Sau màn tâm sự kia của Vũ Thành có vẻ như trong lòng Trình Vân như có gì đó muốn bảo vệ muốn trân trọng cả đời , sợ rằng nếu mất đi thì quả thật rất hối hận , từ trước đến nay bản thân cô ngoài Trình Gia ra chưa có bất cứ điều gì mà chính bản thân thật lòng muốn trân trọng
Bây giờ thì lại khác , anh xuất hiện mang cho một loại cảm xúc vô cùng đặc biệt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt , anh là người đặt biệt nhất từ trước đến nay mà cô gặp , cũng như khác biệt nhất mà cô từng biết qua Cuối cùng sau ba tiếng ở trong rừng , Trình Vân ngủ cũng được một giấc ngon trong vòng tay ấm áp kia của Vũ Thành , nghĩ đi nghĩ lại trong tâm vẫn cảm thấy lỗi lầm a , nếu như cô không ngang bướng , giở thói ương ngạnh thì sẽ không phải kẹt trong khu rừng quái quỷ này " Hay chúng ta đi bộ ra đó đi , ở lại đây cũng không phải cách đâu '' Trình Vân khiêm tốn nắm tà áo của anh , nói nhỏ nhẹ vì cô biết loại chuyện đi bộ ra như thế này Vũ Thành sẽ kiên quyết không chấp nhận đâu , huống hồ chi từ đây đi ra lộ lớn cũng là quãng đường xa không tưởng " Em chắc chứ '' Vũ Thành nhìn về đoạn đường trước mắt trong lòng có hơi e chừng , bản thân anh thì chẳng vấn đề gì nhưng Trình Vân dù gì cũng là cô bé chưa lớn thì sức đâu đủ mà đi ra tận ngoài đường lớn , chưa nhắc đến việc con đường phía trước lại gập ghềnh không bằng phẳng cơ chứ " Không sao , tập thể dục một lần cũng chẳng sao đâu nhỉ '' Đúng cô là đang an ủi bản thân nếu không làm vậy chắc người đàn ông cứng nhắc bên cạnh sẽ chẳng đồng ý đâu , dù gì cô cũng thuộc dạng lười nhác , thích ăn thích uống thích nằm nhưng lại lười hoạt động , hôm nay chắc ông trời muốn dạy cô bài học đây mà " Được thôi '' Vũ Thành không ngần ngại nữa mà cũng đáp ứng luôn cái yêu cầu bạo gan kia của cô nhóc , để anh cô bé nhỏ này của anh sức lực tới đâu Anh nắm tay cô đi trước để Ngũ Hộ Pháp đằng sau phòng chừng bất trắc , anh vừa đi vừa quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cô gái nhỏ Trước mắt đi đã được tầm 15 phút , trạng thái kia vẫn bình thường chưa xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi nhỉ ? Coi bộ cô vợ nhỏ này của anh đang kiên cường hay là đang cố gắng đây Trình Vân gần như là .....là đang bốc hoả trong đầu , cô biết là người đàn ông bên cạnh đang trêu chọc cô đây mà , cô nhất quyết sẽ không chịu thua đâu , Nhưng mà quả thật rất là mỏi chân rồi gặp luôn mặt đường thì gồng ghềnh , chong gai khó đi gần chết Nếu không có anh nắm chặt tay thì có lẽ đoạn đường đi nãy giờ không yên ả đến vậy đâu 3 Tiếng Sau ......Bản thân Trình Vân sắp là phát tiết điên cuồng tới nơi rồi , đường gì mà nó lâu đến thế chứ Đi cũng được gần 3 tiếng rồi mà còn chưa thấy được đại lộ lớn phía trước mà gặp thêm cái tên ma đầu này lại không dừng chân nghỉ ngơi một lần nào , cũng chẳng đem cái tốc độ chậm lại a ~ Cô đây sắp đừ người rồi , nếu như nãy giờ không cứng đầu muốn thắng thì đôi chân này của cô sắp ngã gục tới nơi rồi , Vũ Thành này không biết loại người sắt đá gì mà đi mấy tiếng đồng hồ rồi mà chẳng biết mệt , mà quá đáng hơn trên khuôn mặt đấy vẫn rất ....rất là bình thản không chút mệt mỏi lại chẳng lấy một chút mồ hôi " A, con không đi nữa , sắp xỉu tới nơi rồi , Chú cõng con đi '' Vũ Thành đột nhiên dừng chân rồi nở nụ cười có vẻ như là rất thoả mãn trong lòng về điều gì đó , nha đầu nhỏ này suốt 3 tiếng tự cao tự đại không chịu thua mà cố gắng lê thê từng bước Giờ mới chịu thua mà van xin anh cõng đây sao , bản thân cũng là nãy giờ mọi biểu cảm khổ sở kia của cô anh đều thu vào tầm mắt chỉ là bản thân Vũ Thành muốn xem Trình Vân này kiên quyết đến khi nào mới chịu thua " Coi sau này , em còn kiên quyết như vậy không hả ? Hổ con , Em tưởng em là vận động viên leo núi với chiều cao này sao '' Anh dịu dàng cõng cô , tốc độ đi cũng vì vậy mà chậm rãi hẳn đi , vừa đi vừa buông lời đâm chọc với biểu cảm đầy khoái chí , tâm trạng bây giờ phải nói là rất tốt a ~ " Con đây là chưa phát triển hết thôi , với lại tại chú cao quá thôi nha '' Trình Vân ức chế trợn mắt bặm môi , nhìn qua khuôn mặt khoái chí vui vẻ kia của anh mà khuôn mặt yêu kiều đỏ bừng bừng , cộng thêm cái tốc độ đi này của anh lúc cõng cô với lúc nắm tay cô đi quả thật khác một trời một vực a ~ Công bằng ở đâu ? Mà nói đi nói lại , đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ra vẻ khoái chí như vậy , cô cứ tưởng anh lạnh lùng , một đại ma đầu không sợ trời không sợ đất lại biết đâm chọc người khác đây a Hì hì .... Bây giờ cô mới hiểu cảm giác vì sao Hàn Thiên lại hay đấu khẩu với Vũ Thành đến như vậy " Thành Thành , con gọi chú như vậy nhé '' Thành Thành gọi như vậy lại có vẻ rất tình cảm nha , lại thấy gọi vậy nó rất thuận miệng ghê " Sao em không đổi luôn cách xưng hô , thấy anh già lắm sao ''Vũ Thành có chút hân hoang trong lòng , Thành Thành này đã từ rất lâu anh không được nghe , từ khi Vũ Khoan mất anh đã rất lâu không được nghe cách gọi này rồi , Mấy người anh em của anh cũng chỉ gọi là Thành hoặc Vũ Thành luôn chứ chẳng ai gọi Thành Thành Tự nhiên hai chữ này qua miệng cô lại trở nên ngọt ngào như vậy , nghe xong liền cảm giác như đang trên mười chín tầng mây " Không già lắm đâu mà là quá già á '' Có cơ hội chọc anh như vậy quả thật cơn giận nãy giờ thấy hạ quả đi phần nào rồi , mà cũng đúng nha từ khi gặp anh đến giờ cô đều gọi anh bằng chú , kiểu đã quen luôn như vậy rồi "Em được lắm '' Nha đầu thối này của anh được cưng chiều , nũng nịu quá rồi nên giờ gần như sắp leo lên đầu anh rồi , không sao anh nhẫn nhịn a đợi đến khi nào cô bé ngốc này đủ 18 tuổi anh tính sổ một lần luôn Không chừa một lỗi lầm nào ! Nói qua nói lại một hồi nơi cần ra đã thấy , ở trong rừng thanh âm nhẹ nhàng , sâu lắng không động tĩnh , giờ ra được đại lộ lớn thanh âm như có chút không quen , tiếng xe âm âm trên đường thật giống bùng binh a ~ " Từ Minh , liên hệ theo số này ''Trình Vân nhìn dãy số điện thoại thì cũng nhận ra được anh muốn liên hệ đến ai , nhưng mà không cần khoa trương đến thế chứ , chỉ cần thuê xe xịn rồi trả lại thôi mà dù gì thì cũng chỉ ra sân bay thôi mà " Chúng ta ở lại đây vài ngày nhé , anh cũng tiện có việc xử lí '' Việc xử lí gấp ư ? Nhưng mà khi nãy giờ cô đâu thấy anh nhận cuộc điện thoại nào cũng chẳng thấy Ngũ Hộ Pháp báo cáo gì cả , quả thật Vũ Thành đang giấu trò gì nhỉ ?