Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 20: Chưa phải là kết thúc

Nó bước ra ngoài cửa,sao đông thế nhỉ,nó nhìn thấy cả 1 đám đông đang xúm vào 1 góc,mặt ai trông cũng rất nghiêm trọng và hoảng sợ,nhiều đứa trẻ và phụ nữ mặt còn tái nhợt,khóc thét lên..

Nó lại gần 1 ông bác vừa đi ra khỏi đám đông:-“có chuyện gì vậy bác?”-

Ông bác lắc đầu…:-“Có 1 cậu thanh niên vừa giúp 1 bà lão nhặt đồ ở đqừng kia,không biết từ đâu có 1 tên say rượu lái xe đến,đâm vào cậu thanh niên đó,không biết sống chết ra sao..thật là tội quá đi..”

Nó nghe xong rùng mình,nhưng vs cái bản tính lăng xăng hiếu kì của nó,nó chạy lại gần chỗ đó…

1 bước…

10 bước…

20 bước…

Nó càng lúc càng gần hơn…

Nhưng….có điều gì đó kì lạ mách bảo nó,cảm giác lo sợ gần như bùng nổ trong tim nó…cơ thể nó khi nó nhìn thấy chiếc xe mô tô kia…

Không…chắc chắn là không phải anh ấy,chắc chắn không phải,nhiều người cũng đi loại xe đó mà,không phải nhất định không…

-“ KHOONGGGGGGGGGGG……….”-nó thất thần chạy đến bên người đang năm trên đất,tay nó run run,mặt mày xám ngoét…

Chính là hắn…là tuấn kiệt…người hăn bê bết máu,khuôn mặt trắng bệch..

Hắn bây giờ phải không còn chút sức lực nào đến ca thở cũng khó khăn…

-“|gọi xe cứu thương ngay,các người làm gì vậy,sao từ nãy đến h chỉ đứng đây chỉ trỏ thế hả,các người không biết làm gì khác sao”-Nó hét lên,đến lúc này mới thấy có người lục đục lấy điện thoại ra bấm…

Ngồi trong xe cứu thương,tay nó nắm chặt lấy tay hắn không buông….

-“sẽ không sao đâu..không sao…”

Từng giọt nước mắt nóng hổi của nó rơi xuống,…tại sao chứ…đến bao giờ nó mới có đc hạnh phúc…đến bao giờ…

Đã gần 4 tiếng trôi qua kể từ khi hắn vào phòng phẫu thuật…

-“nó sẽ không sao đâu”-1 giọng nói truyền đến tai nó động viên

Nó ngước khuôn mặt hốc hác lên,chỉ sau mấy tiếng đồng hồ mà nó ra nông nỗi này..

-“anh là….”-nó yếu ớt cất giọng..

-“tôi là Hùng Vũ là bạn của Tuấn kiệt…”

-“a..”-nó trả lời lấy lệ rồi lại cúi gặp mặt xuống…

Cạch…

Cuối cùng thì cửa phòng bật mở…

Nó liền chạy vội đến…nhưng do không còn tí sức lực nào mà nó suýt nữa ngã quỵ,may mà Vũ đứng ngay sau lưng nó nên đã kịp đỡ..

-“cảm…cảm ơn..”

Anh ta gật đầu

-“bác sĩ,cậu ấy sao rồi?”

-“chúng tôi đã giúp cậu ấy qua cơn nguy hiểm nhưng tình trạng vẫn rất xấu,chỉ có thể trông chờ vào sự cô gắng của cậu ấy.à còn chuyện này nữa,nếu cậu ấy có thể tỉnh thì cơ thể và các cơ quan chức năng cũng sẽ không được như xưa,có lẽ sẽ bị tổn thương,,nên….”

Nó không nghe hết câu nói của bác sĩ nữa,nó đẩy cửa bước vào trong phòng bệnh..

Hắn nằm đó,ung dung tự tại đến lạ kì…

Khuôn mặt ấy,vẫn thư thái,nhưng không còn cái vẻ kiêu ngạo của đại ca,cũng không còn là cái vẻ dịu dàng mỗi khi nhìn nó,hắn bây giờ như không màng đến cuộc sống diễn ra như thế nào,hắn chỉ nằm đấy,nhắm yên mắt…lặng lẽ…

Nó cười đau khổ..hắn có biết rằng nó ghét cái kiểu này của hắn lắm không…

Hắn có biết nó đang lo cho hắn hơn cả bản thân mình không…

Nó bất lực nắm chặt lấy tay hắn,mắt hướng ra ngoài trời…

-“anh hãy tỉnh dậy đi,đừng đùa em nữa,dậy đi..”-nó cứ nói đi nói lại câu ấy không biết bao nhiêu lần…\\\\

Hùng vũ đứng bên ngoài chứng kiến nhất cử nhất động của nó,cô gái ấy,mang trên mình cái vẻ gì đó khiến người khác không thể chú ý,kể cả khi cô ấy đang đau khổ,vẫn làm mọi người không thể rời mắt…

Trời đã tối dần…

Hùng vũ bước vào phòng…

Ngọc Như do quá mệt mỏi nên đã nằm thiếp bên cạnh tuấn kiệt từ lúc nào..

Anh đặt hộp cơm bên cạnh…

Vòng tay bế nó nằm trên giường đối diện,không kiềm chế được mà vuốt ve khuôn mặt tái xanh nhưng vẫn xinh đẹp đến kì lạ của nó…

Chắc trên đời này có thứ gọi là tình yêu sét đánh,và anh đã tin,kể từ lúc này…