CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 152: Gần tết gặp hồ Tiêu lương ở trại tạm giam

"Vợ à, chúng ta không nên suy nghĩ việc này nữa, đứa bé kia không có chút quan hệ gì với chúng ta cả, nếu quả thật không có ai nuôi nấng thì có thể đưa tới trại trẻ mồ côi." Lăng Duy Khiết thật sự không muốn chuốc phiền toái vào người.

Nếu như đổi thành con của người khác, bất kể là của ai cũng được chỉ cần không phải của Hồ Tiêu Lương anh đều đồng ý nghĩ cách giúp đỡ, thậm chí là chăm sóc. Nhưng đứa trẻ này không phải ai khác lại mà là con của Hồ Tiêu Lương nên anh thực sự không muốn giúp.

"Ngày mai chúng ta đi thăm cô ta được không?" Trong lòng Khanh Khanh có phần không yên tâm. Tuy rằng Hồ Tiêu Lương hại hai mạng người nhưng đứa bé kia là vô tội, không thể vì cô ta mà làm hại tới người thứ ba nữa.

Chỉ là cô đã hôn mê một tháng, mà mọi người cũng không nghĩ tới, không phải cô thông cảm cho Hồ Tiêu Lương, mà ngược lại cô cảm thấy Hồ Tiêu Lương đáng bị trừng phạt, nhưng đứa bé kia cùng lắm chỉ lớn hơn Lâm Lâm và Duệ Duệ hai tháng, quá đáng thương.

"Cũng được, chúng ta cùng đi." Lăng Duy Khiết gật đầu. Có hận nhiều hơn nữa cũng không qua nổi một chữ "chết", anh đã hỏi luật sư rồi, dựa vào hai án mạng mà Hồ Tiêu Lương phạm phải thì có thể bị xử tử hình. Đương nhiên nếu như cô ta có thái độ tốt nhận tội thì có thể sửa thành tù chung thân, cho dù là hình phạt nào thì cũng đều đủ để trừng phạt cô ta.

Đi xem một chút xem cô ta còn tâm nguyện gì không. Mặt khác còn phải xem cô ta có đồng ý đứng ra vạch trần phó thị trưởng Tôn hay không.

Nếu như có thể lấy công chuộc tội thì cũng có lợi cho cô ta. Nếu như cô ta còn chút tình người thì còn có thể suy xét lại về việc của đứa trẻ.

Sáng ngày hôm sau hai vợ chồng Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết đưa bọn trẻ tới nhà thị trưởng rồi cùng đi tới trại tạm giam.

Vốn tưởng rằng Hồ Tiêu Lương sẽ không muốn gặp bọn họ, không ngờ rằng cô ta lại ra gặp hơn nữa thái độ còn khá tốt.

"Không ngờ hai người còn muốn tới thăm tôi." Hồ Tiêu Lương nhìn thấy Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh lập tức nói ra câu này đầu tiên.

"Tôi vốn không muốn tới." Lăng Duy Khiết nghiêm túc nói. Tuy đã từng là người yêu nhưng từ lâu anh đã không còn chút tình cảm nào.

"Ý trời, không ngờ ông trời lại để cô còn sống. Ý trời... là ông trời muốn chống đối tôi. Thẩm Khanh Khanh, cô quá may mắn, chẳng những có xuất thân tốt còn sinh đôi được hai đứa con trai, trời cao quá thiên vị cô rồi, còn tôi thì sao? Tôi đã làm sai điều gì? Tại sao lại phải nhận kết quả này." Hồ Tiêu Lương giơ cánh tay đang bị còng lên oán trời trách đất.

"Cô phải biết trân trọng. Hồ Tiêu Lương, bây giờ con gái cô đang ở đâu? Con bé có khỏe không?" Khanh Khanh không muốn giải thích, cô cảm thấy mọi thứ nên do bản thân tự cố gắng.

"Sao vậy, rốt cuộc lương tâm của mấy người trỗi dậy muốn dẫn con cháu nhà họ Lăng các người về sao? Ha ha ha... Mấy người nằm mơ đi, cho dù tôi có chết cũng sẽ không giao con gái mình cho các người đâu." Hồ Tiêu Lương đột nhiên cười ha hả nói.

"Cô thật đáng thương bị người ta lừa cũng không biết. Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, con gái cô không có chút quan hệ nào với nhà họ Lăng chúng tôi cả. Lúc Khanh Khanh bị cô bắt cóc đã gặp bác sĩ Hà, ông ta nói đưa bé kia..."

"Chồng à." Lăng Duy Khiết đang muốn nói ra sự thật thì bị Khanh Khanh ngăn lại. Hiện giờ nếu như Hồ Tiêu Lương biết đứa bé kia là của bác sĩ Hà thì sẽ bị một cú sốc rất lớn.

"Vợ à, anh không hy vọng ba anh chết rồi mà còn phải mang theo tiếng xấu như vậy. Hồ Tiêu Lương đứa bé kia là của bác sĩ Hà, không có một chút quan hệ nào với ba tôi, với nhà họ Lăng chúng tôi cả." Lăng Duy Khiết tàn nhẫn nói ra.

"Anh nói cái gì? Không... Không thể nào... Tuyệt đối không thể..."

"Cô đã sắp chết rồi tôi nói dối cô để làm gì. Tôi tin tưởng bác sĩ Hà không lừa tôi. Hơn nữa A Khiết đã xét nghiệm DNA với con gái cô. Quả thực con gái cô không có quan hệ gì với nhà họ Lăng." Khanh Khanh thấy ánh mắt muốn nổi điên của Hồ Tiêu Lương thì hiểu rõ việc tới nước này chỉ có thể nói hết sự thật thôi.

"Cô nói dối, Thẩm Khanh Khanh tôi biết cô ghen ghét với tôi, tôi biết cô hận tôi, cô cố ý nói vậy đúng không?" Hồ Tiêu Lương đứng lên, nổi điên muốn đánh Khanh Khanh.

"Vợ à, chúng ta đi thôi cô ta điên rồi." Lăng Duy Khiết thấy vậy thì kéo Khanh Khanh ra sau lưng bảo vệ chặt chẽ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng tuyết ngày đông của anh cực kỳ dọa người.

Cai ngục đứng bên cạnh thấy vậy đã nhanh chóng chạy tới khống chế Hồ Tiêu Lương rồi mạnh mẽ mang cô ta đi. Người đã không còn nhìn thấy nhưng Khanh Khanh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cô ta gào thét điên cuồng.

Sau khi từ trại tạm giam trở về, Khanh Khanh mang tâm trạng nặng nề khiến Lăng Duy Khiết lo lắng.

"Vợ, người cũng đã gặp rồi em sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là... trong lòng có chút bất an không nói rõ được." Khanh Khanh lắc đầu. Chính cô cũng không biết bản thân bị làm sao, sau khi nhìn thấy Hồ Tiêu Lương thì trong lòng cô càng thêm loạn.

"Vợ à, em đừng suy nghĩ quá nhiều, cô ta như vậy chính là "tự làm bậy không thể sống". Chúng ta qua thẳng nhà bố vợ hả?" Lăng Duy Khiết vừa lái xe vừa nói.

"Ừ, nhưng chồng à, em hơi căng thẳng. Lần đầu tiên gặp ông bà nội em nên nói gì đây?" Khanh Khanh điều chỉnh tâm trạng hỏi.

"Vợ không cần căng thẳng cứ như bình thường là được rồi. Anh đã gọi điện hỏi Trì Văn rồi, ông bà nội khá là thích hai đứa chắt ngoại này." Lăng Duy Khiết nở nụ cười. Lúc trước anh có gọi cho Vương Trì Văn nên biết hai nhóc kia đã dỗ cho ông bà cố cực kỳ vui vẻ, thậm chí họ còn bằng lòng ở lại đó không về nữa, vợ chồng thị trưởng cũng rất vui.

Nhớ lại chuyện trước đây vì để đưa hai ông bà đến ở cùng, bọn họ đã từng thử mọi biện pháp, nhưng hai ông bà nhất quyết không tới. Bây giờ đột nhiên có hai thằng chắt trai nên ông bà đương nhiên là chủ động nói muốn chuyển qua ở bên này.

"Vậy là tốt rồi, đêm nay ba mẹ và anh trai cũng sẽ tới đón giao thừa cùng mọi người đúng không?" Khanh Khanh lại hỏi.

"Đúng, nhưng chúng ta đặt chỗ ở nhà hàng sau đó mọi người sẽ cùng nhau qua đó. Bây giờ chúng ta về nhà ăn cơm trưa tại nhà ba thị trưởng, sau đó buổi chiều sẽ qua nhà hàng, sau khi ăn cơm xong chúng ta ra bên ngoài ngắm cảnh đêm cuối cùng là về nhà chờ tiếng chuông năm mới." Lăng Duy Khiết liệt kê lại lịch trình mà anh, Thẩm Hạo Trự và Vương Trì Văn sắp xếp cho Khanh Khanh nghe.

"Cũng không tồi, em chưa từng nghĩ tới mình sẽ có nhiều người nhà như vậy. A Khiết em cảm thấy thật hạnh phúc giống như Hồ Tiêu Lương nói ông trời quả thật rất ưu ái em." Khanh Khanh hơi nghiêng đầu tựa lên vai Lăng Duy Khiết dường như đã quên mất Lăng Duy Khiết đang lái xe.

"Ngốc, ai cũng có quyền được hạnh phúc, chỉ là có vài người vứt bỏ nó. Vợ à, hiện giờ kẹt xe rất nghiêm trọng em có muốn nghỉ ngơi trước hay không?" Lăng Duy Khiết nhìn biển xe phía trước mà đau đầu.

Hai tiếng sau, bọn họ cuối cùng cũng chạy tới khu nhà công tập thể của thành phố. Cửa vừa mở ra bọn họ đã nghe thấy tiếng la hét chói tai của hai đứa bé. Chuyện này trước giờ chưa từng có, nhìn hai đứa bé Khanh Khanh cảm thấy rất may mắn, may mà lúc trước cô lựa chọn trở về.

"Chị, hai người về rồi, em sắp bị hai tên nhóc nghịch ngợm này quậy mệt chết rồi." Vương Trì Văn ngã lên ghế salon há miệng thở dốc. Hai đứa bé quá sung sức, cậu chơi không lại được.

"A Văn, sắp sang năm mới rồi còn nói bậy bạ gì đó, nhanh "phi phi"." Bà nội ở bên cạnh trách mắng.

Cũng khó trách người lớn tuổi thường khá kiêng kỵ, nhất là thời điểm tết đến.

"Mẹ, không sao đâu còn chưa tới năm mới mà. Nếu A Khiết và Khanh Khanh về rồi thì chúng ta ăn cơm thôi." Vợ thị trưởng cười.

Lúc ăn cơm hai đứa bé lại rất yên tĩnh, chỉ là Khanh Khanh vẫn chưa thể gọi ông nội, bà nội, thậm chí là cả cha.

Lăng Duy Khiết nắm tay cô cổ vũ: "Vợ à, mọi người đều là người một nhà không cần căng thẳng như vậy."

"Bố, cám ơn bố đã chăm sóc cho chúng con." Được sự cổ vũ của Lăng Duy Khiết, rốt cuộc Khanh Khanh đã gọi được tiếng cha vì vậy ông nội bà nội cũng dễ dàng gọi ra hơn.

"Đứa bé ngoan, bố có lỗi với con..." Giọng thị trưởng hơi khàn, viền mắt có chút ướt, chờ một tháng rốt cuộc cũng chờ được con gái gọi mình là cha.

"Không đâu bố con rất tốt, con có mọi người, có A Khiết còn có hai đứa trẻ, con là người hạnh phúc nhất trên đời này." Khanh Khanh xúc động khóc, Lăng Duy Khiết ôm lấy cô lau nước mắt.

"Mẹ, ông nội, bà nội..." Lúc trước, Khanh Khanh vẫn luôn gọi vợ thị trưởng là dì, bởi vì cô đã có hai người mẹ nhưng bây giờ cô lại kêu một tiếng mẹ. Mặc dù không phải là mẹ ruột thế nhưng người mẹ này, còn cả mẹ bên nhà họ Thẩm đều tốt hơn cả mẹ ruột.

"Khanh Khanh, ngoan..." Vợ thị trưởng nghẹn ngào. Lúc trước khi chồng bà thẳng thắn nói ra, sở dĩ bà có thể chấp nhận không chỉ là vì lúc đó là trước khi cưới, mà còn vì Khanh Khanh là con gái. Con gái cho dù không phải do mình sinh ra thì cũng sẽ thân thiết hơn con trai, hơn nữa còn có thêm hai thằng cháu ngoại, bà cầu còn không được.

"Năm mới, người một nhà bình an sum vầy, đừng khóc." Ông nội đi tới kéo tay Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh hai ông bà già bọn họ.

"Ông nội, bà nội..."

"Mẹ xấu hổ chưa kìa, khóc nhè..." Lâm Lâm làm vẻ mặt xấu hổ chọc Khanh Khanh cười.

Cảm giác được tình thân bao bọc là thứ cô vẫn khát vọng sáu năm qua, bây giờ rốt cuộc đã có được rồi, đời này cô không còn bất cứ tiếc nuối nào nữa.

"Chị, anh Trự gọi tới nói bọn họ đã tới nhà hàng hỏi chúng ta đi chưa?" Lúc này Vương Trì Văn nghe điện thoại rồi nói.

"Vậy chúng ta cũng lên đường thôi, trên đường kẹt xe đi sớm một chút thì hơn." Thị trưởng tiếp lời con trai.

Lăng Duy Khiết và Vương Trì Văn giữ chức tài xế đưa mọi người tới nhà hàng đã đặt trước. Nhưng lúc này ở nhà họ Lăng, chú thím Phúc đã sắp mệt chết.

Từ tối ngày hôm qua, sau khi mẹ con La Mị Quỳnh chuyển tới bọn họ vẫn luôn bị "hành hạ".

Đầu tiên La Mị Quỳnh không hài lòng với phòng khách mình ở, muốn chuyển vào gian phòng mà cha Lăng Duy Khiết từng ở lúc trước. Sau đó bà ta còn chưa vừa ý, lại tự nhận mình là con gái lớn của nhà họ Lăng, nhanh chân muốn đi xem căn phòng bị khóa phía trên, thậm chí còn cầm đồ muốn cạy cửa cũng may là bị vệ sĩ ngăn cản.

Nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng là “khách”, vệ sĩ cũng không thể làm gì hai người họ, càng không thể ra tay.

"Cô La, mong hai người đừng quá đáng, cậu chủ cho hai người vào ở nhưng không đồng nghĩa với việc hai người có quyền động vào mọi thứ trong phòng. Sắp sang năm mới, chúng tôi không muốn mọi người ầm ĩ không vui, chỉ là mong hai vị giữ tự trọng." Chú Phúc mất ngủ cả đêm nên lúc này đang rất tức giận.

Năm mới, bọn họ nên là một nhà đoàn tụ nhưng mà lại bị hai mẹ con nhà họ La này quậy tới mức ngủ cũng không ngon.

"Chú Thúc, mặc dù Kiến Hoa đã mất nhưng nói sao thì tôi cũng được coi là người phụ nữ của Kiến Hoa, Tiểu Phụng là con gái của ông ấy vì sao chúng tôi không thể đụng vào đồ đạc trong nhà này. Chú không thể nặng bên này nhẹ bên kia được." La Mị Quỳnh mặt dày nói.

"Mẹ, mẹ đừng làm chuyện mất mặt nữa được không? Mẹ đừng quên bây giờ mẹ là phu nhân Richard, cũng vì có người mẹ như mẹ nên anh trai mới không chịu nhận con." La Tiêu Phụng nhìn mẹ mình một cách chán ghét. Có một người mẹ như vậy thật rất mất mặt, bảo sao Thẩm Khanh Khanh cũng không chịu nhận bà. Cô ta thực sự hy vọng trước đây người bị mẹ vứt bỏ là mình như vậy cô ta sẽ có gia thế tốt, dù phải gả cho một ông già nào đó cũng còn hơn đi theo mẹ mình mất mặt xấu hổ.