Sau khi một hồi đi vòng quanh thị trấn, cô cảm nhận được dường như có gì đó không đúng ở nơi này.
Tất cả mọi người di chuyển rất nhanh và chỉ đi đúng một hướng, hướng về khu rừng sau núi. Chỉ có những đứa nhỏ ở lại, chúng vẽ một vòng tròn ở giữa nắm tay nhau hát câu đồng dao vô cùng kỳ lạ.
" Nắm tay nhau cùng nắm tay nhau
Một ,hai, ba bước vào trong, đi vào
khu rừng ngàn con mắt.
Bước ra nào, bước ra nào
Người chân dài vào trước
Trẻ con ở lại nhìn theo
Vào rừng trông đứa bé
Nhanh thôi, nhanh thôi sẽ có thêm linh hồn mới
Cùng chơi nào, cùng chơi nào
Xoay tròn, xoay tròn chiếc nôi màu nâu Sậm
Đứa bé mỉm cười khẽ hỏi
Ai sẽ là người tiếp theo phải chết?"
Kết thúc câu đồng dao, đôi mắt của chúng đều hướng về Hạ Linh. Năm đứa trẻ với những đôi mắt vô hồn. Chúng nở một nụ cười với khuôn mặt cứng nhắc trông vô cùng Quỷ dị.
Cô có chút rùng mình, bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu chào một người bên đường. Đó là một cô gái, cô ta vui vẻ cúi đầu đáp lại lời chào của Hạ Linh.
Hạ Linh thắc mắc hỏi " Xin chào, tôi tên Hạ Linh. Cô có thể cho tôi hỏi..."
Như hiểu ra cô gái nhanh chóng đáp lời " Đó là lễ Tế Quỷ." Câu nói cắt ngang lời cô, rồi cô ta nhanh chóng hoà vào dòng người đi mất.
" Tế Quỷ?."
Cơn tò mò đã khiến cô bước cùng hướng đi với họ. Cô cảm nhận được khu rừng kia có gì đó không được bình thường và những người ở đây cũng vậy.
Khi gần đến khu rừng những người xung quanh đột nhiên mất hút.
Một không khí âm u lãnh lẽo phả vào cơ thể khiến cô trùng bước. Cô đứng trước những tán cây rậm rạp nhìn vào bên trong, không một tia ánh sáng nào có thể lọt qua những nhánh cây dài chẻ phủ cả một khoảng không gian rộng lớn, trong đó ngày như đêm khiến cô có chút sợ hãi. Nhưng một điều gì đó thôi thúc cô phải nhanh chóng bước vào. Dường như cô nghe được tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc xé lòng, tiếng khóc khiến bất cứ ai nghe thấy cũng muốn chạy đến ôm chầm lấy mà chở che cho đứa trẻ tội nghiệp. Cô như mất đi ý thức từ từ bước vào bên trong.
Không gian tối đen như mực, Tiếng quạ kêu cùng với tiếng xào xoạt của lá cây khô hoà vào không khí u tối của khu rừng. Tiếng khóc ngày càng gần hơn, gần hơn.
Thoáng chốc, trước mắt cô đã xuất hiện hình ảnh cái nôi màu nâu Sậm đã củ nằm ở giữa những bụi gai đen.
Cô vẫn mơ hồ bước đến đứng trước chiếc nôi, bên trong là một đứa bé. Nó đã ngưng khóc, đưa hai cánh tay nhỏ bé ra như muốn cô bế bồng. Người dân ở làng đó đứng xung quanh, đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào cô. Năm đứa trẻ ở Thị Trấn từ đâu xuất hiện chạy vòng quanh cô cười khúc khích hát câu đồng dao kỳ lạ đó.
"Nắm tay nhau cùng nắm tay nhau
Một ,hai, ba bước vào trong, đi vào
khu rừng ngàn con mắt.
Bước ra nào, bước ra nào
Người chân dài vào trước
Trẻ con ở lại nhìn theo
Vào rừng trông đứa bé
Nhanh thôi, nhanh thôi sẽ có thêm linh hồn mới
Cùng chơi nào, cùng chơi nào
Xoay tròn, xoay tròn chiếc nôi màu nâu Sậm
Đứa bé mỉm cười khẽ hỏi
Ai sẽ là người tiếp theo phải chết?"
Cô bất chợt bừng tỉnh. Nhìn xung quanh, lúc này cô mới nhận ra rằng những người ở đây không phải là con người. Những đứa trẻ với đôi mắt đen ngòm và nụ cười quỷ dị cứ quay quanh. Cô bịt tay lại ngồi ịt xuống, hoảng sợ vô cùng.
Đứa bé trong chiếc nôi đột nhiên khóc lớn, đưa đôi tay nhỏ bé với lấy cô. Đột nhiên tất cả những người ở đó và cả năm đứa trẻ con đột nhiên biến mất.
Tâm trí cô lúc này vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Cô muốn chạy khỏi đó nhưng không thể, tiếng khóc của đứa bé ngày càng lớn hơn, cô cố trấn tỉnh bản thân, đôi chân cô rung rung bước về phía chiếc nôi và vô tình nhìn vào đôi mắt đứa bé. Nó có đôi mắt đỏ màu máu cô dường như bị khống chế hoàn toàn cơ thể từ từ đưa đôi tay đến định ôm lấy đứa bé, bên tai cô nghe tiếng khóc vô cùng thương cảm điều đó càng thoi thúc cô ôm đứa trẻ vào lòng.
Tưởng chừng chỉ còn tí nữa cô đã có thể chạm vào đứa bé thì một giọng nói trầm trầm vang lên, khiến cô chợt tỉnh.
" Không được chạm tay vào nó!"
Cô khựng lại, thu tay về. Đứa bé thét lên đến kinh hãi, nó đưa đôi tay nhỏ bé với bộ móng nhọn đen ngòm cào vào tay cô.
Cô đau đớn nắm lấy tay, lùi về sau theo phản xạ. Đôi mắt sợ hãi, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Phía sau, giọng chàng trai vang lên. Âm thanh trầm trầm lạnh lẽo như từ cõi âm vọng về.
" Tiểu Quỷ, ngươi chưa hỏi ý ta mà đã muốn động vào người của ta rồi. Đúng là bất lịch sự."
Nghe giọng nói cô nhanh chóng nhận ra đó là tên Ác ma hôm qua đã hành hạ cô.
Đứa bé từ trông nôi lòm cồm bò dậy gương mặt nó biến dạng hoàn toàn, đôi mắt đen ngòm, khuôn miệng rộng đến mang tai những chiếc răng lổm chổm mọc ra khỏi hàm, nó liếm năm đầu ngón tay đầy máu rồi cười khúc khích.
" Máu của cô ta. Ta thích máu của cô ta Haha. Ngon lắm, ngọt lắm."
Cô chậm rãi đứng lên, tay trái cầm chặt vết rạch dài trên tay phải ngăn không cho máu chảy ra.
Hắn nhảy thót từ trên cây xuống, từ từ tiến đến. Trong đêm tối, nhưng cô có thể nhìn thấy mồn một gương mặt hắn. Một gương mặt hoàn mĩ vô cùng, làn da nhợt nhạt nhưng vẫn không che đi vẽ đẹp như tạc của hắn. Mái tóc chẻ đôi dài chấm mắt, đôi mày đậm,
cùng đôi mắt mang vẽ lạnh lẽo mở hờ hửng, chiếc mũi cao, đôi môi đầy, tất cả thứ đó làm nên một khuôn mặt hoàn mĩ lạ thường.
Hắn điềm tỉnh liếc nhìn cô, từ trong ánh mắt sắc lạnh đó cô cảm nhận được sự tức giận như ngọn lửa địa ngục. Cô vội xoay đi, từ trước đến nay cô chưa từng gặp bất cứ thứ gì đáng sợ như hắn.
" Đây là con mồi của ta, ngươi muốn là được sao?"
Đứa bé đung đưa chiếc nôi.
" Hahaha, con mồi của ngươi thì sao. Trong khu rừng này không một ai có thể thoát khỏi cái chết khi chạm vào cơ thể ta. Máu cô ta rất ngon ta sẽ thưởng thức từ từ, tốt nhất ngươi mau để linh hồn đau khổ đó lại cho ta và nhanh chóng rời đi nếu không chính ngươi cũng sẽ bị ta tiễn đến Địa Ngục."
Hắn bước lên phía trước giật lấy bàn tay bị thương của cô rồi chậm rãi liếm lên vết thương đang rỉ máu, vết thương nhanh chóng lành lại. Cô giật tay về nhưng bị hắn kìm chặt. Hắn đưa đôi ngươi sang nhìn cô, nó đã chuyển sang màu đỏ. Cô sựng người, trong lòng đầy sợ hãi nhớ lại cảnh đêm qua rồi đứng yên bất động.
" Tiểu Quỷ, ta sẽ cho ngươi xem một màn ảo thuật." Hắn đưa tay ra, Một ngọn lửa xanh nhấp nháy rồi bùng lên trong lòng bàn tay hắn.
Quỷ Linh Nhi hét lên kinh hãi. Đám gai nhọn vươn mình bao trùm lấy chiếc nôi.
" Tại sao ngươi lại có Lửa của địa ngục. Nóng quá!"
Hắn định ném ngọn lửa xanh vào thì bị cô ngăn lại.
" Dù dì nó cũng là trẻ con, đừng làm hại nó!"
" Được, cô sẽ hối hận với quyết định của mình." Hắn gằn giọng
Dứt lời, Hắn nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
Sau khi hắn rời đi, những linh hồn xung quang chạy vào để hấp thụ những giọt máu tươi rơi vãi xuống đất.
Thoáng chóc cô đã bị ném vào phòng, hắn đè cô xuống nền đất, đôi mắt hắn vô cùng hun tợn.
" TÔI ĐÃ CHO PHÉP CÔ BƯỚC VÀO KHU RỪNG CẤM?" Hắn quát vào mặt cô với giọng điệu giận dữ tột độ.
" Tôi... Tôi không biết đó là khu rừng cấm!"
" KHÔNG BIẾT? HAY CÔ CÒN CÓ Ý ĐỊNH BỎ TRỐN?"
" Tôi không có!" Cô dứt khoát.
" Được, hay lắm. Rất can đảm, để tôi xem sức sống của cô mãnh liệt đến mức nào." Dứt lời hắn cắn vào cổ cô rồi tiếp tục hút dòng máu đỏ tươi.
Cô ra sứt vũng vẫy nhưng vô ít, cô càng vùng vẫy hắn càng hút nhiều hơn. Thoáng chóc cơ thể cô đã rã rời, dường như sắp không trụ được nữa thì hắn đẩy cô sang một bên.
" Nếu có lần sau cô nhất định sẽ chết." Nói rồi hắn rời đi.
Cơ thể cô đã mệt rả rời. Từ từ ngồi dậy, Đại Ngô và Đại Bảo chậm rải bước ra.
" Thật đáng sợ, trước nay chưa từng thấy Ma Vương tức giận như vậy." Đại Ngô tiến lên nhìn ra cửa sổ.
" Nếu là người khác thì có lẻ bị hắn dùng Lửa Địa Ngục thiêu thành tro rồi. Thật không thể tin được, có ngày một tên Đại Ma Đầu khát máu như hắn lại phải nhượng bộ con người." Đại Bảo cảm thán.