CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 47: Làm trò cười trong bệnh viện

“Bác sĩ ạ, là thế này, sáng nay tôi đi xe bus đi làm, lúc ngồi xuống ghế thì hình như bị thứ gì đâm vào mông, lúc ấy chỉ thấy hơi đau nhưng tôi cũng sợ nên không dám ngồi nữa, không ngờ lúc đến công ty, vừa ngồi xuống đi đau nhói...”

Khanh Khanh ngượng mặt kể lại chuyện sáng nay, vì nơi bị thương khá nhạy cảm, bác sĩ lại còn là nam giới nữa.

“Cô nằm sấp xuống đi, để tôi kiểm tra xem.” Bác sĩ nói, Khanh Khanh ngượng chín cả mặt, dù trước đã sinh con rồi nhưng giờ đột nhiên bắt cô cởi quần kiểm tra cô vẫn cảm thấy ngượng.

“Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài.” Lăng Duy Khiết định ở lại nhưng bác sĩ lại mời anh ra.

“Bác sĩ, cho tôi ở lại đi, vợ tôi...”

“Mời anh ra ngoài cho. Chính vì anh ở đây nên vợ anh mới thấy ngại đấy.” Bác sĩ liếc mắt nhìn Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết tuy không muốn nhưng cũng đành làm theo lời bác sĩ, khi anh ra đến cửa thì quay đầu lại nhìn Khanh Khanh, “Bà xã, anh chờ em ở ngoài, đau quá thì cứ gọi anh nhé.”

“Bác sĩ, tôi có thể bị nhiễm virus gì không?” Lăng Duy Khiết đi rồi Khanh Khanh mới dám nằm lên giường, cố nhịn đau kéo váy lên, quần trong thì kéo xuống một chút, để lộ vị trí bị thương ra.

“Lúc cô mới bị đâm thì không kiểm tra luôn à?” Bác sĩ nhìn vết máu trên mông Khanh Khanh thì nhíu mày hỏi.

Khanh Khanh nức nở đáp, “Lúc đó đang trên xe bus, người đông nên không tiện kiểm tra. Lúc đến công ty tôi cũng quên mất nên ngồi xuống luôn, sau đó muốn kiểm tra cũng không được, bác sĩ, tôi sẽ không bị làm sao đúng không?”

“Cây kim này đâm sâu lắm, lấy ra thì không sao, nhưng phải làm xét nghiệm thì mới biết có virus gì không.” Bác sĩ nhìn chiếc kim khâu đâm trên mông Khanh Khanh rồi lấy kìm kẹp lên.

“Á!” Khanh Khanh chưa chuẩn bị tinh thần nên kêu ré lên vì đau, Lăng Duy Khiết nghe thấy tiếng hét của cô xong thì vội vàng xông vào phòng.

“Khanh Khanh, Khanh Khanh, anh ta làm gì em sao?” Lăng Duy Khiết lao tới trước giường bệnh, chiếc kìm trong tay bác sĩ còn đang kẹp một chiếc kim dính máu.

“Kim dài thế này mà cô cũng không nhìn thấy, cứ thế ngồi lên à?” Bác sĩ đặt kim vào khay rồi đưa đến trước mặt Khanh Khanh.

Khanh Khanh nhìn chiếc kim dài tầm năm sáu centimet kia mà mặt cắt không còn giọt máu. Đúng vậy, sao lúc đó cô không nhìn thấy cái kim dài thế này chứ?

Cô nhớ rõ ràng người ngồi trước cô có bị sao đâu? Lẽ nào chính kẻ đó đã đặt kim lên ghế?

“Bác sĩ, có phải nằm viện không?” Lăng Duy Khiết hốt hoảng, anh quyết định từ hôm nay sẽ đưa đón Khanh Khanh đi làm, xe bus quá nguy hiểm.

Bác sĩ nhìn Lăng Duy Khiết một lúc lâu rồi nói, “Nếu anh muốn thì được thôi.”

Mặt Khanh Khanh đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần đâu bác sĩ ơi, có phải làm xét nghiệm gì nữa không? Tôi muốn biết xem cái kim này có dính virus gì không.”

“Cô chờ một chút rồi đi lấy máu xét nghiệm xem, tôi sẽ mang cái kim này đến khoa xét nghiệm.” Bác sĩ dọn dẹp dụng cụ gọn gàng rồi ngồi xuống viết phiếu xét nghiệm cho Khanh Khanh.

Một lát sau, Khanh Khanh cầm phiếu xét nghiệm về phòng cấp cứu, bác sĩ xem phiếu xét nghiệm rồi nói, “Theo kết quả xét nghiệm thì cô không sao hết, nếu cô vẫn lo thì một tuần hoặc nửa tháng, hoặc là một tháng sau quay lại đây làm xét nghiệm lần nữa cũng được.”

“Được ạ, cảm ơn bác sĩ, tuần sau tôi sẽ quay lại.” Thấy bác sĩ nói không sao, Khanh Khanh mới an tâm hơn.

Lăng Duy Khiết cũng vậy, anh hỏi Khanh Khanh, “Khanh Khanh, lúc vào phòng cấp cứu, em định nói gì với anh à?”

“Hả, có à? Tôi cũng không nhớ lắm, lúc đó tôi cuống hết cả lên...” Khanh Khanh nghe vậy thì cứng cả người, lúc đó cô định nói cho Lăng Duy Khiết chuyện hai đứa con, nhưng kết quả xét nghiệm không sao nên cô đổi ý không nói nữa.

Lăng Duy Khiết cũng không hỏi thêm, vì dù có hỏi thì cô cũng không chịu nói, nếu cô đã không muốn nói thì hỏi nữa cũng bằng thừa, “Thôi được rồi, vậy bao giờ em nhớ ra thì nói với anh, anh đưa em về nghỉ trước đã.”

“Cảm ơn, tôi tự gọi xe về cũng được.” Vừa nãy bị Lăng Duy Khiết bế nên Khanh Khanh đang mất tự nhiên, giờ anh mà đưa cô về, cô nam quả nữ đi với nhau, còn “bài học” lần trước nữa, chắc chắn anh sẽ không đưa cô về rồi đi ngay, lỡ để anh phát hiện ra gì thì không ổn.

“Không được, sau chuyện này em phải nghe anh, huống hồ đưa đón vợ đi làm là nhiệm vụ của chồng, mau lên xe đi em.” Lăng Duy Khiết đỡ Khanh Khanh vào xe, Khanh Khanh đành bị động thừa nhận.

Vừa đến nhà, Khanh Khanh bèn giục Lăng Duy Khiết đi, nhưng cô càng làm thế Lăng Duy Khiết càng muốn vào nhà.

“Bà xã, trong nhà em giấu thứ gì sao? Hình như em rất sợ anh vào nhà?” Lăng Duy Khiết vừa cười vừa đỡ Khanh Khanh vào nhà.

“Có, có giấu gì đâu chứ! Đang giờ làm việc đó, anh là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân mà, sao có thể vắng mặt chứ? Tôi về đến nhàAnh toàn rồi, anh mau đi đi.” Khanh Khanh đứng trước cửa, nhất quyết không cho Lăng Duy Khiết vào nhà.

“Khanh Khanh, giờ em đang như vậy làm sao anh yên tâm để em ở nhà một mình được? Hay em đến nhà Anh ở đi, có chuyện gì thì anh cũng tiện chăm sóc em.” Lăng Duy Khiết đề nghị một lần nữa.

“Tôi thật sự không bị làm sao hết. Bác sĩ cũng nói rồi đấy, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày, xác định không bị nhiễm virus gì là được, anh mau đến công ty đi.” Khanh Khanh run hết người, tuy đã mang hết ảnh của con cô đi rồi nhưng trong máy tính vẫn còn lưu hình, lỡ đâu lại bị phát hiện.

“Vậy để qua hôm nay đã, nếu không bị làm sao thì mai anh sẽ về ngay.” Lăng Duy Khiết nói xong thì ôm Khanh Khanh vào nhà.

Khanh Khanh hết cách, cô biết Lăng Duy Khiết cố chấp cũng không phải ngày một ngày hai, nên đành thuận theo anh.

“Khanh Khanh, em có thể kể cho anh nghe mấy năm vừa qua em sống thế nào được không?” Thẩm Khanh Khanh nằm trên giường đọc tạp chí thời trang, Lăng Duy Khiết ngồi cạnh cô.

“Thì cứ thế thôi, tôi tới Mỹ với anh trai, rồi tới Italy học thiết kế thời trang, sau đó thấy công ty anh đăng tuyển thì tới ứng tuyển, chỉ không ngờ là sẽ gặp anh ở đó thôi.” Thẩm Khanh Khanh gập tạp chí lại rồi nghiêng đầu nhìn Lăng Duy Khiết. Ai mà ngờ kẻ lang thang râu ria xồm xoàm năm ấy lại chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân chứ?

“Khanh Khanh, em nói cho anh biết đi, vì sao em lại về nước? Có phải vì anh không?” Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh nói không ngờ sẽ gặp mình nên hơi khó chịu.

“Anh mơ à, ai về nước vì anh chứ, nhà tôi ở đây thì tôi về chứ sao.” Khanh Khanh bị nói trúng tim đen nên đỏ bừng cả mặt.

Lăng Duy Khiết nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô mà đắc ý trong lòng, quả đúng là như vậy, không uổng công anh thương nhớ cô bao năm.

“Khanh Khanh, từ đó đến giờ anh vẫn luôn nhớ đến em, vẫn luôn chờ em, vì anh tin rằng em sẽ quay về với anh.” Lăng Duy Khiết âu yếm nhìn Khanh Khanh.

Trong năm năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng anh vẫn không quên rằng mình đã kết hôn, không quên người vợ của anh, vì thế dù có bao người phụ nữ vây quanh thì anh cũng lạnh lùng từ chối.

“À, trong khoảng thời gian ấy, tôi cứ nghĩ mãi, khi trước đúng là xốc nổi quá nên mới đi đăng ký kết hôn, lần này tôi về là để tìm anh lo thủ tục ly hôn.” Thẩm Khanh Khanh nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Ly hôn? Anh không đồng ý, Khanh Khanh, tuy lúc trước chúng ta chưa quen biết nhau nổi mười hai tiếng đã kết hôn, nhưng chúng ta đã là vợ chồng rồi, anh không ly hôn đâu.” Lăng Duy Khiết nổi giận.

Anh đã đợi cô năm năm, rốt cuộc cũng đợi được cô về, nhưng không ngờ cô về là để ly hôn với anh. Làm sao anh có thể chấp nhận được chuyện này chứ?

“Tổng giám đốc Lăng, anh bình tĩnh đi đã, chúng ta đã xa nhau năm năm, cuộc hôn nhân này không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyện trước đây cứ coi như một giấc mơ đi, hãy để cuộc sống của chúng ta trở về quỹ đạo vốn có của nó.” Khanh Khanh nghĩ tới Duệ Duệ và Lâm Lâm mà không dám nhìn Lăng Duy Khiết.

Cô không dám nói chuyện đó cho Lăng Duy Khiết biết, sợ anh sẽ cướp con đi, hai đứa con như tính mạng của cô vậy, cô không muốn xa hai đứa. Nhưng cô cũng biết, nếu Lăng Duy Khiết biết chuyện này thì trừ khi họ là vợ chồng, trừ khi cô thỏa hiệp, nếu không thì Lăng Duy Khiết sẽ giành quyền nuôi con với cô.

Lăng Duy Khiết bây giờ không còn là Lăng Duy Khiết của năm năm trước nữa, khi trước anh là kẻ lang thang lôi thôi lếch thếch, nhưng giờ anh là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân tuổi trẻ tài cao, quá khác những gì mà cô nghĩ.

“Đúng vậy, mọi thứ nên trở lại quỹ đạo vốn có của nó, đó là em về đây bên anh. Thẩm Khanh Khanh, em là vợ anh, trước đây bây giờ hay sau này cũng vậy, anh sẽ không ly hôn với em đâu.” Lăng Duy Khiết giận lắm, nếu Khanh Khanh không bị thương thì anh sẽ đánh mông cô, phạt cô vì dám nói ra những lời như vậy.

“Anh Lăng, anh cứ về suy nghĩ kỹ đi, tôi hơi mệt nên nghỉ ngơi trước đây.” Thẩm Khanh Khanh không muốn tranh cãi với anh, chỉ vì chuyện này mà cãi nhau là điều không sáng suốt, chi bằng để đôi bên bình tĩnh lại.

Lăng Duy Khiết tuy giận nhưng thấy Khanh Khanh mệt mỏi lại không đành lòng trách cứ nặng nề, chỉ sợ quan hệ đôi bên sẽ càng thêm căng thẳng, “Phải suy nghĩ thật kỹ, em nghe rõ đây, anh sẽ không ly hôn đâu. Chút nữa anh sẽ sai người mang đồ ăn tới cho em, em nhớ phải để điện thoại không được tắt máy, anh không gọi được anh sẽ qua đây ngay đấy.”

“Không cần, tôi tự...” Thẩm Khanh Khanh định từ chối nhưng Lăng Duy Khiết đã mở cửa đi khỏi nhà cô.

Anh đi rồi cô mới có thể thả lỏng tinh thần, lúc trước Lăng Duy Khiết cũng có vô lý như vậy đâu, lúc đó tuy vẻ bề ngoài của anh không bắt mắt, nhưng anh rất săn sóc cô. Khanh Khanh ỉu xìu ngồi trên sofa, tâm trạng không tốt khiến cô quên cả đau.

Nếu cứ như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị anh phát hiện. Đến lúc đó thì phải giải thích chuyện hai con với anh thế nào đây? Anh sẽ cướp hai đứa nó khỏi cô chăng? Khanh Khanh nghĩ vậy mà rùng mình.