Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 103: Tại sao không chạy trốn

Tuyết Chi dựa vào trong lòng Tiêu Chí Khiêm, lại hơi nhướn mày, trên người anh đều là xương, cấn cô không thoải mái, bàn tay nhỏ sờ lên cơ thể anh, sờ thấy cả xương sườn, trên hông cũng chỉ còn chút thịt.

Hơi thở Tiêu Chí Khiêm trở nên nặng nề, đôi mắt nhìn cô, cũng nhanh chóng nóng rực. Dù biết, thân thể cô lúc này yếu ớt không cho phép, nhưng đối diện với cô, anh vẫn không nhịn được kích động. Chỉ cần một ánh mắt của cô, một động tác tùy ý của cô, ngọn lừa sẽ nổi lên bừng bừng.

Anh cố gắng khống chế dục vọng mãnh liệt, đè tay cô, không cho cô tiếp tục châm lửa.

Tuyết Chi ban đầu còn chưa nhận ra, khi nhìn thấy nơi nào đó của anh khí thế bừng bừng, mắt phượng đột nhiên mở to, gò má đỏ bừng, lại không thu tay về, mà là như vô ý lướt qua nơi đó, không trực tiếp phủ lên, lại làm hô hấp anh thêm nặng nề.

Cuối cùng, Tiêu Chí Khiêm không nhịn được nữa, đè cô lên giường, kéo chăn trùm cô lại, khàn giọng nói: "Em ngủ một lát trước."

Tuyết Chi chớp mắt: "Còn anh?"

"...Tắm."

Không lâu sau, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nước tí tách, Tuyết Chi cười lên.

Cô dám cược, anh dùng nước lạnh...

Khác với xuân ý dạt dào trong phòng, tình hình trong phòng khách lại khá quỷ dị.

Lại gần cửa sổ sát đất, Trương Thịnh Hải vẫn thấy ngột ngạt. Ngọc Diệp cẩn thận kéo vạt áo anh: "Tiểu Hải Tử, đừng tức giận mà, em không phải cố ý lừa anh."

"Đà La là anh em?" Trương Thịnh Hải trầm giọng hỏi.

Ngọc Diệp lắc đầu: "Không phải."

Trương Thịnh Hải đột nhiên quay đầu: "Vậy em còn lừa anh nói em là em gái anh ta?!"

"Hôm đó em ở nhà anh ta, là đi tìm đồ." Ngọc Diệp nhỏ giọng nói: "Người đó là đàn em của Mãnh Hổ, nghe nói trong tay anh ta có hàng, cung cấp cho tất cả thị thường ngầm thành phố A, em đi điều tra số hàng đó." Hồng Môn là thương hội chính phái, môn quy nghiêm khắc, một điều trong đó là người trong Hồng Môn không được phép dùng độc, trên địa bàn Hồng Môn, cũng tuyệt đối không được phép mua bán độc dược! Chính vì như vậy, Hồng Môn cũng ngăn cản đường phát tài của không ít người, thù hằn rất nhiều, có rất nhiều người là hắc đạo. Tồn tại của tứ đại ám đường, chính là âm thầm thu thập tình báo, giúp Hồng Môn diệt trừ kẻ địch.Trương Thịnh Hải nhìn cô, giống như không dám tin: "Đà La bán độc dược? Chuyện này không thể nào!" Cậu không có cách này tin một người nghĩa khí như vậy, sẽ làm chuyện này!

Ngọc Diệp chầm chậm nói: "Cuộc sống có rất nhiều lúc không như ý."

"Được, cho dù trước đó là hiểu lầm, vậy sau này thì sao? Sao còn tiếp tục lừa anh?" Đây là chỗ cậu để ý

nhất, cô có thể lựa chọn giải thích rõ ràng, hoặc là trực tiếp rời đi, cô lại không có, ngược lại còn tiếp tục diễn vai em gái thiểu năng của Đà La, tựa như bị nghiện! Căn bản xem cậu là đồ ngốc!

"Tiểu Hải Tử ~" Ngọc Diệp mìm môi, bản tay nhỏ tiếp tục kéo cậu, khẽ nói: "Anh là người đầu tiên tốt với Đào Nhi."

Là Đào Nhi, mà không phải Ngọc Diệp của Hải Thiên Đường! Cậu khắp nơi bảo vệ cô, xem cô là công chúa nhỏ, loại cảm giác được bảo vệ quan tâm, làm Ngọc Diệp trở nên mê luyến. Thì ra, làm một cô gái bình thường sẽ thoải mái như vậy, tốt đẹp như vậy.

Trương Thịnh Hải nhìn cô, muốn hung dữ với cô, lại tiếp xúc với anh mắt dựa dẫm của cô, chốc lát nghẹn cở cổ họng. Cậu trừng mắt cô, nửa ngày mới nói: "Vậy cũng không thể lừa anh ~"

Ngọc Diệp đột nhiên nhào vào lòng cậu: "Tiểu Hải Tử đừng tức giận, Đào Nhi biết sai rồi ~ Đừng bỏ mặc Đào Nhi có được không?"

Ôm cơ thể nho nhỏ của cô, Trương Thịnh Hải đột nhiên mềm lòng, có giận cũng không chịu nổi sự nũng nịu của cô gái trong lòng. Hai tay cứng ngắc, vỗ về lưng cô, thở dài, cậu nói: "Sau này đừng lại đùa như vậy nữa được không? Đàn chị Ngọc Diệp..."

Ngọc Diệp cười khúc khích,đầu nhỏ gật không ngừng: "Ừ ừ ừ, Tiểu Hải Tử nói gì chính là đó!"

Đinh Khiên bị chỉnh không nhẹ, mắt đen nửa bên, ngoan ngoãn ngồi trên sofa!

Đối diện, là Điềm Thư khí phách quý phu nhân, hai chân gác lên sofa, giơ tay kiểu qua lan, ngước mắt lướt nhìn đôi tình nhân nhỏ bên cửa sổ, cong môi cười.

Tên nhóc đó rất lợi hại, lại có thể trị được Ngọc Diệp ngoan ngoãn.

"Mẹ..." Đinh Khiên cung kính mở miệng: "Tổng Đường không bận sao? Mẹ còn muốn ở đây bao lâu a?"

Điểm Thu vung chân, đá lên khuôn mặt tuấn tú nho nhã có dư lại thiếu bá đạo của Đinh Khiên, Đinh Khiên đau đến che mũi, lại là dám giận không dám nói.

Điềm Thư cười tủm tỉm nói: "Mẹ đến cùng con và Thạch, đến thì không định đi, ha ha, vui đi?"

Mắt Đinh Khiên mở to, đứng dậy, lời nói chính nghĩa: "Mẹ! Mẹ là lãnh tụ tinh thần của Hải Thiên Đường chúng ta! Mẹ không tọa trấn ở Tổng Đường, mẹ làm các anh em sau này làm thế nào?"

Điềm Thư sững sờ: "Con trai..."

"Sao mẹ có thể vì con và cậu nhỏ mà hi sinh các anh em? Mẹ! Con thật sự rất thất vọng về mẹ!" Đinh Khiên nặng nề thở dài một tiếng, không ngừng lắc đầu.

"Bộp."

Một chiếc giày cao gót hung hăng nện lên đầu anh ta.

Điềm Thư giơ chân để lên bàn trà, híp mắt liếc anh ta: "Đừng cho rằng mẹ con đến tuổi này là hồ đồ, con liên lạc các anh em trong Đường, kêu họ ngăn cản mẹ, có chuyện này không?"

"Không..." Đinh Khiên vừa mở miệng, Điềm Thư đứng dậy một cái cốc gõ tới.

Đinh Khiên che đầu, rụt cổ: "Không..."

"Cốp." Bà lại cho một cốc tới.

Đinh Khiên sắp khóc rồi, hai tay kéo dái tai, ngoan ngoãn cúi đầu: "Mẹ, con sai rồi, sau này sẽ không dám nữa."

Điềm Thư cười: "Ngoan ~" ngồi xuống, tiếp tục chỉnh móng tay: "Giày."

Đinh Khiên vội nhặt giày cho mẹ già, hai tay đưa tới.

Mang xong, Điềm Thư lại lải nhải hướng về phía cửa: "Đi dọn hành lý của mẹ vào."

Đinh Khiên vội đi dọn hành lý cho mẹ già.

Không lâu sau, anh ta trái phải treo hai túi, đằng sau còn đeo một túi, trước ngực treo một túi, trong tay xách hai túi đi vào: "Mẹ, mẹ mang nhiều đồ như vậy là chuẩn bị gả tiếp ở đây sao?"

Điềm Thư tủm tỉm cười: "Mẹ không cần gả nữa, ngược lại muốn xem con và cậu nhỏ con cưới vợ."

"Chuyện này chúng ta nói sau!" Đinh Khiên chuyển đồ của mẹ già vào phòng, lại dọn dẹp bên trong một phen, đốt hương Ấn Độ Điềm Thư thích nhất, lúc này mới mời bà vào.

"Thạch đâu?" Điềm Thư ngồi xuống, nhận trà sâm của con trai dâng lên.

"Cậu nhỏ đang bận ở ngoài."

Đặt ly xuống, Điềm Thư đột nhiên hỏi một câu: "Cậu bây giờ còn thích đàn ông sao?"

Đinh Khiên trì trệ, mắt đảo hai vòng: "Chuyện này..."

"Bộp."

Nắp ly trà bay tới.

Đinh Khiên che đầu, tủi thân nói: "Mẹ, đánh ngốc luôn rồi!"

"Cái thứ ngu ngốc đó, giữ lại cũng vô dụng!" Điềm Thư vẫn tươi cười đầy mặt: "Nói, Thạch gần đây có người đàn ông qua lại thân thiết không! Liệt kê tên ra cho mẹ, mẹ sẽ thăm hỏi từng người một!"

"Không, không có..."

"Thật sao?"

Đinh Khiên gật đầu như gà mổ thóc: "Mẹ, con không lừa mẹ, thật!"

Điềm Thư nhắm mắt, đứng dậy vươn eo lười biếng, giờ tay mở tây trang, cởi xuống đưa cho Đinh Khiên, anh ta lập tức nhận, lại treo lên cho vào trong tủ quần áo, sau đó lại tìm dép lê tới, quy củ đặt dưới chân mẹ già. Lúc làm tất cả những chuyện này, động tác đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự.

Điềm Thư ngáp một cái, Đinh Khiên lại lập tức chạy vào nhà tắm, mở sẵn nước tắm: "Mẹ, nước chuẩn bị xong rồi, tắm xong thì có thể nghỉ ngơi rồi."

Điềm Thư lười biếng phất phất tay, Đinh Khiên cung kính lui ra.

Lúc cửa đóng lại, ngũ quan xoắn xuýt một chỗ, hối hận đến muốn đập đầu vào tường.

Tại sao không chạy trốn?!

Tuyết Chi tỉnh lại, đã là buổi chiều. Trương Thịnh Hải nhìn cô ăn chút đồ xong mới cùng cô và Trương Thịnh Hải về Trương gia, Ngọc Diệp không muốn rời khỏi Trương Thịnh Hải, nói gì cũng muốn đi theo. Bốn người ngồi hai xe, Đinh Khiên lái xe, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp ngồi xe khác.

Ngồi lên xe, đập vào mắt lại là sự lạnh lẽo đầu đông. Sợ cô lạnh, Tiêu Chí Khiêm đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc áo choàng tinh xảo, màu đỏ quyến rũ, tôn lên khuôn mặt trắng nõn kiều diễm của cô, đôi mắt phượng lười biếng khẽ nheo lại, có loại phong tình thanh thản. Anh đội mũ lông cho cô, để cô thoải mái dựa vào vai anh.

Đường Hằng Nguyên cách trung tâm thành phố khá xa, là kế hoạch xây dựng năm năm tới của thành phố A. Ở đây ba mặt bao vây bởi núi, một mặt hướng biển, không khí trong lành lại yên tĩnh, không có nhiều tòa nhà cao tầng, chỉ có ngoại lệ là tòa nhà 39 tầng như hạc giữa bầy gà.

"Tiêu Chí Khiêm, tại sao muốn xây nhà ở đây?" Tuyết Chi tò mò hỏi. Cho dù cô không có mắt kinh doanh cũng biết, xây nhà ở nơi được chính phủ phê duyệt là quy hoạch xây dựng thành phố, tuyệt đối không phải hành động thông minh.

Tiêu Chí Khiêm cũng không giấu cô: "Định dời tổng đường của Hải Thiên Đường tới nơi này."

Tuyết Chi sững sờ, ba cô là ủy viên thành phố A, nếu biết Tiêu Chí Khiêm mang bang phái của mình dời đến đây, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Nhưng, Tuyết Chi cũng không hỏi nhiều, Tiêu Chí Khiêm làm việc tự có tính toán của mình.

Xe rất nhanh đã tới tòa nhà cho chính trị gia, Tiêu Chí Khiêm đỡ Tuyết Chi xuống xe, cô cố ý đè thấp nón, không muốn mình đột nhiên xuất hiện như vậy dọa tới người quen.

Trương Thịnh Hải cũng xuống xe, Ngọc Diệp nhảy tới, kéo tay anh, vui vẻ hỏi: "Tiểu Hải Tử, trong nhà anh có gì ngon không?"

"Em muốn ăn gì, anh kêu thím Đỗ làm cho em ăn." Trương Thịnh Hải quay mặt mỉm cười, vừa muốn vươn tay thói quen xoa đầu cô, lại nhớ tới thân phận "đàn chị" của cô, tay lại cứng ngắc trên không.

Môn quy Hồng Môn nghiêm ngặt, tôn ti trật tự, đừng thấy Ngọc Diệp tuổi nhỏ, lại là người vào Đường sớm nhất trong số bọn họ, là "đàn chị" dạnh xứng với thực, mà cậu lại là người vao cửa trễ nhất!!

Ngọc Diệp rũ cặp mắt tròn vo, cười khúc khích nắm tay cậu, đặt lên đầu mình. Sau đó, rụt vào lòng cậu, nũng nịu nói: "Thích Tiểu Hải Tử nhất!"

Mặt Trương Thịnh Hải đỏ lên.

Trước đây xem Đào Nhi là em gái, còn là một em gái nhỏ chỉ năm sáu tuổi. Cho nên, bất kể cô nhõng nhẽo thế nào cậu cũng cười, nhưng bây giờ không giống vậy, Trương Thịnh Hải lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng người trong lòng không còn là cô bé nhỏ, mà là một cô gái đầu óc bình thường!