Cô Vợ Nhỏ Mê Người: Tổng Tài Quyến Luyến Không Thể Quên

002: Đêm nay là ngoại lệ...

#2

.

"Xin lỗi, đối tượng tôi muốn thổ lộ không phải là anh, người tôi thích cũng không phải là anh, người tôi thích là... Mà thôi, không nói với anh nữa, xem như đêm nay tôi gặp xui xẻo đi"

Lạc Sam Y tới đây cũng vì cứ tưởng đây là Tống học trưởng, giờ lại biết là không phải, cô suy nghĩ một chút liền cảm thấy mình không cần phải nói nhiều với người xa lạ này nữa.

"Xui xẻo?"

Không biết vì sao, khi Lục Thế Hiên  nghe được những lời này, trong lòng lại dâng lên một tia không vui, hắn lạnh mặt tới gần cô.

Cùng hắn hôn môi thực xui xẻo sao? Cái cô nhóc này thật không biết sống chết mà cũng dám dùng cái giọng với lời nói như thế để nói nụ hôn của hắn sao?

Phải biết rằng hắn - Lục đại thiếu gia chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, liền một đống phụ nữ tự động đưa tới của cầu xin được hắn ân sủng.

Đương nhiên, một đại thiếu gia như hắn không phải là cái hạng người tự tiện, đối với những người đàn bà tự động dâng tới cửa, hắn trước nay con mắt đều không nhìn một chút.

Nhưng đêm là ngoại lệ.

"Ta nhưng không quên, cô là vừa mới có vẻ như đang rất hưởng thụ khi được ta hôn, như thế nào? Có muốn tiếp tục nửa trận sau?" Lục Thế Hiên  tà mị nhướng mày nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm như hoa của cô, chậm rãi đem cô bức tới sát tường, vươn hai tay đem cô vòng ôm vào trong lòng hắn.

Hắn hiện tại lại giống như một con báo nguy hiểm, bắt được một con tiểu bạch thỏ đáng thương, ở trước mặt cô trêu đùa cô.

"Anh...anh...anh tính làm cái gì, những gì cần nói tôi đều đã nói, tôi là nhìn nhầm người, tính sai đối tượng, huống hồ người bị hại chính là tôi a" Lạc Sam Y tránh cũng không thể tránh, thân thể gắt gao dán vào vách tường, ngẩng gương mặt đã ửng đỏ như quả anh đào, ra vẻ trấn định cùng hắn giằng co.

Không thể không nói, người đàn ông trước mặt này thật sự rất tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như điêu khắc, lộ ra khí phách cùng sự lạnh nhạt.

Đúng, chính là lạnh nhạt.

Người đàn ông này làm cho người ta có cảm giác thực lãnh khốc. Đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy kia, phảng phất như chỉ cần liếc mắt một cái thì liền đem người nhìn đóng băng lại.

"Cảm thấy bị hại? Nếu không, ta cho cô hôn lại, xem như cảm thấy được công bằng, thế nào?"Lục Thế Hiên hỏi hơi dựa sát vài người cô một chút, trên người cô mang theo hương thơm thanh khiết, nhẹ nhàng làm kích thích dây thần kinh giác quan của hắn.

"Anh...anh bị bệnh tâm thần...hả..." Nhìn khuôn mặt điển trai cách mặt mình càng lúc càng gần, Sam Y rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng liền nóng bừng lên, tim đập ngày càng mãnh liệt, giống như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thậm chí, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập «Thình thịch»

Lục Thế Hiên đem những biểu cảm trên gương mặt của cô thu vào đáy mắt. Lúc này hắn lại có một tia thất thần, thậm chí khi cô kinh hoảng thất thố mà chớp mắt một cái, ở trong lòng hắn lại có chút buồn bực.

Đêm nay, hắn giống như thật sự có điểm thất thường.

Lạc Sam Y cảm thấy bản thân cùng hắn cứ dây dưa không dứt, đêm nay chính mình thật sự có khả năng đi khỏi đây không được. Cô nâng đôi tay và dứt khoát đẩy hắn ra, nhưng chính là, tay hắn giống nhú bị dính vào bức tường, vô luận cô đẩy thế nào cũng đều bất động.

Lục Thế Hiên hờ hững nhì chằm chằm cô, rõ ràng là không chút nào để ý, thế nhưng đáy mắt lại có một phần chuyên chú không rõ. Không biết vì sao, hắn thế nhưng không nghĩ sẽ thả cho cô rời đi.

"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Cô tức giận ngẩng đầu trừng mắt hắn.

"Ta muốn đem nửa trận sau hoàn thành tất" Lục Thế Hiên tà mị, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Không ăn thịt heo cũng gặp heo chạy đi, Lạc Sam Y đương nhiên biết «nửa trận sau» mà hắn nói là có ý tứ gì. Cô tức giận đến muốn hộc cả máu, rốt cuộc cô đã chọc phải cái dạng vô lại gì vậy.

Cúi đầu nhẹ liếc đôi giày da màu đen của hắn, kế đến là bụng và đầu....Sau đó cô hung băn dẫm lên chân của hắn, rồi thừa dịp hắn lơi lỏng trong nháy mắt, cô nhanh chóng đẩy cánh tay hắn và chạy trối chết.

Có lẽ do quá hoảng loạn, cô mới đi được vài bước liền cùng người ở phía đối diện đụng nhau.

"A...đau quá.." Cô bị đụng phải nên có điểm choáng váng.

"Tiểu Sam Y?" Tống Kỳ Lâm phản xạ nhanh chóng mà đỡ lấy cô đang chuẩn bị té ngã.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lạc Sam Y tức khắc liền hóa đá, ngơ ngác nhìn Tống Kỳ Lâm.

"Tiểu Sam Y~" Tống Ký Lâm một lần nữa lại gọi cô.

"Học...học trưởng?" Lạc Sam Y xấu hổ đến líu lưỡi, tim trong ngực lại đập lỡ một nhịp, có một loại cảm giác có tật giật mình.

Học trưởng rốt cuộc tới đã bao lâu?

Có hay không nhìn thấy cô và người đàn ông đó hôn môi, Lạc Sam Y tức khắc cảm thấy đau đầu, cái tình huống này là sao? Hôm nay là ngày vận đen của cô sao?

Lạc Sam Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Thế Hiên ở đằng đó, phát hiện đôi tay của hắn đang bỏ trong túi quần, một bộ dáng yên tĩnh không gợn sóng, giống như vừa rồi không có phát sinh truyện gì.

"Tiểu Sam Y, em có khỏe không?" Tống Kỳ Lâm quan tâm hỏi cô.

"Em...không có việc gì, học trưởng chúng ta trở về đi" Lạc Sam Y thật sự không muốn ở đây lâu thêm 1 giây nào nữa, bởi vì cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia giống như sẽ ăn thịt người, làm cô cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

"Được" Tống Kỳ Lâm nhàn nhạ mỉm cười, thu hồi đáy lòng chua xót.

Kỳ thật hắn đối với Lạc Sam Y là có tình ý, chỉ là vì hắn quá mức ngại ngùng, vẫn luôn không biết bày tỏ như thế nào. Bởi vì hắn biết trong các xí nghiệp của gia đình hắn, hôn nhân của hắn hắn không có quyền quyết định. Vì lợi ích chỉ có thể liên hôn, hơn nữa cha mẹ hắn đã vì hắn mà an bài một đối tượng kết hôn. Nghĩ tới đây, đáy lòng Tống Kỳ Lâm đột nhiên dâng lên một tia bất đắc dĩ cùng mất mác.

.....