CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 26: Đừng, thả em ra!

“Khanh Khanh, đừng vội, chúng ta từ từ nói được không?” Thẩm Hạo Trự đóng cửa phòng sách lại, anh ta không dám chắc như thế có thể giữ được Khanh Khanh nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp cô chạy ra ngoài tìm tên nhãi họ Lăng.

Khanh Khanh nhìn anh trai, thấy anh ta thuần thục mở tủ sách, mở ngăn kéo bàn làm việc của bố.

“Khanh Khanh, nhìn xem nè, đây có ảnh mẹ em.” Thẩm Hạo Trự tìm thấy một bức ảnh tập thể, vẫy tay về phía Khanh Khanh.

“Anh, từ lúc nào mà anh biết em không phải con của bố?” Khanh Khanh nhìn theo tay Thẩm Hạo Trự chỉ, bức chụp tập thể không lớn, nhưng có thể nhìn ra nguời phụ nữ trong ảnh cũng chạc tuổi Khanh Khanh, khuôn mặt cũng có vài phần giống cô.

“Khanh Khanh à, điều này không quan trọng, nếu như em muốn tìm dì ấy anh sẽ đưa em đi tìm. Nhưng em bắt buộc phải ly hôn với hắn, em không thể vì một phút bốc đồng mà hủy hoại cả cuộc đời.” Thẩm Hạo Trự nghiêm túc nói.

Anh ta đã nhìn qua giấy đăng kí kết hôn, đó là thật. Anh ta không muốn nghĩ tới việc Khanh Khanh và tên khốn đó có quan hệ vợ chồng thật hay không, anh ta chỉ biết mình phải bảo vệ Khanh Khanh. Từ nay về sau, anh ta sẽ không để Khanh Khanh phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

“Anh à, chí ít thì Lăng Duy Khiết cũng tốt hơn ba tên kia, em tin anh ấy sẽ không lừa gạt em.” Khanh Khanh lắc đầu, mặc dù cô quyết định kết hôn trong cơn xúc động, nhưng giờ cô đang rất nghiêm túc, cô tin Lăng Duy Khiết cũng vậy.

“Tin? Em dựa vào gì mà tin hắn? Em không biết gì đã tin một người đàn ông như vậy rồi sao? Em không phải mới ba tuổi năm tuổi, em đã hai mươi hai rồi. Khanh Khanh, em đừng ngây thơ như vậy có được không?” Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh cả tin một người lạ như vậy liền tức giận nói.

“Anh à, như anh đã nói, em đã hai mươi hai rồi, em biết bản thân mình đang làm gì. Hơn nữa đây là cuộc hôn nhân của em, em sẽ tự mình quyết định.” Khanh Khanh mặt trắng bệch trợn mắt phản kích lại Thẩm Hạo Trự.

“Quyết định cái gì? Vớ bừa một thằng trên đường đã định lấy hắn rồi sao? Khanh Khanh, cứ cho là mấy năm nay mẹ đối với em không tốt nhưng em cũng không thể tự chà đạp bản thân như vậy, lúc gặp dì nhỡ dì hỏi thì em sẽ nói thế nào?” Thẩm Hạo Trự vỗ vỗ bức ảnh nói.

“Bà ấy sinh em ra nhưng lại bỏ rơi em, càng không có tư cách nói em, hơn nữa em đã cai sữa từ lâu rồi, cũng qua cái tuổi bắt buộc phải có mẹ rồi.” Khanh Khanh tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên, cho dù thế nào cũng quyết không thỏa hiệp.

Mẹ có thể từ từ tìm, nhưng lúc này cô nhất định phải rời đi. Nếu như cô đột nhiên mất tung tích, Lăng Duy Khiết nhất định sẽ lo lắng.

“Vậy em muốn thế nào?” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh, đột nhiên phát hiện sau mấy năm ở nước ngoài, đứa em vốn nhu nhược giờ đã thay đổi rồi.

“Anh, em biết anh về để dự hôn lễ của em, không thể để anh phải mất công một lượt như vậy. Em phải gặp Khiết trước, nếu như mọi người đều không phản đối, chúng em sẽ tổ chức đám cưới.” Khanh Khanh nhìn anh trai, từng bước lùi về phía cửa.

“Không cần, không cần vậy, Khanh Khanh, anh quay về không phải để tham dự hôn lễ của em, mà là ngăn cản hôn lễ của em, đưa em đi khỏi đây.”

Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh bước lùi lại nhưng anh ta không có chút động tĩnh gì.

“Cảm ơn anh, em biết anh là anh trai tốt nhất trên đời mà. Nếu như bây giờ em chưa kết hôn, em nhất định sẽ vui vẻ mà đi cùng anh, nhưng bây giờ em là gái đã có chồng, không giống trước nữa rồi. Cho dù là rời khỏi nhà thì em cũng về chỗ của Khiết.” Khanh Khanh cố mỉm cười thuyết phục anh trai, nếu như anh trai có thể về sớm hơn một ngày thì cô sẽ hết sức phấn khởi mà đi ra nước ngoài cùng anh, nhưng bây giờ không được nữa rồi.

“Cho dù anh về muộn một ngày cũng không sao. Anh sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này của em. Tạm thời anh sẽ coi như là em chơi đùa, cuộc hôn nhân này anh sẽ kết thúc giúp em.”

Thẩm Hạo Trự biết Khanh Khanh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy liền dứt khoát nói.

“Không phải, cho dù mọi người không thừa nhận thì cũng chẳng sao, chỉ cần pháp luật thừa nhận, chúng em tự thừa nhận là đủ rồi. Anh à, rất cảm ơn những việc mà anh đã làm cho em, nhưng em vẫn phải tìm Khiết.” Khanh Khanh quay người, chạy nhanh ra cửa nhưng mở kiểu gì cũng không được.

“Khanh Khanh, muốn chìa khóa à?” Thẩm Hạo Trự ngồi ở bàn làm việc tung chiếc chìa khóa trong tay, nhìn Khanh Khanh cười.

“Anh, sao anh lại bỉ ổi như vậy?” Tay Khanh Khanh run lên, quay đầu nhìn chiếc chìa khóa đang bị Thẩm Hạo Trự tung trong tay, căm giận nói.

“Khanh Khanh, em cần phải bình tĩnh lại một chút, vì một thằng đàn ông lạ hoắc mà người anh đáng kính của em bây giờ lại trở thành một tên bỉ ổi? Em có biết anh tổn thương tới thế nào không? Nhưng anh cũng biết em đã chịu nhiều đả kích, anh không trách em.” Thẩm Hạo Trự đứng dậy, anh ta quyết định phải nhanh chóng giải quyết quan hệ hôn nhân giữa Khanh Khanh và cái tên họ Lăng kia, sau đó cho dù Khanh Khanh có đồng ý hay không thì anh ta cũng sẽ đưa cô đi khỏi đây.

Chỉ cần đi khỏi nơi này, tới một môi trường khác, tin rằng Khanh Khanh sẽ thích ứng rất nhanh.

“Anh, thả em ra, em muốn ra ngoài. Anh không thể, không thể nhốt em ở đây....” Thấy anh trai đứng dậy, Khanh Khanh muốn chạy ra ngoài nhưng lại bị Thẩm Hạo Trự túm lại rồi đẩy về phía sau. Nhân lúc Khanh Khanh ngã xuống đất, anh ta nhanh chóng ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Khanh Khanh lại một lần nữa bị nhốt trong nhà, chỉ khác là địa điểm chuyển từ phòng ngủ sang phòng sách.

Trong phòng khách, ông Thẩm và bà Thẩm đã nguôi ngoai phần nào nỗi đau khổ trong lòng, lúc này khuôn mặt bà Thẩm tươi sáng rực rõ như nét đẹp của thiếu nữ.

“Tiểu Trự, con nhốt Khanh Khanh trong phòng thế này cũng không phải là cách. Dù sao thì nó cũng là em gái con, hay là chúng ta tìm hắn nói chuyện đi.” Bà Thẩm tựa đầu trong lòng chồng, dịu giọng nói với con trai.

“Mẹ à, hắn cố chấp lắm, chuyện này bố mẹ đừng lo, cứ để con xử lý.” Thẩm Hạo Trự khó chịu nói.

Anh ta hối hận vì không đem tờ giấy đăng kí kết hôn về đây, nhưng nếu bây giờ anh ta cứ thế này mà đi tìm tên họ Lăng đó thì lại quá mất mặt.

“Tiểu Trự, con gặp hắn rồi?” Bà Thẩm lại hỏi.

“Hôm mà Khanh Khanh về, mẹ đứng ở ngoài cửa có nhìn thấy một người đàn ông nhưng nhìn không rõ mặt hắn, hoàn toàn không biết tướng mạo ra sao, con trai, phải hắn không?” Bà Thẩm nhíu mày hỏi con trai, nếu như là thằng đó thì bà cũng không đồng ý.

“Vâng.” Thẩm Hạo Trự sững người một lát rồi đáp qua loa.

Anh ta không muốn kể về dáng vẻ của tên họ Lăng đó sau khi cạo râu đi, tránh để bố mẹ đứng về phía Khanh Khanh.

“Nhưng không phải bọn nó đã kết hôn rồi sao? Con xử lý kiểu gì?” Ông Thẩm nghi ngờ nhìn con trai, cứ coi như ly hôn thì cũng phải do một bên đề xuất. Nhìn dáng vẻ của Khanh Khanh muốn nó đề xuất việc ly hôn e là không thể.

“Bố, chẳng lẽ bố thừa nhận hôn nhân của chúng nó? Khanh Khanh chẳng qua chỉ là giận dỗi mẹ. Đợi hai ngày nữa, nó bình tĩnh lại nhất định sẽ hối hận. Để nó phải đối diện với những chuyện xấu hổ thế này thà rằng chúng ta giúp nó xử lý cho xong.” Thẩm Hạo Trự nói xong thì cầm cốc nước tu một mạch.

“Cũng tốt, vậy mấy ngày này Khanh Khanh phải chịu ủy khuất một chút rồi, con mau xử lý cho xong chuyện này, bố sẽ tìm cách liên hệ với mẹ Khanh Khanh xem sao.” Ông Thẩm gật đầu, ông thấy áy náy với Khanh Khanh, lúc đầu Tiểu Quỳnh giao con cho ông, bây giờ lại thành ra nước này.

“Con biết rồi, vậy con ra ngoài tìm tên họ Lăng đó nói chuyện một chút đã, bố mẹ để ý Khanh Khanh nhé.” Thẩm Hạo Trự gật đầu, để tránh đêm dài lắm mộng, anh ta phải mau chóng tìm tên đó thương lượng.

Ra khỏi nhà, Thẩm Hạo Trự thở dài một hơi. Anh ta nhất định sẽ không cúi đầu trước tên đàn ông đó. Mà liệu giấy đăng ký kết hôn đó có phải giả không nhỉ?

Anh ta đỗ xe bên đường rồi châm một điếu thuốc, anh ta phải suy nghĩ kỹ lại, cứ thế châm hết điếu này tới điếu khác, chẳng mấy chốc hết nửa bao mà vẫn chưa nghĩ ra cách gì, anh ta cau có đi tới khách sạn Linh Tuyết.

Nhìn người ra vào khách sạn, Thẩm Hạo Trự quyết định tìm một người trung gian để thương lượng với Lăng Duy Khiết. Anh ta gọi điện thoại cho mấy người bạn trong nước nhưng giờ này mọi người đều đang đi làm, có chuyện gì thì cũng phải đợi tan làm đã.

Chưa tới một giờ nữa là giờ tan làm rồi, anh hỏi rõ nơi người đó làm việc rồi tìm một nhà hàng gần đó.

Khoảng sáu giờ, cuối cùng người bạn đó cũng tới, sau khi chào hỏi nhau, Thẩm Hạo Trự đi thẳng vào vấn đề. Chuyện này phải giải quyết càng nhanh càng tốt, nếu không dù đưa Khanh Khanh ra nước ngoài anh ta cũng không yên tâm, Khanh Khanh nhất định phải ly hôn với tên họ Lăng.

“Chung Điềm, có chuyện muốn phiền cậu, cậu biết tôi có đứa em gái mới tốt nghiêp đại học. Nó dạo này bị suy sụp chuyện tình cảm, gần đây lại xảy ra vài chuyện. Cậu cũng biết có một số việc người anh trai như tôi không tiện ra mặt, đặc biệt là chuyện tình cảm.” Thẩm Hạo Trự sau khi mời bạn một ly rượu thì nói.

“Hạo Trự, cậu sẽ không học người ta làm kỳ đà cản mũi chứ? Thời đại nào rồi, nếu như bọn họ thật sự có tình cảm thì tôi cảm thấy tốt nhất không nên cản trở họ.”

“Nếu như bọn họ thật sự có tình cảm và yêu thương nhau thì người nhà như chúng tôi còn mừng không hết, sợ là sợ không có tình cảm, cậu cũng biết, cả đời người con gái nếu như lấy nhầm chồng thì coi như vứt rồi.” Thẩm Hạo Trự bối rối cười đáp lại.

“Nói cũng đúng, vậy cậu nói chuyện của em gái cậu xem, có điều chưa chắc tôi đã giúp gì được đâu nhé.” Cậu bạn kia cũng nói trước một câu, chuyện khác còn dễ nói chứ chuyện tình cảm thì dù cho gã có bản lĩnh thế nào, chỉ cần người trong cuộc kiên định, người ngoài cũng không cản trở được.

“Chuyện là thế này, mẹ tôi thì khá là cổ hủ, cho rằng là con gái có học nhiều đi chăng nữa thì cũng phải gả đi. Cho nên lúc em tôi sắp tốt nghiệp đã không ngừng mai mối, hơn nữa còn đều là gia đình quyền thế....” Thẩm Hạo Trự nói qua về ba hôn lễ của Khanh Khanh, bạn anh ta nghe từ kinh ngạc đi tới sửng sốt.

“Em gái cậu sao lại xui xẻo vậy chứ, tại sao toàn gặp phải chuyện kì cục vậy, em ấy sẽ không vì vậy mà nghĩ không thông chứ?”

“Không phải. Tuần trước, ngày kết hôn lần thứ ba, trong lúc nó tức giận đã chạy ra đường vớ bừa một thằng đi kết hôn rồi. Tướng mạo tên đó thế nào chưa nói làm gì nhưng cậu nghĩ xem người bình thường ai lại đồng ý chứ?” Thẩm Hạo Trự lập tức than thở.

“Đúng vậy, người bình thường gặp phải chuyện như vậy có mà chạy mất dép, sau đó....” Chung Điềm nói xong thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo Trự, há mồm kinh ngạc.

“Đúng như cậu nghĩ, cái tên ‘thần kinh không bình thường’ đó không những đồng ý lời cầu hôn của em gái tôi, thậm chí ngay khi cục dân chính vừa mở cửa, hai người còn đến đó đăng ký kết hôn.” Thẩm Hạo Trự gật đầu nhìn biểu cảm của bạn sau đó thở dài.

“Woaa, trên đời thật sự vẫn còn người đàn ông như vậy sao? Chẳng lẽ gã đó quen em gái cậu? Biết gia thế nhà cậu, muốn rút ngắn mấy chục năm nỗ lực?” Chung Điềm nghe xong thì không khỏi kinh ngạc.

“Không...”