Cô Dâu Của Ma Vương

Chương 8

Đại Ngô từ từ tiến đến.

"Cô gái, cô không sao chứ?"

"Không bị tên Ma Vương thiêu chết là phước lớn rồi"

Hạ Linh tựa vào thành giường mệt mỏi.

"Hắn ta là thứ gì? Hắn ta không phải ma, nhưng cũng không phải người. Hắn ta có hơi thở nhưng cơ thể lại lạnh lẽo vô cùng."

Đại Bảo tiến đến.

" Này cô gái! Chả trách cô không biết. Đại Ma Vương không phải con người và tuyệt nhiên không phải là ma quỷ bình thường. Hắn là con trai độc nhất của Chúa Tể cai trị Âm Ti, Triệu gia chỉ là lớp vỏ ngụy trang để hắn tung hoành trên nhân gian thôi. Hắn bắt những Tân Nương về đây chủ yếu là hình thức để thuộc hạ thông báo về cho Vương Hậu. Hắn là một con Quỷ hút máu, cô nghĩ tính mạng của cô sẽ giữ được đến lúc nào? Rồi sớm muộn gì cũng có một ngày hắn ta dùng lửa thiêu cô thành tro bụi. Phải phải đúng vậy, giờ cô nên sống thật tốt ngày nào hay ngày đó." Đại Bảo vẽ mặt tán thưởng, gật gật đầu.

" Đến lúc đó tôi sẽ tự có cách giải quyết. Cha tôi đã gả tôi cho nhà họ Triệu thì có chết tôi cũng là ma Họ Triệu. Trước nay tôi chưa từng được lựa chọn, cha tôi đặt đâu thì tôi nghe theo đó, số phận của tôi ra sau cũng do tôi tự gánh lấy. Nhưng mà..."

Hạ Linh nhìn Đại Bảo, rồi gằn giọng.

" Cậu phải gọi tôi là Chị, nhìn cậu cũng chỉ tầm 6 7 tuổi nhưng lại có thói nói năng không phân cao thấp như vậy rồi. "

Đại Ngô nhìn Đại Bảo rồi lấy tay ôm lấy miệng cố nhịn cười.

" Ai bảo cô tôi chỉ 6,7 tuổi? Tôi còn lớn tuổi hơn cả ông tổ nhà cô đấy." Đại Bảo giận đỏ cả mặt.

" Haha, Cô gái! Đại Bảo là anh trai của tôi. Chúng tôi là anh em ruột, anh tôi mất trước tôi rất lâu rồi."

Hạ Linh bất ngờ " Tại sao anh em các người lại ở đây?"

Đại Ngô đột nhiên cúi mặt buồn rừi rượi.

" Nhắc đến thật tội cho anh trai tôi. Ngày xưa chúng tôi sống ở một ngôi làng có tên là Thác Linh. Cứ 10 năm trong làng sẽ tổ chức lễ Trấn Quỷ. Họ sẽ chọn tùy ý một Đồng tử để thực hiện nghi lễ hiến tế. Những đứa trẻ sinh trước 10 tuổi sẽ được ghi vào sổ hiến tế. Anh trai tôi năm đó vừa tròn 7 tuổi, vì là người nhỏ nhất nên cuối cùng anh tôi bị bắt đi và họ đã lấy trái tim của anh tôi để Phong Ấn con Quỷ ở Sau đỉnh núi Hầu Lai, vì vậy anh trai tôi không thể siêu thoát được. Ba mẹ tôi vì quá đau buồn mà lâm bệnh qua đời và được mọi người trong thôn chôn cất, lúc đó tôi chỉ 3 tuổi, trưởng làng đã nuôi tôi đến khi trưởng thành và khi trưởng làng qua đời tôi đã rời khỏi ngôi làng đó và sống đơn độc đến già. Tôi đem xương cốt anh trai tôi xuống chân núi, tưởng chừng sẽ được sống an nhàn đến cuối đời nhưng không ngờ..."

Nói đến đây hai anh em họ ôm nhau khóc, nước mắt giàn giụa.

Hạ Linh tiến lại vỗ nhẹ vai hai người an ủi.

" Không ngờ một đêm, đám thổ phỉ độc ác đó đã giết chết Lão già tội nghiệp này. Chúng lấy hết tài sản quý giá, rồi còn chặt mất hai chân của tôi đem đi đâu mất. Sau đó bọn chúng thiêu xác tôi, lấy tro cốt của anh tôi và tôi hoà chung lại rồi rãi vào bùn đất. Một thời gian sau, một người làm gốm đã vô tình mang tro cốt hoà lẫn vào bùn cát của tôi và anh trai về và làm thành chiếc Bình sứ. Sau khi anh ta chết đi, chiếc bình này bị mang chôn xuống đất và được đào lên cách đây 2 năm. Họ trưng bày chúng tôi ở bảo tàn lịch sử và được Ma Vương mang về. Hắn ta hoàn toàn không có thiện ý, chúng tôi van xin hắn giúp chúng tôi tìm lại những phần thân thể bị mất nhưng hắn lại lạnh lùng thờ ơ và còn đe doạ nếu chúng tôi không an phận hắn sẽ đập bể chiếc bình và dùng Lửa Địa Ngục thiêu chúng tôi thành tro bụi sau đó ném chúng tôi ra biển khiến chúng tôi mãi mãi không có cơ hội đầu thai. Đúng là độc ác."

Nói xong hai anh em họ lại ôm nhau khóc thảm thiết, miệng liên tục mắng chửi.

Hạ Linh thở một hơi dài.

" Các người thật đáng thương, nếu có thể tôi sẽ giúp đở các người."

Nghe thấy lời Hạ Linh nói họ ngưng khóc. Đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn cô.

" Thật chứ? Cô giúp chúng tôi à? Nhưng làm sao có thể, đã rất lâu rồi những phần thi thể đó không biết đang ở nơi nào, thật không dể tìm thấy như vậy. Vả lại cô chỉ là một con người yếu đuối, sẽ không thể nào giúp chúng tôi được. Nếu không phải Ma Vương thì là Huyết Ma sinh vào ngày Âm tháng âm, ngày mà Ánh trăng ngả đỏ, Ma Quỷ trở về nhân gian. Chỉ có người đó mới có thể nhìn thấy và cảm nhận được những thứ mà con người không thể thấy được. Chính vì thế mà số phận của đứa trẻ đó vô cùng đáng thương, từ khi sinh ra đã bị nguyền rũa. Không biết có sống được đến bây giờ hay không. " Đại Bảo buồn rầu.

"Cậu nói Huyết Tử sinh vào ngày âm tháng âm đêm trăng đỏ?"

"Đúng vậy, Huyết Tử khi vừa sinh ra sẽ hấp thụ âm khí của mặt trăng. Máu của Huyết Tử vừa có thể cứu sống Linh hồn vừa có thể gia tăng sức mạnh của Linh Hồn đó. Tôi biết một điều đó từ vài người bạn củ của tôi, nhắc đến lại nhớ ngày xưa trước khi bị đem về cái nhà thối nát này tôi đã từng có một hội anh em ở Bảo tàng, còn được ra oai với bọn chúng." Đại Bảo tỏ vẻ tiếc nuối rồi nhìn sang Hạ Linh, cô cười nhẹ.

" À thôi thôi, trở lại câu chuyện. Lúc Huyết Tử sinh ra tuần hoàn của sự sống cũng bắt đầu. Một sinh linh mới ra đời cũng là lúc một linh hồn khác chết đi có như vậy thế giới mới cân bằng. Và và..." Đại Bảo cố nhớ.

" Và...tôi cũng không nhớ nữa. Chờ tôi nghĩ ra tôi sẽ kể tiếp. Chừng nào cô tìm ra Huyết Tử đi rồi hãy nghĩ đến việc cứu giúp hai linh hồn khốn khổ này."

Hạ Linh còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Đại Bảo biến mất.

" Anh trai, lần nào cũng bỏ lại tiểu đệ một mình thế?" Đại Ngô cũng nhanh chóng biến mất.

Hạ Linh ngồi đó ngẫm nghĩ. Cha cô từng nói Bản thân cô sinh vào ngày Âm Tháng Âm nên khiến ông ấy gặp toàn chuyện xui xẻo. Điều đó khiến cô không có được sự yêu thương của gia đình. Qua câu chuyện của Đại Bảo càng khiến cô nghi ngờ hơn về thân phận của mình vì chính cô cũng là người cảm nhận được những thứ mà con người hoàn toàn không thể nghe thấy.

-------

Sáng hôm sau. Cô chậm rãi bước xuống nhà.

Dì Lâm đã chuẩn bị xong bửa sáng.

" A, Hạ Linh. Cháu dậy sớm thế, dì định lên gọi cháu đây. Đừng quên hôm nay cháu phải đến trường."

" Đến trường? Cháu phải đến trường ạ?"

" Sao cháu lại hỏi thế? Dì đã sắp xếp xong rồi. Sau khi xong bửa sáng sẽ có xe đến đón cháu. Cháu sẽ học ở Vương Hạ."

" Vương Hạ?"

( Vương Hạ : Trường dành cho những quý tộc giàu có Nhất Nhì Trung Quốc )

" Cháu đừng lo, cháu sẽ quen dần với môi trường mới. Thế lực của Triệu gia không nhỏ, cháu sẽ không chịu thiệt."

" Vâng." Cô miễn cưỡng gật đầu, ngôi trường này là ngôi trường mà An Nhiên và An Mỹ đang theo học. Nếu thấy cô được vào học ở đó thế nào cũng sẽ về nói với cha và chắc chắn cô sẽ không được yên ổn.

-----

Chiếc xe dừng trước cổng trường Vương Hạ. Ngôi trường mà trước nay cô chưa từng dám mơ đến. Nó rộng lớn và lộng lẫy đến nổi cứ tưởng bản thân cô đang lạc vào lâu đài với những kiến trúc phương tây như trong truyện cổ tích.

Bước vào bên trong, xung quanh là những học sinh với bộ đồng phục hoàng gia màu ca rô đỏ. Cô mãi mê ngắm nhìn mà quên mất bản thân phải đi đến phòng hiệu trưởng.

Đột nhiên cô thấy một học sinh nữ đứng một góc ở chiếc cọc có treo lá cờ tượng trưng của trường. Cô vui vẻ bước lại hỏi.

" Xin chào, mình là Hạ Linh. Cậu có thể cho mình hỏi đường đến phòng hiệu trưởng ở đâu không?"

Học sinh nữ đó có mái tóc dài phủ hai bên mặt chỉ lộ một bên mắt. Trên đầu có đeo chiếc cài với bông hoa trắng bị dính vài vệt đỏ. Trên áo cô gái có để bản tên Trần Ái Chi. Cô ta đưa bàn tay lên chỉ về phía bên trái tầng lầu số 3. Hạ Linh mỉm cười.

" Cảm ơn nhé." Rồi nhanh chóng rời đi. Cô không hề biết ánh mắt của cô học sinh đó cứ dõi theo bóng dáng cô.