Bốn người Hạ Linh bước vào lớp, cùng lúc bên trong chỉ có duy nhất một mình Mã Phi Phi. Cô ta đang chăm chú viết gì đó vào tờ giấy, thấy bọn họ vào thì nhanh chóng vùi tờ giấy vào học bàn.
Hạ Linh bước vào chổ ngồi, Mã Phi Phi chỉ liếc nhìn cô một cái rồi lấy trong cặp sách ra chiếc bút chì có hình thù kỳ quái vẽ một vòng tròn bên trong có 3 chấm nhỏ, 2 chấm chì 1 chấm đỏ, cô ta không hề muốn che giấu mà dường như muốn cho cô xem nó nhưng cô hoàn toàn không để ý đến. Cô cảm thấy cô gái này thật sự không tầm thường, cơ thể cô ta lan toả một thứ gì đó vừa đáng sợ vừa kinh khủng.
Những tiết học nhanh chóng kết thúc, cả ba người bọn họ luyên thuyên hỏi cô về thân thế của Triệu Tư Vũ, cô thật sự rất muốn nói cho họ biết Triệu Tư Vũ vốn không phải con người nhưng liệu cô nói ra họ sẽ hoàn toàn tin tưởng hay nhận lại là cặp mắt ngờ vực? Hay câu chuyện của cô sẽ trở thành đề tài bàn tán và biến thành trò đùa của kẻ khác. Liệu khi nói ra cô còn được an phận ở lại Triệu gia hay bị Triệu gia trả về nơi sản xuất? Nặng hơn thì tính mạng cũng không còn. Cô còn muốn sống thêm 40 năm nên Tốt nhất với tên Ác ma đó cô nên giữ miệng thì hơn.
Đến cổng trường, chiếc Cadillac đen đã chờ sẵn. Hạ Linh bước vào bên trong trước sự ngưỡng mộ của mọi người . Từ trong xe nhìn qua cửa kính cô cảm nhận được một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn ra, dáng hình của một nữ sinh ngồi ở lang can tầng 4, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên một cảm giác rợn người ập đến, kéo từ sóng lưng lên tới cổ rồi lan toả khắp cơ thể Hạ Linh, chớp mắt một cái bóng người đó đã biến mất để lại khoảng không vô định và sự hiếu kì không thể giải thích của cô.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Trên con đường trở về Triệu Gia, vẫn đi qua khu rừng Cấm, tối tăm và đáng sợ. Nhưng hôm nay không nghe thấy tiếng kêu kì lạ đó nữa và cũng không còn hiện tượng lạ gì xảy ra.
Ra khỏi khu rừng cấm về trước cửa căn Biệt Phủ sang trọng, Dì Lâm đón Hạ Linh vào nhà. Ngày mai theo phong tục là ngày Hạ Linh phải về nhà mẹ đẻ cùng với chồng nhưng " Chồng " của cô là ai cô còn không biết rõ thì làm sao cùng về Tiêu Gia.
Dì Lâm đã chuẩn bị bửa tối, Hạ Linh ngồi vào bàn chờ đợi.
" Cháu còn đợi ai? Dùng bửa được rồi." Dì Lâm đưa tay tỏ ý mời cô dùng bửa.
" Thiếu gia không..." Cô nhận ra ban đêm hắn mới trở về Triệu gia còn ban ngày chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện.
Như hiểu được ý của Cô, Dì Lâm mỉm cười.
" Thiếu Gia không thường xuyên ở nhà và cũng không dùng bửa ở nhà. Cháu cứ ăn đi rồi lên phòng nghĩ ngơi, sáng mai sẽ có xe đón cháu về Tiêu Gia."
Cô gật gù rồi cũng nhanh chóng dùng bửa tối.
Trời cũng đã sập tối, Sau khi tắm rửa xong cô bước ra thì xém tí nữa hồn siêu phách lạc khi nhìn thấy Đại Ngô và Đại Bảo đứng nhìn cô với nụ cười vô cùng Quỷ dị, khuôn miệng rộng toạc đến mang tai.
" Hai người bị điên à?" Cô hét toát lên.
Đại Bảo và Đại Ngô tắt ngay nụ cười lấy tay bịt hai lỗ tay lại.
" Chúng tôi đâu có làm gì cô, có cần phải hét lên vậy không?" Đại Bảo xoa xoa cái tai tội nghiệp, vừa nói vừa tiến đến chiếc giường nằm ịt xuống bắt chéo chân rung rung.
Đại ngô kéo chiếc ghế gỗ gần đó ngồi vắc chân uống trà.
Cô thở hắc ra một tiếng. Nhìn họ với đôi mắt đâm đâm.
" Hôm nay thấy sao? Trường Vương Hạ thuộc Top đầu Trung Quốc không chỉ về giáo dục mà còn là nơi để các Phú Hào đọ cạ về Tài sản qua việc cho mấy cậu ấm cô chiêu theo học với mức học phí đắc đỏ. Những người không có tiền hoặc không quen biết rộng rải thì không vào học được đâu. Trước đây tên Ma Vương từng học ở đó, mới ngày học đầu tiên, cái tên đó đã mua đứt ngôi trường này vì lý do gì thì tôi không biết, bây giờ nó thuộc sở hữu của Triệu Thị, cô mang danh nghĩa là con dâu được gã vào Triệu Thị đến trường chắc cũng nổi tiếng lắm ha? Nhưng không phải vì cô hốt được đống vàng mà Vì cô là người sống dai nhất từ khi bước chân vào Triệu gia.
Hạ Linh liếc nhìn Đại Bảo, tay cầm khăn lau tóc ướt.
" Tại sao?" Cô thắc mắc.
Cô thắc mắc một, tôi thắc mắc mười.
" Cô không sợ cái tên Quỷ tha ma bắt đó sao? Một khi hắn nổi giận thật sự rất đáng sợ, Tôi không biết hôm đó hắn đã làm gì cô, tôi chỉ nghe được hắn nói với quản gia là giữ cô lại. Tôi nghĩ cũng không tốt lành gì đâu... Có khi máu của cô hợp khẩu vị hắn."
Hạ Linh giật giật mi trên.
" Hợp khẩu vị? Không biết là may mắn hay xui xẻo."
Đại Bảo cười lớn.
" Haha, cô còn nghĩ đó là may mắn sao? Tôi nghĩ cô chết còn sướng hơn suốt ngày bị hắn lôi ra hút máu, nhưng bây giờ hắn đã giữ lại cô thì cô có chết hắn cũng sẽ ném linh hồn cô từ 18 tầng địa ngục trở về nhân gian."
" Tôi không có suy nghĩ nông cạn như các người, nếu giữ được mạng sống tôi sẽ giữ đến cùng. Nếu có bị hắn dày vò đến còn một hơi thở, tôi cũng sẽ dùng hơi thở đó để duy trì sự sống."
Thật sự cô rất trân trọng sự sống của mình, vì từ nhỏ cô đã thấy được những linh hồn. Khi sống họ giàu có, tiếng tăm vang dội như thế nào đi nữa. Khi chết đi họ cũng chỉ là một linh hồn lang thang chờ ngày được đưa xuống địa ngục. Rất lạnh lẽo và cô đơn.
Thấy Hạ Linh im lặng lúc lâu Đại Bảo lên tiếng.
" Tôi cứ nghĩ chúng tôi hù doạ cô, cô sẽ hoảng sợ mà bỏ trốn mất, đến lúc đó sẽ không đến lượt tên Ma Vương đến trúc giận lên người cô. Tôi không biết Hôm đó hắn có bị chạm dây thần kinh hay bị Quỷ Hậu đánh vào mông hay không mà lại tức giận như vậy."
Hạ Linh đưa mắt ra cửa sổ nhìn xa xăm.
" Tôi làm gì có suy nghĩ bỏ trốn, khi được gả đi tôi đã nghĩ cả đời phải chôn chân ở đây rồi."
Đại Bảo nhướng mày.
" Còn chúng tôi? Cô không sợ chúng tôi à?"
Hạ Linh khoanh tay.
" Nếu nói sợ thì có sợ nhưng chỉ trong giây lát, các người không hại tôi sao tôi phải sợ các người? Các người không biết đó thôi Ngoài kia có những thứ còn đáng sợ hơn nhiều."
Đại Bảo và Đại Ngô ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó Đại Bảo bật người dậy.
" Cô Không sợ chúng tôi cũng được nhưng còn tên Ma Vương thối tha đó?" Đại Bảo tỏ vẽ tức giận.
" Sợ? Tôi sợ chứ, hắn đáng sợ tàn độc như vậy tại sao tôi lại không sợ? Nhưng nếu tôi sợ hắn, hắn có buông tha cho tôi hay không?"
" Có lẻ cô chưa biết tâm địa hắn xấu xa như thế nào. Hắn là một tên Biến Thái, tàn độc, là một con Quỷ chuyên đi hút máu người để duy trì hình thái ở Trần gian. Hắn ta xem con người như miếng mồi ngon sẵn sàng cướp đi bất cứ lúc nào. Cứ mỗi đêm trăng Máu đến cũng là lúc hắn biến thành một con Quỷ hút máu ghê tợn và vô cùng khủng khiếp. Hắn không phân biệt ai bạn ai thù, chỉ cần ngán đường hắn sẽ bị hắn một tay ném thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Hắn còn ..." Đại Bảo chưa kịp dứt câu.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lạ, một con mèo đen nhảy vào từ cửa sổ. Đại Bảo hắt giọng.
" Chỉ là một con Linh Miêu đen ồm dơ bẩn. Trông chẳng đẹp đẻ tí nào."
Bổng con mèo tiến vào bên trong, nó cất giọng nói đanh thép, lạnh lùng đủ để khiến người nghe được nó phải hoảng hốt và khiếp sợ.
" Ngươi mà nói thêm một từ nữa, ta sẽ khiến linh hồn thối nát của ngươi Hồn Siêu Phách Tán ngay lập tức."