhà, đương nhiên, chủ yếu là để ở bên cạnh bà xã, ngoài ra, vài ngày nữa là năm mới rồi, trước tiên Lăng Duy Khiết cho mình nghỉ ngơi, toàn bộ chuyện của công ty đều ném cho Đoan Minh Dũng.

Hôm nay, cha Thẩm đến nhà Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh cũng không biết chuyện La Mị Quỳnh vẫn chưa giải quyết, sau khi xuất viện, không thấy mẹ con bọn họ đến đây, cô nghĩ mọi chuyện đã được xử lý xong rồi, chứ không biết cha đến đây là để tìm Lăng Duy Khiết cùng đến gặp La Mị Quỳnh nói chuyện.

Trên thực tế, ông muốn lấy thân phận bạn bè cũ mà khuyên bảo, nhưng La Mị Quỳnh thật sự giống như bọn nhỏ nói, đã không còn là cô đơn thuần, hiểu biết như năm đó, bây giờ bà ta là một người phụ nữ toan tính, ngay cả ông cũng cảm thấy không chấp nhận được.

“Khanh Khanh, hai ngày nữa là qua năm mới, ý của mẹ em là, muốn tất cả mọi người cùng nhau mừng năm mới, náo nhiệt một chút, em thấy thế nào?” Đầu tiên Lăng Duy Khiết nói với Khanh Khanh.

“Cha, tụi con tất nhiên là không có ý kiến, chỉ là mấy hôm trước, ba thị trưởng, mẹ, còn có em trai đều đến đây, bọn họ cũng hy vọng có thể cùng nhau đón năm mới.” Khanh Khanh hạnh phúc nói.

Từ sau khi tỉnh lại, cô được hạnh phúc vây quanh, sau khi xuất viện, cha thị trưởng và dì cũng đến, dì thật sự rất thích hai đứa nhỏ, hy vọng tết này, Khanh Khanh đến nhà bên kia cùng nhau đón năm mới, ông ngoại, bà ngoại nói muốn gặp hai đứa nhỏ.

Lúc ấy Khanh Khanh đồng ý. Bởi vì cô không nghĩ tới cha, mẹ bên này sẽ làm một buổi tiệc mừng năm mới.

“Ông ngoại, tại sao mọi người không cùng nhau tổ chức tiệc mừng năm mới? Mami con nói năm mới càng náo nhiệt càng tốt, mọi người ở cùng nhau càng náo nhiệt mà đúng không?” Lúc này, Lâm Lâm ở một bên đột nhiên nói.

“Cùng nhau đón năm mới! Được, ý kiến hay, ông sẽ cùng ông ngoại thị trưởng của con bàn bạc một chút.” Cha Thẩm vừa nghe vậy lập tức thông suốt, đúng vậy, ngày đón năm mới là để sum họp, náo nhiệt, không khí vui mừng, đã như vậy, sao mọi người không cùng nhau đón năm mới.

“Khanh Khanh, anh và cha ra ngoài một chút, trời lạnh, em nhanh trở về phòng đi, đừng ở bên ngoài quá lâu.” Lăng Duy Khiết cầm áo khoác đưa cho Khanh Khanh nói.

“Được, anh lái xe cẩn thận, em đang chuẩn bị đi ngủ một giấc, hình như còn chưa khỏe lại đây.” Khanh Khanh dịu dàng trả lời, sau khi tỉnh lại, tất cả mọi người đều chăm sóc cô giống như công chúa, mỗi ngày ngoài ăn ra chính là ngủ, nhưng thân thể này vẫn chưa hồi phục được như cũ.

“Vậy ngủ thêm một lát, đợi anh về sẽ gọi em dậy, Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con hứa với cha, lúc mami ngủ không được quấy rầy mẹ.” Trước khi đi, Lăng Duy Khiết lại dặn dò hai đứa nhóc.

Lúc cha Thẩm tới là do tài xế lái xe, thấy Lăng Duy Khiết lái xe ra, ông để cho tài xế đi về trước, còn mình thì ngồi xe của Lăng Duy Khiết.

“Cha, bà ta không đồng ý có đúng không?” Sau khi lên xe, Lăng Duy Khiết hỏi rõ địa chỉ, có chút mất hứng nói.

“Bà ta cũng không nói là không đồng ý, chỉ là muốn con tự mình đi qua đó, dù nói thế nào, Tiểu Phụng cũng là em gái của con, bọn họ muốn con nói rõ, mới muốn con rể tự mình đi một chuyến.

Thật ra thì mấy người già cũng không có ở đây, đối với La Tiểu Phụng mà nói, có nhận tổ quy tông hay không đã không còn quan trọng nữa, chung quy cô ta cũng phải lập gia đình, vả lại, A Khiết cũng không nhận cô ta, đó là điều không cần thiết, chỉ là anh không thuyết phục được mẹ con La Mị Quỳnh.

“Con sẽ không thừa nhận, con tin cho dù ba con còn sống, ông ấy cũng sẽ không nhận. Cha, tiền con có thể đưa nhiều thêm một chút, nhưng muốn con nhận La Tiêu Phụng đó là điều không thể.” Lăng Duy Khiết trên đường đi cũng tỏ rõ thái độ.

Để tránh nhiều phiền phức, bọn họ hẹn gặp ở quán rượu, cha Thẩm và Lăng Duy Khiết cuối cùng cũng đến.

“Anh, anh đến rồi!” La Tiêu Phụng ra mở cửa, vừa thấy Lăng Duy Khiết đến cô ta lập tức vui mừng nói.

“Tôi không có em gái.” Lăng Duy Khiết sầm mặt, cha Thẩm huých anh một cái, ý muốn thái độ của anh tốt một chút.

“A Đức, ông xem thái độ của nó như thế này, chúng ta còn có gì để mà nói chuyện.” La Mị Quỳnh vừa thấy vậy, lập tức lạnh mặt.

Lăng Duy Khiết không để ý tới sự ngăn cản của cha vợ, anh đi tới trước mặt La Mị Quỳnh, ngữ khí mang ý cảnh cáo: “Bà nghĩ rằng tôi muốn nói chuyện với bà lắm sao? Đồng ý cho các người tiền, là coi như đã nhân nhượng rồi, các người lại còn muốn được voi đòi tiên.”

“Nhưng Tiểu Phụng là em gái của cậu, người làm anh trai như cậu…”

Lăng Duy Khiết tức giận nói: “Câm miệng, nếu để tôi nghe được một chữ như vậy nữa, một đồng cũng đừng mong tôi sẽ đưa cho các người.”

Anh cũng có giới hạn của anh, nếu như không phải nghĩ cho Khanh Khanh thì anh đã trực tiếp cho người đem hai người đàn bà này ra nước ngoài, làm sao còn có thể phiền phức đến bây giờ.

“Mị Quỳnh, A Khiết cũng là lo lắng hai người ở trong nước không dễ dàng, cho nên mới đồng ý cho hai người tiền để sinh sống, để hai người ra nước ngoài, chỉ cần hai người không phung phí, tiêu tiền như nước thì số tiền này cũng đủ để quãng đời còn lại của mẹ con hai người không phải lo nghĩ.” Cha Thẩm sợ sự việc căng thẳng, vội đứng ra hòa giải.

“Lúc trước tôi đã nói, chỉ cần đổi năm mươi triệu đó thành đô la thì mẹ con chúng tôi sẽ lập tức rời đi, cam đoan sẽ không trở lại mảnh đất này nữa.” La Mị Quỳnh mặc dù hơi sợ Lăng Duy Khiết, nhưng vẫn cương quyết nói.

“Cha, chúng ta đi.” Lần này Lăng Duy Khiết cũng lười nói, anh xoay người muốn đi.

“Anh, em không cần tiền, chỉ là em muốn ở bên cạnh anh.” Lăng Duy Khiết vừa xoay người, La Tiêu Phụng đã chạy tới túm cánh tay anh nói.

“Buông ra, để tôi nghe thấy chữ anh trai một lần nữa, đừng trách tôi ra tay.” Lăng Duy Khải giữ lấy cánh tay La Tiêu Phụng, nghiêm nghị cảnh cáo.

“Nhưng anh thật sự là anh trai của em, a… đau…” Thấy La Tiêu Phụng còn gọi một tiếng anh trai, Lăng Duy Khiết không khách khí túm tóc cô ta.

“A Khiết, bình tĩnh một chút…” Cha Thẩm tiến lên trước ngăn cản, nhưng La Tiêu Phụng đã bị Lăng Duy Khiết hất ra rồi.

“Lăng Duy Khiết, tôi đồng ý năm mươi triệu, chỉ là sắp đến tết âm lịch rồi, cậu phải để cho chúng tôi đến nhà họ Lăng đón tết âm lịch, đợi hết tháng giêng, chúng tôi sẽ đi.” La Mị Quỳnh thấy Lăng Duy Khiết mở cửa vội vàng nói.

Lăng Duy Khiết quay đầu, muốn ở lại nhà anh, người phụ nữ này lại một lần nữa khiêu khích giới hạn của anh.

“Được, nhưng mọi người phải ký một thỏa thuận, A Khiết con nói có đúng không?” Cha Thẩm sợ hỏng chuyện, ông chạy tới, giữ Lăng Duy Khiết lại nói.

“Cha, cha đồng ý thì để bọn họ đến ở nhà của cha, tóm lại, nhà con không cho phép người ngoài vào ở.” Lăng Duy Khiết tỏ thái độ cương quyết.

“Lăng Duy Khiết, đây cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi, nếu điều kiện này mà cậu cũng không chấp nhận, vậy không cần nói nữa, cho dù tòa án không phân tài sản cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ ở lại chỗ này, tôi tin đối với chuyện tổng tài tập đoàn Lăng Vân có một người em gái, truyền thông nhất định cảm thấy rất hứng thú…” La Mị Quỳnh lui về phía sau, nhưng những lời này nói ra như đang từng bước ép tới, thậm chí mang tính uy hiếp.

“La Mị Quỳnh, bây giờ bà có cần tôi gọi điện thoại kêu truyền thông đến đây giúp không… cũng để cho mọi người ở Trung Quốc này biết còn có một loại đàn bà vô sỉ đến mức này.” Lăng Duy Khiết cười lạnh, số anh đúng là tốt, ba mươi năm nay, ngoại trừ mẹ anh và Khanh Khanh ra, loại phụ nữ cực phẩm nào anh cũng từng gặp qua rồi.

Đối mặt với loại người hết sức vô sỉ như La Mị Quỳnh, Lăng Duy Khiết từ đầu đến cuối vẫn không thể làm theo ý mình muốn, đơn giản là vì bà ta đã sinh ra Khanh Khanh. Điều kiện cuối cùng của bọn họ là năm mươi triệu, hơn nữa bọn họ còn đòi ở lại nhà họ Lăng nửa tháng.

Đương nhiên, nửa tháng này Lăng Duy Khiết không thể ở lại trong nhà, anh và Khanh Khanh sẽ ở nhà của hai cha đón tết âm lịch, sau đó nếu sức khỏe Khanh Khanh tốt hơn, anh sẽ đưa Khanh Khanh cùng hai đứa con ra ngoài du lịch, trong nhà, giao cho cha vợ quản lý, tất nhiên, trong nhà cũng có vài căn phòng không thể “mở ra”, đồng thời, anh cũng sẽ dặn dò chú Phúc, những hoạt động của mẹ con La Mị Quỳnh chỉ được giới hạn trong lầu một.

Sau khi trở về, Lăng Duy Khiết nói lại cho Khanh Khanh, Khanh Khanh cũng không có ý kiến gì, đêm đó một nhà bốn người bọn họ đến ở trong khách sạn.

Đương nhiên, vệ sĩ ở trong nhà cũng không ít, không chỉ như thế, Lăng Duy Khiết còn gia tăng thêm vệ sĩ, để bọn họ canh chừng nghiêm mật mọi hành động của mẹ con La Mị Quỳnh.

“Ông xã, cha mẹ bảo chúng ta về nhà ở, anh thấy thế nào?” Ngày mai chính là giao thừa, nhưng đêm nay, bọn họ lại rời khỏi nhà, tới khách sạn, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, nhưng hết lần này đến lần khác hai người kia lại là mẹ và em gái ruột của mình.

“Nhà họ Thẩm sao? Anh thấy hay là thôi đi, chuyện này, anh vẫn chưa hết giận cha vợ đâu. Ngày mai là giao thừa, chúng ta đến nhà thị trưởng đi, trong khoảng thời gian này tấm lòng của thị trưởng em cũng cảm nhận được, gọi một tiếng “cha”, cũng là ý nguyện trong lòng của em, cũng đừng giày vò bọn họ nữa, huống hồ còn có một cậu em trai để sai bảo miễn phí, cũng không tệ đâu.” Lăng Duy Khiết cười nói.

Gần đây Vương Trì Văn chịu khó chạy đến nhà bọn họ nhất, lúc rảnh rỗi, anh cũng để ý tới công ty mới mở của cậu ta, không thể không thừa nhận, đối với việc kinh doanh cậu ta không có tài lắm. Nhưng nếu đã là em vợ, vậy đương nhiên anh cũng có thể giúp đỡ, nhưng mà anh rất tò mò.

Dựa vào thân phận con trai của thị trưởng, Vương Trì Văn có thể dễ dàng thực hiện được lý tưởng của mình, nhưng anh ta không muốn dựa vào tầng quan hệ này, ngược lại cậu ta lại đến nhờ vả người anh rể là anh.

“Được, vậy ngày mai đi, A Khiết, cô ta thế nào rồi?” Khanh Khanh đứng ở trước cửa sổ đột nhiên rùng mình một cái, Lăng Duy Khiết lập tức khép cửa sổ lại.

“Cô ta? Ai cơ?” Khanh Khanh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, Lăng Duy Khiết nhất thời không biết “cô ta” là chỉ ai?

“Hồ Tiêu Lương đó, khi bị giam giữ lúc tỉnh lại em có gặp bác sĩ Hà, ông ta đem chuyện cha bị hại năm đó kể cho em nghe, Hồ Tiêu Lương đổi thuốc của cha, sau khi cha nằm viện, cô ta lại nhân cơ hội cùng bác sĩ cấu kết với nhau, hơn nữa trước khi cô ta hại chết bố chồng còn cố ý để lại cho mình một đường lui, chính là đứa bé kia, may mà bác sĩ Hà cũng coi như còn chút lương tâm, khi Hồ Tiêu Lương yêu cầu ông ấy dùng hạt giống của cha để thụ tinh nhân tạo, ông ta không có làm theo, mà là dùng hạt giống của chính mình, em đang nghĩ, nếu Hồ Tiêu Lương thật sự ở tù, thì đứa bé kia phải làm sao bây giờ?” Khanh Khanh cũng là vừa nãy khi nhìn thấy đứa nhỏ ngủ say, mới nhớ tới chuyện này.

“Anh biết đứa bé kia vô tội, nhưng Hồ Tiêu Lương có tội, trên lưng cô ta mang hai mạng người, hơn nữa còn suýt hại chết em, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không rút đơn kiện, cho dù anh lui một vạn bước, coi như anh có rút đơn kiện thì tội danh cô ta xúi giục bắt cóc giết người cũng là thật, vụ án này, cơ quan kiểm sát đã chính thức đề cập đến tố tụng.”

Thù của mẹ không thể báo, chẳng lẽ muốn anh bỏ qua mối thù giết cha nữa sao?

“Em không có ý này, chỉ là cảm thấy đứa bé kia rất đáng thương, hay chúng ta đi gặp Hồ Tiêu Lương, hỏi xem trong nhà cô ta còn có người nào khác có thể thay cô ta nuôi nấng đứa nhỏ này hay không?” Khanh Khanh giải thích.