Cô Vợ Nhỏ Mê Người: Tổng Tài Quyến Luyến Không Thể Quên

003: Đi tắm lại một lần nữa

Lục Thế Hiên từ trong miệng của Lạc Sam Y nghe được cô gọi người đàn ông trước mặt này là học trưởng, chẳng lẽ đây là cái người mà cô nói thích đó sao? Chẳng lẽ hắn ta mới chính là đối trượng mà cô muốn thổ lộ? Bỗng cái nhận thức này làm tâm của hắn nổi lên một trận cuồng bạo, thậm chí có một tia ghen tuông nổi lên.

Nhìn bóng dáng bọn họ đã đi xa, hắn nâng lên bàn tay, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua môi, nơi vừa mới cô cắn, nơi đó vẫn còn lưu giữ hương vị của cô, trái tim hắn liền mang theo nhè nhẹ mê luyến.

Lục Thế Hiên luôn luôn nổi tiếng là lãnh khốc vô tình, chưa bao giờ có người phụ nữ nào có thể đi vào tim hắn. Từ trước tới giờ, hắn cùng phụ nữ hôn môi, lên giường cũng chỉ vì là giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

Nhưng không biết vì cái gì mà đối với lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền có một cỗ xúc động muốn hôn cô, thậm chí còn có điểm mê luyến. Nhìn cô rời đi, Lục Thế Hiên hắn cảm thấy trong lòng như thiếu đi cái gì vậy.

Vì muốn thoát khỏi cái cảm giác chán ghét này, hắn quyết định tìm một người phụ nữ tới thay thế để trút đi cái tâm trạng bất thường của mình.

Trong phòng tổng thống của «Limehouse Brass CLUB», với một căn phòng sang trọng có màu chủ đạo là trắng xám, có tấm thảm cao cấp thâm sắc, có cả ánh đèn mờ nhạt gây chút ám muội, ngay cả trong không khí cũng mang theo một tia hơi thở tình dục.

Hiện tại trong căn phòng này, chính là đang trình diễn một màn 'xuân cung đồ sống' (*) mà trẻ em không nên xem.

Lục Thế Hiên lười biếng ngồi dựa vào thành giường, áo sơ mi tơ tằm màu trắng mở rộng, lộ ra cơ ngực rắn chắc, kiện mỹ cùng với vùng tam giác phía dưới gợi cảm đến cực điểm. Trước mặt hắn là một người phụ nữ tầm khoảng hai mươi mấy tuổi, không mặc quần áo ngoài mà chỉ mặc một bikini thiếu vải đầy gợi cảm, ả giống như là một con bạch tuộc đang bám dính vào trong lòng ngực hắn, không ngừng hướng trên người hắn mà cọ cọ, thò một bàn tay trắng của mình không ngừng ở cơ ngực hắn mà vẽ loạn, chơi đùa.

Lục Thế Hiên nhắm hai mắt hưởng thụ sự phục vụ của ả, từ đầu tới cuối mặt hắn đều lộ ra sự lạnh lùng, không có một chút biểu tình.

Trong đầu hắn không biết vì sao vãn luôn xuất hiện một gương mặt thanh lệ thoát tục kia, làm hắn liền bối rối mà vội vã muốn thoát khỏi gương mặt đó.

Đội nhiên, hắn giống như bị điên rồi, hắn thô lỗ kéo ả phụ nữ trên người xuống, giơ tay lên rồi lật ngược lại mà đè ả dưới thân. Cặp mắt sâu thẩm gắt gao nhíu lại và nhìn chằm chằm ả, chọc ả đến ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu, trong lòng thì lại tràn đầy chờ mong hắn làm động tác tiếp theo.

Mắt Lục Thế Hiên tuy nhìn chằm chằm ả ta, nhưng lại toàn lộ ra sự lạnh băng, không mang theo bất luận cảm tình gì, thậm chí còn có sự không kiên nhẫn cùng chán ghét.

Lục Thế Hiên càng muốn thoát khỏi hình ảnh của cô gái kia, lại cố tình càng xuất hiện rõ ràng trong đầu, hắn tức giận bất lực mà rủa thầm một tiếng, rồi đột nhiên lạnh giọng nói với ả phụ nữ đang nằm đó: "Ngươi, mau đem mùi nước hoa khó ngửi trên người ngươi tắm lại và tẩy hết cho sạch sẽ đi!"

"Nhưng vừa nãy em đã tắm qua."

Nghe thấy lời của hắn, ả ta sửng sốt một chút, trên mặt liền lộ ra biểu tình đáng thương, Lục Thế Hiên thanh âm lãnh đạm làm ả có chút xấu hổ cùng khó xử, nhưng mà ả lại không nghĩ mới có như vậy mà đã bỏ qua cái nam nhân trên các phương diện đều xuất sắc này. Nghĩ là làm, ả ta liền ngồi dậy, leo lên thân thể của Lục Thế Hiên, hướng hắn muốn hôn môi.

Lục Thế Hiên chán ghét quay đầu đi, né tránh cái hôn của ả, đẩy ả từ trên người ra. Ánh mắt hắn lãnh đạm như băng, mày hơi hơi nhăn lại, nhìn người phụ nữ này thò qua tới môi, hắn cảm thấy có một loại cảm giác rất ghê tởm.

"Đi tắm sạch sẽ lại một lần nữa!!!"

Người phụ nữ bikini bị đẩy ra đang ngồi trên giường, ả nghe ra được sự không kiên nhẫn của Lục Thế Hiên, không biết chính mình đã nơi nào chọc hắn không cao hứng, đành phải ngoan ngoãn hướng phòng tắm mà đi vào tắm sạch sẽ lại một lần nữa.

Lục Thế Hiên buồn bực hướng quầy bar mini ở một góc trong phòng đi tới, rót một ly rượu vang đỏ, một ngụm uống sạch.

Hắn cũng không biết vì cái gì đối với một cô gái kia chỉ thấy một lần đã khắc sau như vậy, cô là ai hắn thậm chí còn không biết nữa.

Lục Thế Hiên lại một lần nữa đem cảm giác động tâm áp xuống, bất lực lại rót thêm một ly rượu, giơ lên uống cạn.

Sau đó, hắn để ly rượu xuống rồi đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, rồi mới ném một tờ chi phiếu xuống đầu tủ cạnh giường, và thế là tiêu sái rời đi khỏi phòng.

.....

(*) xuân cung đồ sống: muốn hiểu rõ hơn thì lên bác Google hỏi ạ, vì t.giả cũng chẳng biết nói sao cho hiểu nữa.