Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 17: Xe của tam thúc, chân của tam thúc

Chú!

Cái gọi là "Cô nói thử xem?" thật ra chính là muốn chặn miệng cô đây mà!

Cho nên, Tô Thịnh Hạ đang được tam thúc thăm bệnh trong vòng 5 phút liền khỏi bệnh.

Đây tuyệt đối chính là lần bệnh mau bình phục nhất trong cuộc đời Tô Thịnh Hạ.

Chính bản thân mình tự rút kim tiêm truyền dịch đi.

Cô cần phải tìm bố mẹ hỏi rõ, cô chỉ mới bị bệnh ở đâu nhảy ra một tên Tam thúc thế chứ!

Cần phải hỏi! Nhất định! Tuyệt đối!

Thân thể bé nhỏ run rẩy ngồi dậy, vẫn không quên túm lấy bộ quân trang đó.

Cô dậy, anh đứng, cô đi, anh đi theo, cô chạy, anh đi.

Hàng cây trên đại lộ của học viện quân đội, hai bóng người một cao một thấp với tần số kì lạ một trước một sau đi thẳng về phía trước, nếu như người nào đó không hiểu tình huống gì, sẽ nghĩ lầm rằng tiểu tình nhân đang giận dỗi.

Cái đó, đương nhiên, Tô Thịnh Hạ vô cùng mong đợi điều đó.

Tô Thanh Nham cuối cùng cũng đã kết thúc khoá huấn luyện, ông vừa mới về đến phòng làm việc chuẩn bị đi đến phòng y tế để hỏi thăm tình hình của con gái, bước chân vẫn chưa động đậy, ngoài cửa đã loé lên bóng hình nhỏ nhắn của cô con gái.

- Ba, có người giả mạo làm anh em của ba đấy, còn bảo con gọi anh ta là chú nữa.

Tô Thịnh Hạ không suy nghĩ gì liền bỏ lại một câu như thế, Tô Thanh Nham bị tiếng thét của cô làm cho mơ hồ, nhưng một giây sau, khi thân ảnh cao to kiêu ngạo của Lãnh Dạ Thần bước vào trong phòng, ông đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

Tô Thanh Nham không chú ý đến vẻ mặt hứng thú của cô con gái, đưa đôi bàn tay ra, bắt lấy tay của Lãnh Dạ Thần, bàn tay vỗ vỗ lên bả vai anh:

- Lãnh tam đệ, đã lâu không gặp!

Lãnh tam đệ?!

Tô Thịnh Hạ ngơ ngác liếc nhìn nghi lễ gặp mặt như hảo hán Lương Sơn chạm mặt nhau của hai người, không nhịn được nuốt nước miếng, lại nuốt nước miếng.

Mặt Lãnh Dạ Thần như núi băng không có như biểu tình phong phú của Tô ba, Lãnh Dạ Thần chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu:

- Đã lâu không gặp, Tô đại ca.

- Mau, đến đây ngồi nào! Tôi nghe nói hôm nay câu đến học viện quân sự để lựa chọn học viên, sớm đã muốn đến xem thử như thế nào, nhưng thật sự ở đây tôi còn lo lắng nhiều thứ, không đi được, ha ha ha, không thể đích thân đến thăm cậu, lại còn phiền cậu chăm sóc Thịnh Hạ, đại ca rất áy náy với cậu.

Tam đệ? Đại ca?!

Trời ơi, sao lại thế này!

Lòng bàn chân Tô Thịnh Hạ như mọc rễ ở ngay cánh cửa, một chút cũng không động đậy, hai người này đi qua đi lại là muốn làm cái gì đây?

Mắt Lãnh Dạ Thần sâu thẳm không biểu lộ thanh sắc gì:

- Không sao cả, lần đầu tiên gặp cháu gái lớn, không mang theo quà gặp mặt gì cả, là tôi đây không có tư cách gì làm chú hết.

Thần kinh não của Tô Thịnh Hạ không hiểu chuyện gì bị kích động, liền không chịu đựng nữa, cười hì hì.

Lãnh quân trưởng, quà gặp mặt của anh đã tặng cho tôi rồi!

Nhà vệ sinh lại thêm hồ nhân tạo, tay to xách lên lại còn kiểu ôm công chúa, quà gặp mặt đặc biệt của đặc biệt như thế, cô đặc biệt thích.

Tế bào não của Tô tiểu thư bành trướng nhanh chóng, ánh mắt trực tiếp như muốn lột sạch bộ quân trang trên người Lãnh thiếu, thân hình hoàn mỹ kia, bắp thịt rắn chắc kia, kia....

Dù sao mà nói thì không cần biết Lãnh Dạ Thần mặc bao nhiều lớp quần áo, thì dưới ánh mắt như tia X của Tô tiểu thư, cũng là một bức tranh mỹ nam loã thể đang tắm.

Tô Thanh Nham không hiểu chuyện gì cho nên, mặt sa sầm nói:

- Nhìn thấy tam thúc của con, sao lại không đến chào hỏi? Còn không mau đến chào.

Nhưng Lãnh Dạ Thần quá biết cô rồi, Tô Thịnh Hạ vừa mới cất tiếng cười, mười phần hết chín phần là đang nghĩ đến việc xảy ra giữa hai người rồi.

Thế là, sắc mặt của anh càng lạnh thêm, lạnh đến nổi dường như thay đổi cả thời tiết đang nóng bây giờ.

Tô Thịnh Hạ chầm chậm đi đến trước mặt Lãnh Dạ Thần, nhìn sắc mặt lão ba, nếu như không gọi, lão ba khẳng định sẽ không vui, nhưng nếu gọi, cô cảm thấy rất là khó chịu!

Cứ thế, trong lòng tiểu nha đầu buồn bực, thắt chặt, phiền muộn.

Cô vẫn chưa công tác chuẩn bị tốt tâm tư ưu tư của mình, thanh âm lành lạnh của Lãnh Dạ Thần từ trên đỉnh đầu đã phát ra:

- Chào cháu gái!

Tô Thịnh Hạ:

- .........

Chào? Chào, chào dượng nhà anh ấy!

Tô Thanh Nham vuốt mái tóc xoăn của con gái đầy cưng chiều, cười ha ha hoà giải:

- Nha đầu này là bị tôi chiều hư rồi, Thịnh Hạ, vị này là tam thúc của con, là đội trưởng của bộ đội đặc chủng Phi Điểu, đừng nhìn cậu ấy còn trẻ như thế mà xem nhẹ, quân hàm so với ba con còn cao hơn đấy! Thế nhưng là nhân vật có tiếng tăm lớn đấy.

Tô Thịnh Hạ miệng như bị rút gân, cười so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều:

- Tam… thúc…. Xin chào.

Lãnh Dạ Thần vẻ mặt không chút biểu tình gì gật gật đầu:

- Tốt!

Tô Thịnh Hạ cảm thấy thế giới quan của bản thân mình đã bị phá hỏng rồi, đốn giáo sinh vô khả luyến.

Tô Thanh Nham bỗng nhiên nhớ đến gì đó:

- Đúng rồi tam đệ, bộ đội các cậu không phải là đã di tản rồi sao? Sao cậu vẫn chưa đi vậy?

Lãnh Dạ Thần đáp:

- Kết quả kiểm tra của ba chiến sĩ có một chút vấn đề, tôi ở lại một lát để xử lý, vừa mới bận việc xong.

Tô Thanh Nham gật gật đầu, còn Tô Thịnh Hạ lúc này thì hận không thể tìm một cái hang để chui vào, Tô ba bỗng nhiên vỗ tay lên đùi một phát:

- Vậy thì tốt quá rồi!

Gì?

Được lắm, cái câu được gọi là tốt quá rồi này, chính là Tô Thanh Nham muốn học viên thi lại hôm nay làm chỉ huy thực tế, giao phó cho Lãnh Dạ Thần đưa con gái về nhà.

Ý của ông chính là như thế, dù sao thì biệt thự nhà họ Lãnh cùng với đại viện quân khu cách nhau không xa, thuận đường chở con gái của ông về nhà cũng không tốn công gì.

Dĩ nhiên, sắc mặt của Lãnh Dạ Thần vẫn đen.

Vốn dĩ ban đầu Tô Thinh Hạ thầm thích chính là khuôn mặt cũng đen như thế.

Có thể không đen sao? Cô nghĩ lúc đó gặp được một oppa quân nhân trẻ trung anh tuấn trong sáng, có thể thỏa thích trêu ghẹo dụ dỗ, ai biết được lại có thể là lừa bịp chính thúc thúc của cha.

Xe của Lãnh Dạ Thần là kỵ sĩ khổng lồ đẳng cấp thứ 15 , khi Đổng Đại Bằng lái chiếc xe đi ngang qua, đôi mắt Tô Thịnh Hạ lặng lẽ mở to gấp mấy lần.

Chết thật! Cái đồ chơi này sao lại lái qua đây.

Khi Đổng Đại Bằng nhìn thấy Tô Thịnh Hạ lên xe, liền đi xuống từ chỗ lái xe!

Cái vị cô nãi nãi này sao vẫn còn ở đây?

Lại nhìn đến vẻ mặt của Lãnh thiếu, Đại Bằng đồng chí liền hiểu có chuyện gì.

Hai người ngồi ở ghế sau, Tô Thịnh Hạ vụng trộm gian trá ăn bớt, nhưng....

Lãnh Dạ Thần gương mặt không có biểu tình gì ngồi thẳng lưng ở ghế sau, đôi chân dạng ra một cách tự nhiên, bàn tay to thả lỏng ở trên chân, lạnh lẽo giống như đóng băng thành tượng băng điêu khắc.

Suy nghĩ vừa mới nảy lên liền bị đẩy lùi về, Tô Thịnh Hạ tự cảm thấy cần phải xê dịch qua một bên, chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ bị đóng thành khối băng cứng ngắt.

Trong xe rất yên tĩnh, bầu không khí rất kì quái.

Nhưng,....

Kỵ sĩ thứ 15 mặc dù nổi danh là xe quân dụng đẳng cấp, cũng không chịu được đường mòn quanh co.

Lúc thì quanh co, lúc thì quẹo nhanh, lúc thì phanh gấp.

Phanh!

Tô tiểu thư vốn là ngồi trên ghế dựa lớn ở phía sau ngay lập tức liền ngồi không vững, chân thon nhỏ lắc lư vài hồi, bàn tay nhỏ sắp đem lớp da bên trong ghế dựa khoét ra thành một lỗ hổng lớn, không biết làm thế nào, cái lần phanh xe này, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, toàn bộ cơ thể đều nằm sấp trên người Lãnh Dạ Thần!

Lãnh Dạ Thân đã thay bộ quần áo sạch sẽ, mùi nắng còn vương lại trên cơ thể mang theo từng đợt hương thơm tươi mát xông đến mặt Tô Thịnh Hạ, đầy ấp, chiếm đóng hết toàn bộ hô hấp của Tô tiểu thư!

Trên người anh không hề có bất cứ mùi mồ hôi nào giống một quân nhân lâu năm, trái ngược lại, mùi hương đó để lộ ra sự sạch sẽ khoan khoái, có một chút lạnh thấu xương, có một chút sáng sủa, còn một chút kích thích tố còn dư lại, còn có nhiều mùi hương khác hòa trộn vào nhau tạo thành một vườn mùi hương đầy cám dỗ, khiến người ta lòng dạ rối bời, khiến người ta ý loạn tình mê chìm vào say đắm.

Dĩ nhiên, ý loạn tình mê cái gì chứ, hiển nhiên là do chỉ số thông minh không đủ dùng, EQ (chỉ số cảm xúc) không hoạt động được, thêm vào đó đôi mắt không nghe theo sai khiến.

Tư thế Tô Thịnh Hạ nằm sấp xuống người anh đích thực là ...... quá khéo rồi!

Bàn tay đè lên đùi anh, khuôn mặt trắng hồng bổ nhào về phía trước trực tiếp chôn vùi vào giữa đùi anh, lực đạo nơi bàn tay mạnh lên trong nháy mắt, Lãnh Dạ Thần mở chân ra theo quán tính, lúc này, khuôn mặt nhỏ của Tô tiểu thư trực tiếp ném đi như phi lao, dính vào chỗ trống ở phía dưới của phần bụng!

Hai mắt Tô Tịnh Hạ cứ nhìn chằm chằm vào khóa kéo quần của anh, đôi mắt trừng to....

- Aa!

----------

Dịch + biên tập: Linh Châu

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18