CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 46: Lăng duy khiết đưa khanh khanh đến bệnh viện

Đoan Minh Dũng an ủi, “Tiêu Phụng à, không quan trọng là lệnh của ai, dù ở đâu thì đãi ngộ của cô vẫn vậy, chỉ là đổi vị trí công tác mà thôi, Khiết rất khó tính, làm việc cạnh anh ta bị chửi như cơm bữa, làm các bộ phận khác thì sẽ thoải mái hơn.”

La Tiêu Phụng cầm quyết định thuyên chuyển công tác, tức giận nói, “Thế sao? Phó tổng giám đốc à, tôi hỏi thật, rốt cuộc là tổng giám đốc Lăng khó tính hay thiết kế Thẩm khó tính vậy?”

“Tiêu Phụng, cô nghĩ nhiều rồi, Khiết không phải người công tư không phân minh thế đâu.” Đoan Minh Dũng nhíu mày, không dám tán đồng ý kiến của cô.

“Hừ, phó tổng giám đốc, tôi làm việc cạnh tổng giám đốc vẫn rất ổn, nhưng từ lúc thiết kế Thẩm vào công ty thì tôi làm gì cũng thành sai trái, nói thẳng ra là...”

“Thư ký La, cô ở đây à, tôi đang tìm cô nhờ làm mấy việc đây, phiền cô sửa lại mấy thứ này giúp tôi, bao giờ tổng giám đốc đến thì đưa cho anh ấy là được.” La Tiêu Phụng đang nói hăng, không ngờ Thẩm Khanh Khanh đúng lúc đi tới.

“Thiết kế Thẩm ạ, sợ là tôi không giúp được cô rồi, tôi đã bị điều đến bộ phận thư ký rồi.” La Tiêu Phụng nói xong thì nhíu mày nhìn lướt qua Khanh Khanh, “Đành phiền thiết kế Thẩm tự làm vậy.”

Khanh Khanh tự nhiên thấy rùng mình, cô đẩy gọng kính trên sống mũi, chẳng lẽ vừa rồi cô nói sai gì à?

“Thiết kế Thẩm, thư ký mới sắp tới rồi, nếu cô vội thì để tôi làm giúp cho.” Đoan Minh Dũng thấy Khanh Khanh ngơ ra thì chủ động nói.

“Không có gì đâu, tôi tự làm cũng được, nhưng đành làm phiền phó tổng đưa lại cho tổng giám đốc thôi.” Thẩm Khanh Khanh nghe vậy mới lấy lại tinh thần và đáp.

Để tránh gặp mặt Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh làm xong hết việc thì xin nghỉ rồi đi về.

Sau một màn “nóng bỏng” hôm qua, giờ cô đang loạn hết cả lên, không biết có nên nói chuyện hai đứa con ra không.

Cũng như mọi ngày, Khanh Khanh trốn việc xong cũng không về nhà ngay mà cứ lang thang vô mục đích trên đường. Khi mới gặp lại Lăng Duy Khiết, cô đã vô cùng kinh ngạc vì vẻ bề ngoài và tính cách của anh hoàn toàn khác trước. Lăng Duy Khiết sẽ đón nhận cô ư? Sẽ đón nhận hai đứa con bốn tuổi ư?

Năm năm trước, họ cũng chỉ kịp biết nhau có ba ngày mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế có thể có tình yêu sao? Rồi trong năm năm đó, anh vẫn luôn nhớ nhung và chờ đợi cô sao?

Hiện thực đã trả lời câu hỏi ấy cho cô, nếu Lăng Duy Khiết có tình với cô thì năm năm đó anh đã đi tìm cô rồi, nếu hôm ấy cô không xuất hiện, năm năm nữa gặp lại, anh chắc hẳn đã có vợ rồi?

Năm năm trước, Lăng Duy Khiết biết tên cô, còn biết địa chỉ nhà cô, nếu trong lòng thật sự có cô thì nhất định sẽ biết cô đã ra nước ngoài, thế nhưng trong suốt năm năm ròng anh hoàn toàn không có ý định tìm kiếm cô.

Nếu hôm đó cô không tới tìm anh thì anh sẽ vĩnh viễn không nhớ ra cô nữa đúng không? Đáp án chưa bao giờ rõ ràng với Khanh Khanh đến thế.

Cô quyết định sẽ nói cho hai con biết Lăng Duy Khiết là bố của chúng, nhưng cô chưa định nói cho anh biết chuyện hai đứa trẻ là con anh.

Sắp tới Tết âm lịch, theo tập tục của người Trung Quốc thì mọi người sẽ được nghỉ tết bảy ngày, lúc đó cô sẽ về Italy để nói chuyện này cho các con, rồi hỏi ý kiến chúng xem chúng có muốn nhận bố không.

Khi Lăng Duy Khiết đến công ty và biết Khanh Khanh lại trốn việc, anh không giận mà còn cười nữa, anh đang định gọi cho Khanh Khanh thì cửa phòng làm việc mở ra.

“Tổng giám đốc, tôi không đồng ý quyết định thuyên chuyển này!” La Tiêu Phụng tức giận đập tờ quyết định lên bàn của Lăng Duy Khiết.

Nét cười trên mặt Lăng Duy Khiết biến mất, anh lạnh lùng nói với La Tiêu Phụng, “Đó là mệnh lệnh, nếu cô không đồng ý, cô có thể...”

“Từ chức chứ gì? Tôi sẽ không làm vậy! Anh nhất định phải cho tôi một lý do thích đáng, tôi đã làm sai ở đâu?” La Tiêu Phụng tiếp lời Lăng Duy Khiết, lần đầu tiên cô ta chất vấn một cách không đúng mực thế này.

“Tôi là tổng giám đốc, muốn thuyên chuyển công tác của nhân viên mà cũng cần lý do sao? La Tiêu Phụng, cô đừng tự cho là đúng nữa.” Lăng Duy Khiết trầm mặt, năng lực làm việc của La Tiêu Phụng tuy rất tốt, nhưng làm nhân viên, điều tối kỵ là có cảm tình với cấp trên, càng không nên dòm ngó vị trí phu nhân tổng giám đốc, cô ta thể hiện quá rõ ràng.

“Là vì Thẩm Khanh Khanh chứ gì? Tôi kém cô ta chỗ nào chứ? Tại sao anh thích cô ta mà không thích tôi?” La Tiểu Phàn cắn môi, cô ta không cam lòng nên nói trắng ra luôn.

“La Tiêu Phụng, đó chính là lý do đấy, cô đã vượt quá giới hạn rồi, giờ mời cô ra ngoài.” Lăng Duy Khiết lạnh lùng đáp, La Tiêu Phụng vẫn không cam tâm, cô ta không muốn rời tập đoàn Lăng Vân như vậy.

Trước khi đi, La Tiêu Phụng nhìn chăm chăm vào Lăng Duy Khiết và nói, “Tôi biết rồi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, một ngào nào đó, anh sẽ nhận ra tôi mới là người hợp với anh nhất.”

Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Lăng Duy Khiết bị La Tiêu Phụng phá hỏng, anh quyết định sau này sẽ không tuyển thư ký nữ nữa, đang đâu rước phiền vào người, anh thấy La Tiêu Phụng vẫn chần chừ chưa đi thì quát, “Đủ rồi đấy, cô cút ngay cho tôi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”

Trong nhà vệ sinh nữ, La Tiêu Phụng nhìn chằm chằm vào gương rồi trút giận, “Thẩm Khanh Khanh, đều là lỗi của mày, nếu mày không xuất hiện thì tao cũng không bị chuyển đi nơi khác, nếu mày không xuất hiện thì Khiết cũng không đối xử với tao như vậy, Thẩm Khanh Khanh đáng chết...”

Chỉ một Thẩm Khanh Khanh mà khiến cô ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục, La Tiêu Phụng không cam tâm, cô ta biết Thẩm Khanh Khanh đều đi làm bằng xe bus, cô ta quyết định từ hôm nay sẽ đi cùng Thẩm Khanh Khanh.

Cô ta muốn biết ả đàn bà này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Lăng Duy Khiết, khiến anh say mê ả đến thế.

Sáng hôm sau, Khanh Khanh đi làm như mọi ngày, xe quá đông nên đứng mấy trạm mới có ghế trống, cô vội vàng ngồi xuống, nhưng vừa đặt mông xuống đã phải đứng bật dậy.

Khanh Khanh cảm thấy mông đau kinh khủng, đứng dậy kiểm tra thì không thấy gì bất thường, cô cũng không dám ngồi nữa, cứ đứng như vậy đến thẳng công ty.

Sau khi đến văn phòng, Khanh Khanh chịu đựng cơn đau để ngồi xuống.

“Á!” Cô thét lên đau đớn, cô muốn đứng dậy nhưng đau quá không đứng nổi, chỉ có thể vịn bàn rồi từ từ đứng lên.

Khanh Khanh cố chịu đựng xoa xoa chỗ đau, cô thấy ngón tay dấp dính, giơ tay lên thì thấy có máu, Khanh Khanh loạng choạng, cảm giác như đất trời đều sụp đổ, cô nhớ hồi đại học từng nghe nói có kẻ đặt kim tiêm nhiễm virus HIV/AIDS trên xe công cộng, lẽ nào...

Khanh Khanh không dám chần chừ nữa, cô vội vàng lấy túi rồi tập tễnh muốn đến bệnh viện, khi cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì Lăng Duy Khiết mở cửa vào phòng, Khanh Khanh đứng không vững nên ngã sang bên trái, Lăng Duy Khiết kịp thời xoay người kéo Khanh Khanh lại ôm vào lòng.

Lăng Duy Khiết thấy mặt cô tái mét bèn lo lắng hỏi, “Khanh Khanh, em bị cửa đập vào à? Có đau không, anh đưa em đến bệnh viện nhé?”

“Chân anh, mau buông tôi ra... đừng đụng vào tôi...” Khanh Khanh đau ứa mồ hôi, vì mông cô đang đặt trên chân Lăng Duy Khiết.

Thấy mặt Khanh Khanh càng lúc càng tái, Lăng Duy Khiết đỡ Khanh Khanh lên rồi hỏi lại, “Khanh Khanh, em sao thế, bị đập vào đâu rồi? Em ngồi xuống để anh xem cho.”

“Đừng đụng vào tôi... tôi phải đến bệnh viện.” Mặt Khanh Khanh trắng bệch, nghĩ đến vết thương của mình mà cố giằng tay Lăng Duy Khiết ra, không cho anh tới gần.

“Khanh Khanh, em làm sao vậy?” Khanh Khanh càng vậy Lăng Duy Khiết càng lo lắng hơn.

Khanh Khanh định tự đi một mình, nhưng càng bước càng thấy đau hơn, cứ như có gì đó đâm sâu vào trong thịt, cô đành bảo Lăng Duy Khiết, “Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không?”

“Khanh Khanh, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?” Lăng Duy Khiết gật đầu, vừa đỡ Khanh Khanh vừa hỏi.

“Sáng nay tôi ngồi trên xe bus hình như bị thứ gì đó đâm phải, thứ kia vẫn mắc trong người.” Khanh Khanh run rẩy đáp.

Cô rất sợ, cô sợ đó là kim tiêm nhiễm virus HIV, hai đứa con cô còn quá nhỏ, chúng không thể không có mẹ, cô càng nghĩ càng sợ, nước mắt đong đầy khóe mi.

“Cái gì? Đâm vào đâu? Để anh xem.” Lăng Duy Khiết nghe vậy thì định đỡ Khanh Khanh nghiêng người xuống, cô thấy vậy thì lắc đầu nguầy nguậy.

“Anh cứ đưa tôi đến bệnh viện là được.” Nếu bị đâm vào tay hay đùi thì Khanh Khanh không ngại cho Lăng Duy Khiết xem, nhưng cô bị đâm vào mông, sao có thể cho anh kiểm tra giữa công ty thế được? Phải đến bệnh viện để bác sĩ xử lý mới được.

Lăng Duy Khiết nghiêm mặt, anh không dám nghĩ rốt cuộc Khanh Khanh đã đâm phải thứ gì, chỉ có thể nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, “Em đứng được không, anh đi lấy chìa khóa xe đã.”

Lăng Duy Khiết lấy chìa khóa xong thì trở lại, anh bế Khanh Khanh lên rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe. Đang giờ vào làm nên đường khá đông nhân viên, ai cũng xúm lại nhìn họ.

Khanh Khanh bị mọi người nhìn hết nổi, đành giấu mặt trong lòng Lăng Duy Khiết. Lăng Duy Khiết thì không còn tâm trí quan tâm người khác, giờ anh chỉ lo lắng cho Khanh Khanh, chỉ đến khi biết Khanh Khanh không sao thì anh mới an tâm được.

Vì bị thương ở mông nên Khanh Khanh nằm ở hàng ghế sau. Nhưng giờ đang là giờ cao điểm, tắc đường quá kinh khủng, Lăng Duy Khiết lo toát mồ hôi, thấy gần đến bệnh viện rồi mà xe không nhích lên được chút nào.

“Khanh Khanh, đau lắm à em? Hay anh bế em tới bệnh viện nhé, xe cứ để đây cũng được?” Lăng Duy Khiết thi thoảng liếc Khanh Khanh trong kính chiếu hậu, thấy cô nằm úp sấp không nói gì nên càng lo hơn.

“Không sao, tôi vẫn chịu được.” Khanh Khanh khoát tay, nằm sấp thế này không đau lắm, cô lo lắng nghĩ, nếu rủi mà mình nhiễm virus thật thì có nên nói cho Lăng Duy Khiết biết chuyện hai đứa trẻ không?

“Đi được rồi, Khanh Khanh, em cố chịu chút nhé, đến bệnh viện ngay rồi đây.” Dòng xe cộ rốt cuộc cũng có thể di chuyển, Lăng Duy Khiết vội lái xe đến bệnh viện. Đến nơi, anh bế Khanh Khanh đến thẳng phòng cấp cứu.

“Cảm ơn anh, nếu tôi... có mệnh hệ gì, xin anh hãy chăm sóc...”

“Cô bị làm sao vậy?” Khanh Khanh đang nghẹn ngào muốn nói cho Lăng Duy Khiết biết chuyện thì bác sĩ đến cắt ngang.

“Bác sĩ, lúc vợ tôi ngồi trên xe bus thì bị vật gì đó đâm phải, anh mau khám cho cô ấy đi.” Lăng Duy Khiết sốt ruột nói.

“Để bệnh nhân nói, cô bị làm sao?” Bác sĩ nhíu mày nhìn Lăng Duy Khiết.