Trình Vân cảm thấy có lỗi nếu cô không bỏ chạy đi , nếu cô không ương bướng giật cây súng đấy thì , sẽ không hại anh xãy ra chuyện như thế này
Cô quay sang nhìn Vũ Thành bằng ánh mặt đầy tội lỗi , nó gần như sắp khóc tới nơi Anh thấy vậy liền dùng sức nắm lấy cổ tay cô , cô theo vào đó mà lọt thỏm vào trong lòng anh Ngay từ lúc này cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên con người của anh " Lí do gì , em làm như vậy '' Vũ Thành dịu dàng ôm cô vào lòng , ánh mắt dịu dàng trìu mến , ân cần mà hỏi cô , tuy anh có thể đoán ra câu trả lời nhưng anh vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói" Chỉ vì con thấy chú không hề để con vào lòng '' Trình Vân như mắc nghẹn ở ngay cổ họng , không dám nhìn thẳng vào mặt của anh vì sợ rằng sẽ nhận được kết quả không mong muốn Vũ Thành dường như bị chính câu nói này của cô mà giật lên luồn cảm xúc mất mát , đau nhói ở giữa lòng ngực , loại cảm xúc từ trước đến nay chưa từng có " Vậy em nghe anh nói '' Vũ Thành nghiêm túc đỡ cằm cô để khuôn mặt yêu kiều , diễm lệ kia trực tiếp đối diện với anh , tần suất dạt dào trong ánh mắt cả hai không ngừng dao động chuyển động liên tục như những gợn sóng ngoài biển xanh xanh ngoài xa , một loại xúc cảm xa vời khó tả nên lời Trình Vân cô cũng không né tránh nữa mà ôm lấy hông của anh , nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sự kiên nhẫn kia của anh , đó là ánh mắt đầu tiên mà cô thấy đẹp đến mức chói loá " Anh chỉ muốn bảo vệ em , Vốn dĩ ban đầu anh không nên chấp nhận mối quan hệ mật thiết này với em , vì thân phận của anh không đơn giản là một vị tổng tài , ngoài ánh sáng có thể anh là một con người bình thường nhưng trong bóng tối thì lại khác ...'' Anh chỉ là hiện tại không biết nên bắt đầu kể với cô như thế nào về thân phận của anh , anh nghĩ nếu như nói ra hết tất cả cô có rời xa anh không ? Vốn dĩ ngay bây giờ cô đã rất quan trọng với anh , Trình Vân đã chiếm được một phần trong trái tim úa lạnh bao năm này " Con không sợ , chú là ai ? Chú như thế nào ? Chú là con người ra sao ? Chú mang thận phận đặc biệt gì ? Đối với con , chỉ cần chú coi con là một phần quan trọng, một phần cũng được '' Trình Vân hiểu , hiểu rằng là anh vì cô vì sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng mà từ trước đến giờ con người cô chưa bao giờ sợ chết , cho dù chết cô cũng mãn nguyện nếu như có thể một chút gì đó vì anh , cô cũng bằng lòng Chỉ là cô không muốn anh đối xử với cô chỉ vì một lời hứa giữa hai gia tộc .... " Ban đầu anh không muốn dấn thân vào con đường hắc đạo hay đi con đường đầy nguy hiểm này nhưng chính ngày ba bị ám sát thì đó chính là ngày anh chính thức bước vào giới hắc đạo , Đợi khi trong tay xây dựng được một tổ chức hùng mạnh , anh bắt đầu truy vét từng tên một ám sát ông ấy kể cả những người anh em thân cận . Ông ấy mất đúng ngày anh 18 tuổi .....'' Kể đến đây , ánh mắt Vũ Thành chợt lạnh nhạt đi không còn ôn nhu như ban đầu , mất mẹ khi lên 3 , một tay Vũ Khoan nuôi anh khôn lớn , cho dù khó khăn đến dường nào , ông ấy cũng không cho anh thua thiệt bất kì ai , Vũ Thành sống an nhàn, vui vẻ tận hưởng như những đứa trẻ bình thường nhưng bi kịch mà ai mà đoán trước được , ngay ngày sinh nhật 18 tuổi của anh lại nhận được một món quà , một món quà vô cùng lớn Khi anh bước vào nhà , đã thấy ở đâu cũng là máu , be bết máu , lúc đấy anh đã vô cùng sợ ngay trong lý trí anh đã đoán trước được gì đó nhưng lại không muốn nghĩ đến vì sợ nó sự thật Mở toang cửa phòng đã thấy thân thể của Vũ Khoan đã đầy máu , ở đâu cũng toàn vết chém sắc bén , nhìn thân thể đầy vết thương kia anh cũng có thể hình dung được ông ấy đã chiến đấu như thế nào ? Bị người ta ám sát ra làm sao ? Lúc đấy anh chỉ có thể gục xuống mà khóc lên một tràn dài , đợi bình tĩnh lại cầm lên bức di thư ông ấy để sẵn trong ngăn tủ nhỏ trên đầu giường như thể ông ấy biết chuyện ám sát này sớm muộn gì cũng xảy ra Vũ Khoan một đời đã đầy chong gai , khổ sợ vì thân phận của ông mà đã hại chết người phụ nữ mà ông yêu , làm mất đi người mẹ của con trai , nên vốn tỏ ông không muốn anh đi lại chính con đường của bản thân Vũ Khoan Nhưng anh không thể nghe theo , thù này anh không thể bỏ qua , chỉ có thể chọn bước chân vào con đường hắc đạo trở thành một đại ma đầu mà người người nghe đến đều sợ , nhìn vào phát run Anh chấp nhận mọi cực hình mà Vương Gia Uy đưa ra từ việc ám sát người quan trọng xung quanh của Vũ Thành ngay khi ấy , tự đâm bản thân mình để chứng minh bản thân một lòng không phản bội không làm chuyện trái lương tâm , còn rất nhiều chuyện anh không muốn nhớ đến Chính Vương Gia Uy ngay khi đấy đã cứu cuộc đời của anh , giúp anh từ một người hiền lành , vui vẻ và hoà đồng hoạt bát để rồi trở thành một con người như hiện tại , độc ác , tàn nhẫn , lạnh lùng và một đại ma đầu xem mạng người như cỏ cây Khi anh tự tay gϊếŧ hết những kẻ ám sát ông ấy , anh đã tự tay gạt bỏ hết những vị giai lão hay những cổ đông theo Vũ Khoan bao năm vì nhiều gì những con người này cũng có một phần tác nhân , anh bắt đầu thiết lập lại từ đầu từ nhân viên , trưởng phòng và toàn bộ cổ đông đều mới Cho đến hiện tại chỉ có Từ Khanh , Từ Minh và Tĩnh Nhiên là một phần người thân quan trọng , mặc dù ba người họ là thuộc hạ thân cận mà anh tin cậy nhưng cả ba là chính ân nhân hoặc người theo anh từ lúc cực khổ nhất cho đến hiện tại Nghĩ lại về quá khứ lòng anh đột nhiên quặn thắt , anh không yêu không chấp nhận tình yêu vì không tin vào tình yêu vớ vẩn hoặc có thể anh chẳng dao động trước người phụ nữ nào Nhưng cho đến khi gặp được cô gái nhỏ này anh thật sự đã thay đổi , thay đổi từ con người cho con tâm tính , Vũ Thành nhiều lần chối bỏ chỉ là vì không muốn vì anh mà cô bị liên luỵ , Trình Vân còn quá nhỏ anh không muốn cô phải chứng kiến những cuộc ám sát đầy rẫy nguy hiểm " Con xin lỗi , Chú yên tâm đi còn có con , con bảo vệ chú '' Trình Vân thật không ngờ anh lại có quá khứ đau khổ như vậy , vậy là cô đã quá trẻ con rồi hay sao , cô không chịu hiểu cho anh mà còn bày ra những trò giận hờn , bỏ đi vu vơ như vậy Vũ Thành cười dịu dàng vì sự ngây thơ của câu nói kia , đây là lần đầu tiên anh nhận được câu trả lời như thế này , cô gái nhỏ này là đang muốn bảo vệ anh cơ đấy , chỉ cần cô như bây giờ , ngây thơ thuần khiết , trong sáng là đủ " Không sao , nhưng đây là lần cuối em mạn phép to gan như thế này đấy '' Anh nhẹ nhàng búng trán như cảnh cáo cô vì hành động to gan , dám bỏ nhà đi nếu như anh không kịp phòng bị trước thì có lẽ cô gái nhỏ nghịch ngợm này có vẻ sẽ ở lì ở đây , với cái tính ngang bướng , cứng đầu thì anh không đích thân rước về , có lẽ chẳng ai dám lôi cô về " Con không dám nữa , nhưng mà chú không biết đâu bọn họ rất tốt, tuy họ sống cuộc sống cực khổ bần hàn , ăn uống còn phải nhịn lấy nhịn để , để có thể còn đồ cho ngày mai mà phải ăn uống rất cực khổ đấy , có người bằng tuổi con đã phải nghĩ học lấy chồng hoặc đi làm thuê làm mướn thay cha mẹ trả nợ , kiếm cơm qua ngày '' Trình Vân thật sự rất muốn giúp đỡ họ nhiều hơn về mặt kinh tế và mặc ăn uống , cũng muốn mở một lớp học tình thương hay muốn chính phủ tạo ra một lớp học tình thương cho mấy đứa nhỏ trong làng nhưng mà kinh tế cô eo hẹp " Nếu em muốn , anh sẽ giúp '' Có vẻ như cô gái nhỏ này của anh , ở đây mấy ngày mà đã học được rất nhiều thứ , một con người ngây thơ , trong sáng và thuần khiết vậy mà còn tình cảm như vậy thật sự muốn đem cô đi giấu mà thôi Không ngờ ở đất nước này còn có khu ổ chuột , nghèo túng đến vậy , coi bộ tổng thống nước này , chính trị nơi đây đuôi mù hay là giả vờ không quan tâm đến người dân nước mình vậy " Được sao , vậy tốt quá ''Trình Vân vui mừng ôm chặt lấy hông anh , bất ngờ hôn lên đôi môi khô ráp kia của Vũ Thành Nụ hôn bất ngờ này làm cho anh hơi ngạc nhiên