Có lẽ tôi yêu em rồi

Chương 8 : Giàu đến nỗi không có ly nhỏ ?

Trở về phòng, Diệp Nhiên mở máy tính lên check mail một lát thì thấy Công ty Phi Y đã đồng ý Lục Hải nhận vào thử làm thực tập sinh cho Công ty.

Bây giờ trong đầu cô nhiều đường đi không thể nói nổi, trả thù cho nhà họ Khứa đã gây họa cho Diệp Nhiên suốt nhiều năm. Sự nghiệp đã thấm thía được. Lâu rồi còn chưa gặp Diệp Thúc cha cô không biết giờ ra sao nữa.

Di động đột nhiên vang lên chỉ thấy một dãy số dài nhưng là số nước ngoài.

Diệp Nhiên nhận lấy cũng biết rõ là ai: "Cháu nghe đây"

Bên kia nghe thấy giọng cô xong cũng liền vui mừng, đã lâu không nghe giọng nói này.

"Bao nhiêu lâu rồi mà quên cả ta thế hả ? Khi nào mới vác mặt về đây"

Người phụ nữ bên kia giọng nói có phần tức giận, nói chuyện với Diệp Nhiên bằng tiếng Pháp.

"Thì chỉ là chăm chú học hành thôi"

"Vậy mà quên cả người bà ngoại này sao ? Nói cho bà biết con điếm Khứa Lâm Ái đã làm gì con. Nếu con không trả lời đúng sự thật thì trừng trách bà mang con qua đây lại đấy nhé"

"Khoan khoan, cháu kể được chưa"

Diệp Nhiên kể hết mọi chuyện mà sáng nay cô đã bị Khứa Lâm Ái đến tận nhà. Không khỏi hết giận càng nghĩ càng muốn bóp nát chết Khứa Lâm Ái.

"Cục cưng của bà, bà biết đã sớm có ngày này. Lát bà sẽ nhờ Thư ký gửi qua cho cháu một thứ nhớ đọc kĩ rồi hẵng làm. Cháu biết là mẹ cháu và anh trai chết oan ức cỡ nào mà ! Chính vì thế tự mà biết"

Càng nhớ lại cái chết của hai người thì Diệp Nhiên như trở thành Ác quỷ. Tai nạn đã diễn ra trước mặt cô phải nói là trước mặt bao nhiêu đứa trẻ mầm non. Ngọn lửa chiếc xe cứ càng phát tán lên.

Người tông không ai khác là họ hàng Khứa Lâm Ái thuộc họ Khứa. Quen biết không thân nhưng người thân nhất Khứa Lâm Ái chính là Khứa Lan Lan em gái bà ta.

"Cháu biết rồi"

Người phụ nữ Tây này nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lẽo, nhìn vào bà cứ tưởng ba mấy nhưng thật ra đã là năm mươi mấy rồi. Nhưng Diệp Nhiên nếu đứng kế bà sẽ tưởng hai mẹ con vì đều có ánh mắt lạnh lẽo như nhau ngay cả khuôn măt.

"Ăn uống nhớ đúng giờ, còn nhớ những gì bà dạy chứ ? Phải rồi giờ cháu đang ở đâu ? Nếu không có chỗ ở thì bà kêu cậu cháu mua cho căn biệt thự gần trường"

Cái gì mà phiền thế không biết ?

"Cháu đang ở nhà bạn với lại cháu sẽ tự kiếm chỗ ở"

"Mày kiếm được tiền thì cũng kiếm bạn trai nhanh cho bà. Đừng để bà phải đi mai mối cho đứa cháu xinh đẹp này nhá"

"Vâng"

Nói xong liền cúp máy nghĩ một hồi mới nhớ ngày mai cô còn phải đến chỗ kia một chuyến. Nhìn trang của trưởng toàn tin "Như Ý Kim và Lương Tử tay trong tay đến trường, Lương Tử bị Diệp Nhiên đá ?, Như Ý Kim hôn Lương Tử,..."

Một mớ lộn xộn, nhìn đồng hồ đã khoảng hai giờ sáng. Diệp Nhiên đi xuống bếp lục lọi kiếm cái ly để bỏ cà phê nhưng đều là ly sang trọng.

"Giàu thế mà không có ly nhỏ ? Haizz chắc nay ngậm cà phê cho rồi"

Diệp Nhiên xoay người bước lên cầu thang thì có bóng đen đang hướng về phía cô. Đcm nhà vậy mà có ma chắc cũng nhiều người ở đây rồi. Diệp Nhiên đi đến cái bóng đó nhưng đi đâu mất tiêu.

Không phải ma chứ ? Sống hai mươi hai năm chưa gặp ma lần nào mà nay lại gặp ? Không lẽ tôi sắp chết ? Ôi Chúa ơi người đừng gọi con vào thời khắc này chứ !!!

Nghĩ đến mọi thứ đó, Diệp Nhiên chạy thẳng lên phòng khóa cửa lại. Nếu mà chết thì phải giết họ Khứa hết thì cô mới chết được.

"Chúa ơi ! Làm ơn đừng mang con đi sớm vậy chứ, con còn chưa có bạn trai với lại phải để con giết hết thù cái đã !!!! "

Bỗng cửa phồng cô bị ai đó gõ, đứng lên nửa muốn nửa không muốn mở. Nhưng thôi đành mở thì thấy anh đang đứng dựa vách tường ngay cửa.

"Sao... sao anh chưa ngủ ?"

Khuất Thiên nhìn vào phòng thấy chỉ có màn hình máy tính làm sáng nửa căn phòng.

"Nghe thấy cô nói chuyện với ai như tự kỉ vậy !"

"À người quen gọi"

"Giờ này mà cũng có người gọi sao ? Cô nói chuyện với âm hồn ở đây ?"

Diệp Nhiên nghe xong chỉ muốn tán anh ta một trận: "Anh ăn nói cẩn thận chút đi"

"Hay là tình nhân ?"

"Ừa tình nhân mới quen, được chưa ? Còn gì nữa không hỏi luôn đi"

Khuất Thiên nhìn mặt cô có chút thoáng nghi nhưng cũng sắp đến sáng. Anh cũng nên đi nghỉ đế sáng mai còn làm việc, coi như bỏ qua cho Diệp Nhiên.

"Nghỉ sớm đi"

----------------

"Carolus phu nhân, chuyện của tiểu thư Diệp tính sao đây" Người đàn ông Tây nghiêm chỉnh bước vào phòng.

"Mau mua một khu nhà trong thành phố Tây Thành tốt nhất, cứ tiếp tục chuyển tiền cho con bé nếu nó trả cứ tiếp tục gửi. Còn nữa mau điều tra nhà họ Khứa cặn kẽ"

"Vâng phu nhân"

"Xem coi nó đang ở với trai hay gái, à mà trai thì điều tra coi như thế nào."

"Phu nhân hình như người này gây tai nạn cho tiểu thư Diệp, theo dõi mấy tháng nay cũng kiếm được. Có cần xử lí không ?"

Carolus nhìn người con gái trong hình đang mỉm cười: "Đợi thời cơ tới sẽ xử lí"

"Vâng"

"Đi đi"

Người đàn bà Carolus bên ngoài lạnh bao nhiêu thì bên trong luôn dành tình cảm nhiều cho gia đình bấy nhiêu. Từ khi chồng mất và con gái út mất là Carolus Reizen mẹ của Diệp Nhiên mất thì bà đã trở nên khác hẳn.