Tiếng Pháo cùng tiếng kèn chiên khua vang khắp căn nhà nhỏ ở một Thị trấn của Trung Quốc.
Hôm nay là ngày nhà họ Tiêu gả con gái.
Tiêu Hạ Linh được gả cho đứa con trai của gia Tộc họ Triệu. Một gia tộc mà trước nay chỉ nghe danh chưa từng thấy mặt. Để Triệu Thị không khai phá làng Nha Đinh, Tiêu gia là Đại địa chủ nên bắt buộc phải gả một cô con gái để gáng nợ.
Mượn cớ này, Tiêu Hạ Linh được gả đi như thể nhổ đi cái gai trong mắt Tiêu Gia, Tiêu Khiên và Đinh Huệ còn có 2 cô con gái và một người con trai tên Tiêu An Nhiên, Tiêu An Mỹ và Tiêu Khiết Thành. Không hiểu lý do vì sao Tiêu Hạ Linh từ nhỏ đã bị ghét bỏ trong chính căn nhà của mình.
Xe đón dâu đã đến trước cửa, Tiêu Hạ Linh với chiếc Hỷ phục đỏ, đầu đội khăn đỏ từ trong bước ra.
Một người đàn ông chậm rãi tiến đến đưa cô ngồi vào trong chiếc xe Audi đen bạc. An Nhiên và An Mỹ liếc đôi mắt nhìn rồi nắm tay cha rung lắc. " Cha, sao cha lại không nói cho con biết Nhà họ Triệu giàu có như vậy? Tại sao cha lại không gả con mà lại dâng con nhỏ đó cho nhà giàu thế kia ? Cha đúng là chẳng thương chúng con, con không chịu"
Tiêu Khiên đôi mắt kiên định hất tay An Nhiên và An Mỹ. Tiến đến nhận lấy Sính lễ, đưa cho người hầu.
Hạ Linh từ trong xe mở tấm khăn đỏ lên nhìn ra. Bản thân cô vốn không muốn mình phải trở thành vợ của một người chưa từng quen biết nhưng lời nói của cô không có giá trị trong ngôi nhà này. Cô cuối đầu đáp lễ với người cha và mẹ đã nuôi nấng mình suốt 17 năm nhưng chỉ nhận lại là đôi mắt ham mê vật chất của họ. Họ không xem cô là người nhà mà có lẻ còn chẳng bằng con người, cô còn không đáng giá bằng những thứ của cải mà họ đổi được từ việc bán con mình cho người khác.
Bỏ khăn che mặt xuống nước mắt cô lăn dài. Chiếc xe từ từ lăn bánh, người đàn ông già nói nhỏ với cô.
" Cô gái, khi đến biệt phủ thì vận mệnh của cô dựa vào bước chân của cô ngắn hay dài. "
Cô có chút khó hiểu " Là sao? "
" Rồi cô sẽ biết thôi, cô gái."
Chiếc xe đen bạc Băng qua khu đô thị tiến vào một rừng cây rậm rạp. Cô bắt đầu nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, đầy đau đớn. Cô bịt tay lại, đôi mắt đầy sợ hãi. Người đàn ông ngồi trên ghế phụ dường như chẳng nghe thấy gì.
Tiếng khóc than ngày càng lớn hơn như xâu xé, dằn vặt tâm can. Tiếng đập vào cửa xe liên hồi khiến cô ngày càn hoảng sợ hơn. Như nhận thấy điều đó, người đàn ông mỉm cười nói với cô.
" Đừng sợ, chúng sẽ không làm gì được cô cho đến khi cô bước ra khỏi xe"
Cô tròn mắt. " Ông nghe được chúng nói?"
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói " Cô không nên biết quá nhiều cho đến khi cô cứu vận mệnh của mình "
" Vận mệnh? " Cô bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Cô chao mày, người đàn ông nhìn cô rồi bật cười thành tiếng.
" Ha ha, đừng lo cô gái. Khi đến Biệt Phủ của Triệu gia cô sẽ hiểu. "
Lúc này cô mang nổi khó hiểu của mình cố gắng đợi đến nơi.
Ra khỏi khu rừng đằng xa là một Biệt Phủ to lớn, tách biệt với khu đô thị phồn hoa. Từ bên gốc cây cổ thụ một ánh mắt lạnh lẽo chết chóc nhìn cô, hắn nhoẻn miệng cười, rồi biến mất vào hư không.
Chiếc xe dừng lại trước khu Biệt Phủ màu đen mang không khí ảm đạm, u ám đến đáng sợ, cô có chút rung rẫy và rùng mình.
Bước ra, đập vào mắt cô là chiếc kiệu hoa màu đỏ được đặt trước cửa phủ, tấm thảm đỏ trải dài từ cổng đến nơi chiếc kiệu được đặt.
Người đàn ông tiến đến tháo đôi giày hoa cô đang mang trước sự ngỡ ngàn của cô.
" Tại sao lại...?"
Khác với thái độ ôn hoà vui vẽ lúc trên xe. Lúc này ông ta nghiêm túc đến lạ thường.
" Theo tục lệ của Triệu gia, bất cứ cô gái nào gả vào Triệu Thị đều phải được Kiệu đỏ rước vào nhà, cô là cô gái thứ 13 vì vậy cô phải bước trên thảm đỏ đến kiệu hoa đúng 13 bước. Vận mệnh của cô do cô quyết định "
Tiêu Hạ Linh tròn mắt bất ngờ, tại sao lại có tục lệ quái đảng này trên đời.
Người đàn ông đưa tay ra hiệu mời cô. Cô chậm rãi đặt đôi chân trần trắng nõn của mình lên tấm thảm rực đỏ, người đàn ông đưa cho cô một viên ngọc châu màu trắng, sau đó ông cầm lấy tay cô rạch một đường rồi nhỏ 3 giọt máu vào viên ngọc châu, cô chao mày vì đau đớn. Viên châu bỗng chốc chuyển thành màu đỏ của máu.
" Nếu Viên Huyết Châu này rơi xuống coi như tính mạng của cô cũng không giữ được "
Cô định cất lời thì người đàn ông bước về phía sau cuối đầu.
Cô bắt đầu rung sợ, tiến từng bước về phía trước.
" Một...A! " Cô đau đớn thét lên một tiếng.
Cô cảm nhận được cảm giác khi bước về phía trước tấm thảm đỏ như hoá thành một lò than bốc lửa đỏ rực thiêu đốt đôi chân nhỏ bé của cô.