CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 25: Bị người nhà ngăn cấm

“Cái đó… đâu có giống nhau, mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con thôi. Tiểu Nhiệm, Tiểu Vang đều là gia đình có gia thế, nếu gả vào nhà bọn họ thì sau này con sẽ rất hạnh phúc. Hà Anh cũng được, nó là…”

“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, bây giờ nói gì cũng là vô nghĩa thôi. Con đã kết hôn rồi, nếu như mẹ thật sự vẫn coi con là con gái mẹ thì hãy để con đi. Con đưa Khiết tới gặp mẹ, mọi người gặp anh ấy nhất định sẽ hiểu thôi.”

Khanh Khanh nhìn vào mắt mẹ, cô không giận, cũng không muốn so đo chuyện cũ nữa, bây giờ cô chỉ muốn quay về khách sạn gặp Khiết, cô không muốn phải sống thêm ở cái gia đình này thêm giây phút nào nữa.

“Kết hôn? Khanh Khanh, thằng đó là ai? Mẹ có biết không?” Bà Thẩm hay tin thì giật nảy mình, trong vòng một đêm, đứa con gái này hình như đã biến thành một người khác. Trong ánh mắt đã ít đi vài phần hiền lành, lại thêm vài phần ‘oán hận’. Bà có chút bất an và sợ sệt, bao nhiêu năm nay bà đã coi Khanh Khanh như con gái ruột của mình, nhưng bây giờ trong lòng bà lại có một loại cảm giác lo sợ sẽ mất đi đứa con gái này.

“Không biết, Khiết là người con gặp trên đường, nhưng cho dù chúng con không quen biết thì cũng kết hôn rồi. Anh ấy là người đàn ông tốt, ít nhất cũng hơn mấy người mà mẹ giới thiệu. Lòng con đã quyết rồi.” Khanh Khanh bướng bỉnh nói.

Có thể cô không hiểu tình yêu là gì nhưng cô biết ai đối xử tốt với mình. Bây giờ cô không có cách nào đối diện với bố mẹ, cô không biết phải cư xử thế nào nếu tiếp tục ở nhà.

“Mẹ đừng nghe nó nói, nó điên rồi, bị bùa mê thuốc lú rồi. Thằng đàn ông như thế thì có gì tốt chứ, trên đời nhiều người như vậy, em chọn ai không chọn lại cứ đâm đầu vào hắn. Cứ coi như bố mẹ đồng ý thì anh cũng không đồng ý.” Thẩm Hạo Trự đứng ngoài cửa, nghe thấy Khanh Khanh một mực cố chấp thì tức giận quát lớn.

“Anh đi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh không phải anh trai tôi, anh vốn dĩ không xứng làm anh trai tôi. Trên đời này có người anh trai nào lại đối xử như thế với em gái, anh cút đi.” Trông thấy Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh không kìm được hét lớn lên.

Cô không nên tin anh trai, đáng lẽ cô không nên mở cửa, anh ta là đồ khốn nạn lại dám đánh ngất cô.

“Đúng, em nói không sai, anh không phải anh trai em. Nhưng cho dù là như vậy thì anh cũng phải quản, tóm lại anh sẽ không để em gặp mặt hắn.” Thẩm Hạo Trự thẹn quá hóa giận.

“Tôi phải rời khỏi đây, đây không phải nhà tôi, bà không phải mẹ tôi, anh không phải anh trai tôi, các người đều là người xấu.” Khanh Khanh bỗng chốc như điên lên, cầm lấy dao dọc giấy trong ngăn kéo đâm về phía bản thân mình.

“Khanh Khanh, con bỏ dao xuống. Nếu như con đã gả cho người ta thì thôi, nhưng ít nhất con cũng phải đem cậu đó đến gặp bố mẹ chứ?” Bà Thẩm sợ hãi, mặc dù trong lòng oán trách Khanh Khanh nhưng suốt hai mươi mấy năm nuôi nấng, bà sớm đã coi Khanh Khanh là con gái mình rồi.

“Em bỏ xuống đi, cho dù hôm nay em có chết ở đây thì anh cũng không để em gặp hắn.” Thẩm Hạo Trự tối sầm mặt, từng bước từng bước tiến về phía Khanh Khanh.

“Tiểu Trự, đừng, con đừng qua đó, nếu như Khanh Khanh đã muốn lấy thì cho nó lấy, chỉ cần cậu ta tốt thì chúng ta sẽ đồng ý, như vậy thì nhà ta cũng nở mày nở mặt mà gả đi.” Bà Thẩm sợ hãi, túm con trai lại, không cho nó tới gần Khanh Khanh.

“Mẹ đi ra, Thẩm Khanh Khanh, em muốn học theo người ta chơi trò tự sát à? Vậy em đâm đi rồi xem sau khi chết có thể được gặp hắn không. Nếu như anh đã có thể mang em về thì tuyệt đối sẽ không để em gặp được hắn.” Thẩm Hạo Trự đẩy mẹ ra, đi về phía Khanh Khanh.

“Anh đừng qua đây, anh không phải anh trai tôi, anh là người xấu, các người đều là người xấu, tôi ghét các người, ghét các người.....” Khanh Khanh bật khóc, cô thật sự không có dũng khí đâm xuống, đến mẹ đẻ mình là ai cô cũng không biết, cô còn chưa nói với Khiết rằng cô thích anh, cô không cam lòng.

Trong giờ phút này, cô thật sự hy vọng Lăng Duy Khiết xuất hiện, nhìn những ‘người thân’ vừa quen vừa lạ ngay trước mắt, Khanh Khanh mới phát hiện người thực sự đối tốt với cô dường như chỉ có mình Lăng Duy Khiết.

Cứ coi như ngày đó cô đột nhiên xuất hiện, cầu hôn với anh thì anh cũng rất dịu dàng chứ không hề giống mấy người đang dồn ép cô đây. Khiết, bây giờ anh đang ở đâu, mau tới cứu em, mau tới đưa em đi khỏi đây. Trong lòng Khanh Khanh đang gào thét, hy vọng Lăng Duy Khiết có thể nghe được.

“Khanh Khanh, anh sai rồi, nếu như em thật sự không muốn bị gả đi, anh sẽ cưới em. Cho dù thế nào cũng không để em tự hủy hoại bản thân, hắn là loại người thế nào? Gia thế ra sao? Tính cách thế nào em đều không biết lại bất chấp lấy hắn. Anh không cho phép, bố mẹ cũng sẽ không đồng ý.” Thẩm Hạo Trự đã mất lý trí, anh ta đột nhiên nói ra tình cảm bị đè nén trong lòng bấy lâu nay.

“Tiểu Trự, con... con vừa nói gì?” Bà Thẩm sửng sốt nhìn con trai, tại sao trước nay bà không hề biết con trai mình thích Khanh Khanh, nếu như....

“Đừng, tôi không muốn nghe, anh là anh trai tôi, tôi không muốn nghe, không muốn nghe....” Khanh Khanh vứt con dao xuống, hai tay bịt tai lại, khóc thành tiếng.

Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh, anh ta không quan tâm tới việc Khanh Khanh giãy dụa mà ôm cô vào trong lòng: “Khanh Khanh, nếu như em hy vọng anh là anh trai thì anh vẫn là anh trai, nếu như em không muốn thế thì anh sẽ không phải. Nhưng lần này em nhất định phải nghe anh, em có hiểu rõ hắn không? Có biết hắn ở đâu không? Có biết trong nhà hắn có những người như thế nào không?”

Thẩm Hạo Trự đau lòng nói, không phải anh ta nhẫn tâm, mà là anh ta không chịu được khi phải thấy Khanh Khanh chịu tổn thương. Đau một lần rồi thôi, nhân lúc vẫn chưa có tình cảm sâu đậm mà ngăn chặn cuộc hôn nhân này còn hơn là sau này bị tổn thương.

“Phải, tôi không biết anh ấy là ai. Nhưng tôi biết anh ấy sẽ không làm hại mình.” Thẩm Khanh Khanh ra sức đẩy Thẩm Hạo Trự ra, nhưng anh ta ôm cô rất chặt, cô không cách nào thoát ra được.

“Khanh Khanh, anh con nói đúng đó, các con mới quen đã kết hôn rồi, cái phẩm chất gì mà con nói có tin được không? Mặc dù mấy người đàn ông trước đây mẹ làm mối cho con đều không phải mẫu người lý tưởng, nhưng ít nhất chúng ta cũng biết rõ ngọn nguồn, còn cái thằng mà con kết hôn kia....”

“Biết rõ ngọn nguồn? Vậy bà có biết xung quanh bọn họ có bao nhiêu phụ nữ không?” Thẩm Khanh Khanh nghiến răng, đến tiếng ‘mẹ’ cũng không gọi.

“Cái này... đàn ông trước khi kết hôn có chơi bời một chút cũng là bình thường, như thế thì sau khi kết hôn mới không bị người khác quyến rũ, tục ngữ cũng có câu: Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng.”

Bà Thẩm nói, cho dù cả nhà đều đã biết hết thì bà cũng không thể tự làm xấu mặt mình, thế là cứ bịt tai trộm chuông cãi chày cãi cối.

“Nếu như các người vẫn còn coi con là con gái, em gái vậy thì xin hãy buông tôi ra, để tôi đi tìm Khiết. Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, anh ấy không phải mà loại người như các người nói.” Thẩm Khanh Khanh nhìn mẹ, công ơn dưỡng dục hai mươi mấy năm không phải nói mấy lời mà xong được.

Mấy năm nay, mẹ cũng đối xử tốt với cô, bố và anh trai thì lại càng không có gì để chê.

“Khanh Khanh, em đừng cố chấp không chịu tỉnh ngộ, trên đời còn rất nhiều đàn ông tốt, nhưng tuyệt đối không phải hắn, em nghĩ kĩ lại đi, đừng kích động như vậy. Anh biết là đột nhiên biết mình không phải là con đẻ của bố mẹ thì em sẽ chịu kích động rất lớn, nhưng....”

“Anh nói gì? Em không phải con của bố?” Khanh Khanh sững người ngắt lời của Thẩm Hạo Trự.

Tại sao lại không giống với những gì cô nghe được, trước đây không phải nói cô không phải con đẻ của mẹ mà là của một người phụ nữ khác sao? Tại sao lại.....

“Đúng vậy, Tiểu Trự, con nói... con nói gì vậy? Mặc dù Khanh Khanh không phải do mẹ sinh ra, nhưng....nhưng nó là con của bố con và người đàn bà khác... Nó..nó sao lại không phải con của bố con chứ?” Bà Thẩm bị lời này của con trai làm giật mình, chẳng trách con trai ban nãy nói thích Khanh Khanh, chẳng lẽ... trong lòng bà Thẩm bắt đầu hăm hở, thậm chí là kỳ vọng.

“Mẹ, Khanh Khanh không phải là con của bố.” Thẩm Hạo Trự lại khăng khăng nói.

“Con nói bừa, ai nói với con? Người đàn bà năm đó....” Bà Thẩm sửng sốt nhìn con trai, không ngừng lắc đầu.

“Mẹ, năm đó lúc dì La đưa Khanh Khanh tới, dì ấy không hề nói đứa bé đó là con của bố, chỉ là mẹ tự mình tưởng vậy mà thôi.” Thẩm Hạo Trự nhìn mẹ đầy cảm thông, nếu như không phải lúc đó bố muốn anh ta giữ bí mật, nếu như không phải anh ta đồng ý với bố, để mẹ biết Khanh Khanh không phải là con ruột của bố, có lẽ Khanh Khanh sẽ không bị đối xử bất công như vậy, mẹ cũng sẽ không thù oán dì La suốt hai mươi mấy năm nay.

“Con nói gì? Thẩm Hạo Trự, cái tên hồ đồ này, con nói cái gì? Tại sao nó lại không phải con của bố, người đàn bà đó, khoảng thời gian đó, bố con....” Ngón tay bà Thẩm run lên, chỉ về phía Khanh Khanh, từng bước tiến lại gần.

“Khanh Khanh thât sự không phải con tôi, thời gian đó tôi thường về khuya là vì việc kinh doanh của công ty có chút vấn đề.” Không ngờ đúng lúc này ông Thẩm đột nhiên cũng tới rồi, ông đứng ở trước cửa, áy náy nhìn vợ.

“Cái gì? Tại sao ông không nói với tôi?” Bà Thẩm tin rồi, nước mắt bắt đầu trào ra. Bao nhiêu năm nay, bà vẫn luôn kỳ vọng rằng chồng mình trong sạch, chỉ là Khanh Khanh là một bằng chứng quá lớn, nó vẫn luôn là cái gai trong mắt bà.

“Năm đó Tiểu Quỳnh đã không có người yêu lại có chửa trước khi kết hôn, nếu như tôi đứng ra nói không phải con của tôi thì chắc chắn sẽ ép Tiểu Quỳnh vào đường cùng. Chỉ không ngờ được rằng bà lúc đó cũng mang thai, còn vì chuyện này......” Ông Thẩm lúc này mới giải thích, những năm đó, không gì quan trọng bằng tính mạng con người.

Chỉ là năm đó vì công việc của công ty mà ông xao nhãng quá nhiều, lại không biết vợ mình đang mang thai nên lúc Khanh Khanh được đưa đến nhà, bà Thẩm liền bị sảy thai, hơn nữa từ đó còn không thể sinh con được nữa.

“Ông xã à, xin lỗi, tôi nên tin tưởng ông.” Bà Thẩm vừa khóc vừa đánh về phía chồng, trong lòng bà đã đè nén nỗi ủy khuất và day dứt quá lớn.

Thẩm Hạo Trự kéo Khanh Khanh đã ngừng khóc ra ngoài, để không gian riêng cho bố mẹ, tin rằng lúc này bọn họ nhất định có nhiều điều muốn nói với nhau.

“Anh ơi, em...em thật sự không phải là con của bố ư?” Nhìn anh trai đang đóng cửa lại, Khanh Khanh mới cắn môi, nghẹn ngào hỏi.

“Chúng ta vào phòng sách đã, anh nghĩ trong đó có ảnh của mẹ em.” Từ đầu tới cuối Thẩm Hạo Trự đều không buông tay ra, anh ta lo Khanh Khanh sẽ chạy thẳng ra ngoài.

“Anh, mẹ em đâu? Bao nhiêu năm nay, bố có từng liên lạc với mẹ em không? Còn nữa, bố với mẹ em có quan hệ như thế nào?” Nửa tiếng trước quả thực Khanh Khanh muốn chạy đi, nhưng lúc này cô lại càng muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai?