Cô Dâu Của Ma Vương

Chương 11

Giọng nói lạnh đến thấu xương kéo theo âm vang như từ địa ngục vọng về.

Đại Bảo đanh mặt, chân tay bắt đầu rung như đang phơi mình ở Bắc cực. Gương mặt vốn dĩ đã trắng toát giờ lại càng biến sắc hơn. Nó đứng bật dậy, nhìn ra phía cửa sổ. Đôi chân rung rung như không còn đứng nổi, nó cất giọng đầy vẻ hốt hoảng và sợ hãi.

" Ma...Ma Vương... Đại Bảo...Đại Bảo Nghênh đón Ma Vương trở về." Nó quỳ xuống đầu đập liên hồi xuống đất.

Đại Ngô cũng dập đầu liên tục lên tiếng cầu xin.

" Ma Vương rộng lượng, tha mạng cho anh trai tôi."

Hạ Linh ngước nhìn con mèo đen, từ hình dáng nhỏ bé hoá thành một con người to lớn vạm vỡ. Thân hình cao 1 mét 90, trên người khoác chiếc áo choàng đen dài đến gót chân, gương mặt lạnh lùng ẩn chứa sự chết chóc hiện lên trông vô cùng khủng khiếp, đôi mắt sắc bén như dao của hắn liếc nhìn Đại Ngô và Đại Bảo. Bọn họ không giấu nổi sự rung rẫy càng cúi đầu thấp hơn, hắn bước từng bước chậm rãi vào bên trong hướng về phía Đại Bảo, hắn không nói một lời túm lấy cổ Đại Bảo nâng lên cao, đối mặt với ánh mắt hung tợn của hắn Đại Bảo không giấu nổi sự sợ hãi trên nét mặt.

" Lập lại những gì ngươi nói." Hắn cất giọng pha lẫn sự giận dữ và lạnh lùng.

" Ma...Ma Vương tôi ... Tôi không dám nữa. Tôi không dám nữa, hãy tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi lần này." Đại Bảo cất giọng nói pha lẫn sự sợ hãi và hỗn loạn.

Hắn không trả lời, đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ. Hắn siết chặt cổ Đại Bảo, từ trong tay hắn toả ra một luồng ánh sáng màu xanh lam pha lẩn ánh đỏ đỏ. Đại Bảo cảm nhận từ phía sau gáy bổng nóng lên đột ngột, hai tay vô thức vội đưa ra sau gáy nhưng nhanh chóng bị Hoả Ngục hút chặt và bắt đầu thiêu đốt khiến hai bàn tay Đại Bảo đau đớn tột cùng.

" A...nóng, nóng quá!." Đại Bảo giãy dụa trong đau đớn.

Đại Ngô nghe thấy tiếng kêu của Đại Bảo bổng giật nảy mình, liên tục vang lạy cầu xin.

" Xin Ma Vương đại nhân tha cho anh trai tôi, làm ơn... anh tôi không thể chịu được sức nóng của Hoả Ngục, nếu ngài còn đốt nữa anh tôi sẽ tan thành tro bụi mất. Làm ơn, có phạt thì phạt tôi, hãy tha cho anh tôi"

Ngọn lửa trong tay hắn chợt tắt, hắn đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Đại Ngô. Hắn nắm cổ áo Đại Ngô đôi lắng lông lên sòng sọc.

" Nó không chịu được, ngươi chịu được?"

Đại Ngô cứng mồm trước câu nói của hắn. Dập đầu rung rẫy, liên tục cầu xin.

"Đúng là một lũ vô dụng." Dứt câu hắn túm lấy Đại Ngô, ném họ thẳng vào tủ quần áo.

Hạ Linh đứng yên bất động, chứng kiến từ đầu đến cuối, cô không biết phải phản ứng như thế nào.

Hắn nhìn về phía tủ quần áo rồi nhanh chóng đưa đôi mắt đỏ ngầu về phía cô.

Hắn từng bước từng bước tiến lại gần cô. Theo quán tính cô dần lùi về sau, đến khi đã cảm nhận được phía sau là bức tường cô mới dừng lại. Hắn vẫn tiến đến từ từ áp sát cô vào tường.

" Dừng lại!"Cô đưa tay ra, nhắm tịt đôi mắt chờ đợi điều kinh khủng nhất đến với mình. Cô cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt như xâm chiếm linh hồn, xâu xé vào tâm can chạm đến sự sợ hãi thăm thẳm trong tâm hồn cô.

" Mở mắt ra, nếu không tôi sẽ móc mắt cô ngay lập tức!" Hắn nói với vẽ tức giận, tay túm lấy cổ tay Hạ Linh vặn sang một bên.