" Tại sao lại...?"
Người đàn ông chỉ cuối mặt nói " Nếu cô không thể tiến đến Kiệu Hoa cô cũng sẽ chết "
Cô chao mày. Cắn răng nhìn thẳng về phía trước nơi chiếc kiệu đỏ được đặt.
Cô nhớ đến mọi người, nếu cô chết chắc chắn nhà Họ Triệu sẽ tiếp tục đến Tiêu Gia đòi tân nương. Nếu như vậy hai người chị của cô nhất định không sống sót. Cô phải cố vượt qua, cô gánh vác cả tương lai của làng nhất định không thể để chuyện đó xảy ra. Cô nắm chặt viên Huyết Châu " Cô là người thứ 13 chẳng khác nào 12 cô gái trước đó đã không vượt qua được sao? Nhất định cô phải vượt qua " cô thầm nghĩ.
Cô bước về phía trước, răng cắn chặt môi dưới đến bật cả máu.
" Hai... "
Cô từ từ tiến đến Ba, bốn rồi 8 9 bước.Nổi đau đã xâm chiếm toàn bộ thể xác, Đôi chân cô đã dần cảm thấy tê liệt và như sắp không còn trụ vững, máu ở tay bị cắt chảy ra liên tục.
Từ phía khu rừng kia những Ác linh từ từ tiến đến. Cô cảm nhận được sự đe doạ, trước đây mỗi lần bị thương, chỉ cần máu chảy xuống các linh hồn sẽ tiến đến hấp thụ điều đó khiến cô đau đớn vô cùng. Lần này, nếu không tiến lên đó cô nhất định sẽ bị đám Ác linh đó giết chết.
Chỉ còn một bước nữa sẽ đến, một bàn tay to lớn kéo cô về một bên. Lúc này cô đã hoàn toàn mất tỉnh táo, trước mắt cô giờ chỉ còn một màu xám xịt, cô chỉ còn cảm nhận được tiếng gió rít lên, tiếng Linh hồn la hét thảm thiết. Rồi chìm vào bóng tối.
Cô chết rồi sao? Cô không còn cảm nhận được gì nữa. Chẳng lẽ cuộc đời của cô sẽ hoan phí tại nơi này sao?
Cô đã phải chịu đựng đau khổ để trưởng thành chẳng lẻ đến cuối đời vẫn phải đau đớn thế này sao?
-----------
Tiếng lá xào xạc, Hạ Linh mở mắt ra, mơ hồ vô định hướng.
Cô đang ở một khu rừng rậm rạp, cô thấy trước mắt cô tối đen như mực, không gian tĩnh lặng và u ám.
Đột nhiên từ bên kia tiếng ngựa dồn dập cùng tiếng khóc trẻ con vang vọng. Cô tò mò mon men theo con đường phát ra tiếng động. Cô đứng nép một bên nhìn ra bên ngoài, ánh trăng hôm nay có màu kì lạ, màu máu đỏ đến đáng sợ.
Người đàn ông trên tay bế đứa bé còn đỏ hỏn đặt xuống một gốc cổ thụ già. Không một chút thương cảm phi ngựa chạy đi mất. Đứa bé khóc to đến khàn giọng. Xung quanh những Ác Linh tủa đến nhìn đứa bé.
Hạ Linh hét lên như muốn xua đuổi chúng ra khỏi đứa bé tội nghiệp.
Rồi đột nhiên cô choàng tỉnh. Trong đôi mắt tờ mờ ảo, cô nhìn xung quanh.
" Đây là Âm Ti sao? Nơi mà những linh hồn rời xác phải về " cô thầm nghĩ
Cô cố nhìn rõ hơn thì đây là một căn phòng rộng lớn, ánh nến ấm áp được thấp lên đỏ rực. Nhưng cô lại cảm thấy không khí ở đây lạnh lẽo lạ lùng, cái lạnh không đến từ không khí trong căn phòng mà xuất phát từ trong cơ thể cô.
Căn phòng trống trơn không một bóng người, Căn biệt phủ này như chỉ có mình cô là người duy nhất.
Cô vội sờ vào cánh tay và bàn tay. Vết thương hoàn toàn biến mất. Những điều kì lạ chưa dừng lại ở đó.
Trong không gian tỉnh lặng của căn phòng bất ngờ vang lên tiếng Cộc cộc cộc, tiếng két két như móng tay cào vào thanh gỗ nhẵn tịt. Hạ Linh rung rung lùi vào thành giường co người lại.
Chiếc giường đột nhiên rung lắt tiếng cười trẻ con vang lên khúc khích, cùng tiếng nói của một ông già khàn khàn " Trả đôi chân tôi " " Trả đôi chân lại cho tôi " tiếng nói lập đi lập lại khiến cô càng khủng hoảng.
Rồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng gõ cửa vang lên in ỏi. Tiếng bước chân càng tiến lại gần giường hơn. Cô thét lên " Đừng mà, Tránh ra " cô nhắm mắt chộp lấy thứ gì đó ném ra thứ đó vô tình làm tay cô sướt một đường dài. Máu chảy xuống. Tiếng nói im bặt, một lúc sau không còn nghe nữa. Cô bắt đầu hé mắt ra nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh ông già với đôi mắt to như cái bát, đỏ như quả táo tàu treo ngược người xuống nhìn cô. Cô Thét lên kinh hãi thì bị một bàn tay bịt lại. Cô nhìn xuống người mình, một đứa bé với đôi mắt đen sâu hút đang bịt miệng cô sau đó lè cái lưỡi dài liếm vết máu trên tay cô. Rồi cười khúc khích, cô co chân đá nó ra xa mới phát hiện đứa bé không hề có trái tim. Giữa ngực trống rỗng máu chảy không ngừng. Ông già cũng trường xuống và ông ta không hề có chân.
Giọng nói non nớt của nó vang lên " Máu của cô Ngọt quá "
Nó lòm còm bò dậy rồi nhoẻn miệng cười, đứa bé và ông già từ từ bò lê đến, cô bắt đầu kinh hãi chạy xuống giường cầm lấy một cái bình sứ định ném vào hai con Quỷ trước mắt thì đột nhiên chúng khựng lại. Ra hiệu cho cô dừng tay.
" Đừng đừng ném. Cô ném thứ gì cũng được trừ cái bình Lưu Ly đó ra "
Hạ Linh giơ cao chiếc bình lên thì bọn chúng la hét.
" Đừng đập vỡ nó, chúng tôi sẽ không đùa với cô nữa. "
Sau đó chúng trở về gương mặt bình thường. Đột nhiên tiếng gió nổi lên, chúng hốt hoảng biến mất vào hư không.
Cô bình tỉnh đặt chiếc bình xuống, sợ hải từng bước từng bước tiến lại phía cửa. Một trận gió mạnh thổi sốc vào cô khiến cô ngã ra sau. Một thân hình to lớn với đôi mắt đỏ rực tiến vào bóp cổ cô nâng lên cao.
Giọng hắn rằng lên " CÔ ĐÃ LÀM TRÒ QUÁI GÌ TRONG PHÒNG TÔI THẾ HẢ? "
Hạ Linh hai tôi bấu chặt vào tay hắn,cuốn họng cô như bị bóp nát đến nơi, móng tay hắn bấu chặt khiến cổ cô bật cả máu. Cô cảm nhận được sự tức giận của hắn ta.
" T..ôi...a ...T..ôi.." cô nắm chặt cổ tay hắn.
Thấy thế hắn càng dùng sức xiếc mạnh hơn, gương mặt hắn trở nên thoả mãn và độc ác.
" Tôi... Kh..ông...thở được...tôi..." Cô cảm nhận được mình sắp chết đến nơi. Thì hắn buông cô ra, hất cô lên giường.
Được buông tha cô thở lấy thở để, không khí gần như cạn kiệt.
" Tôi ... Không...làm gì cả."
Đôi mắt hắn trở nên hung tợn hơn. Hắn nhanh như chóp tiếng đến bóp chặt gương mặt cô.
" Cô đúng là can đảm, còn dám trả lời như thế?"
Cô vẫn chưa hoàn hồn, cất tiếng nói ngắt quãng.
" Bây giờ...anh có giết tôi. Tôi cũng... sẽ trả lời ...như thế."
Hắn trợn tròn mắt giơ đôi tay to lớn của hắn lên cao, cô nhắm mắt lại chờ đợi cái chết đến với mình. Thì một bàn tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô. Hắn kê sát mặt vào cổ cô liếm vào vết thương trên cổ rồi cắn nhẹ. Cô cảm thấy máu cô đang dần bị hút ra ngoài. Cô khẽ rùng mình xoay người sang một bên ngăn hắn lại. Lúc này mặt cô đối diện hắn.
Cô nhận ra hắn không còn mang vẽ đáng sợ khi nảy, trước mắt cô là một chàng tra với khuôn mặt thật hoàn mĩ và đẹp đến mê hoặc lòng người. Đôi mắt to đen láy với hàng mi cong vút, chiếc mũi cao với khuôn miệng đầy đặn quyến rũ. Đôi mắt hắn như hút hồn cô, hắn nhếc môi kéo cô lại tiếp tục hút dòng máu nóng hổi vào người. Cô như bị thôi miên, không hề kêu than. Cho đến khi cô cảm nhận được máu của cô dường như bị hút cạn, mắt cô tối đen lại và không còn nhìn thấy gì nữa.
Nhưng cô cảm nhận được hắn đã buông cô ra, đắp chăn cho cô và rời đi mất. Cô chỉ nghe loáng thoáng giọng nói trầm trầm lạnh lẽo của hắn nói với ai đó.
" Cô ta đã được chọn, từ nay cô ta sẽ trở thành Cô Dâu của ta. "