Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 104: Ôm chặt anh

"Ngọc, Ngọc Diệp... Chúng ta đi vào đi." Gọi tên thật của cô, Trương Thịnh Hải có chút cứng ngắc.

"Ừ!" Ngọc Diệp cười ngọt ngào với cậu, vẫn ở trong lòng cậu, gò má dán lên ngực cậu.

Phù...

Trương Thịnh Hải chỉ cảm thấy ngực buồn bực, hít thở cũng không thoải mái, cứng ngắc để Ngọc Diệp ôm, theo chị và Đường chủ vào cửa khu.

Nhưng mới đi vài bước, Tiêu Chí Khiêm lại lo lắng Tuyết Chi mệt, không nói hai lời đã ôm ngang cô lên: "Ôm chặt anh."

Khuôn mặt trái xoan của Tuyết Chi đỏ bừng, hai tay ôm chặt cổ anh, đè mũ càng thấp, che khuôn mặt.

Ôm cô, Tiêu Chí Khiêm nhíu nhíu mày: "Quá nhẹ rồi, sau này phải ăn cho mập một chút."

Tuyết Chi cố ý chọc anh, không để ý nói: "Em cảm thấy bây giờ rất tốt, mập rồi lại phải giảm, rất vất vả!"

Tiêu Chí Khiêm nhíu mày càng sâu: "Mập thì mập thôi."

"Mập rồi sẽ không đẹp nữa."

Anh nhìn cô chăm chú, nói rất nghiêm túc: "Mập cũng đẹp."

Tuyết Chi mím môi, ép lại nụ cười ở khóe môi, tiếp tục hỏi anh: "Đẹp ở đâu?"

Anh thả chậm bước chân, nghĩ một lát, lắc đầu: "Tìm không ra, chỗ nào cũng đẹp."

Tuyết Chi phì cười, ngón tay chọc chọc ngực anh: "Sau này không cho phép nói với người phụ nữ khác những lời này, lời hay, chỉ được nói với mình em, biết không?"

Tiêu Chí Khiêm cong đôi môi gợi cảm, gật đầu, hôn lên trán cô: "Ừ."

Sau lưng hai người, Trương Thịnh Hải rùng mình: "Chị, chị không phải cô nhóc mười bảy mười tám tuổi, cũng có tuổi rồi, đừng chua như vậy, em nghe thấy cũng sắp chịu không nổi rồi!" Nói xong, còn phối hợp chà chà cánh tay. Bên cạnh, Ngọc Diệp cũng cố hết sức theo: "Tiểu Hải Tử nói không sai, quá chua rồi!"

Tuyết Chi úp lên vai Tiêu Chí Khiêm, làm mặt quỷ với em trai phía sau: "Tiêu Chí Khiêm thích là được!"

"Chị, chị bảo vệ một chút hình tượng lạnh lùng mê người của Đường chủ chúng em đi!"

Tuyết Chi quay mặt, cười tươi như hoa: "Tiêu Chí Khiêm, anh thích không?"

Tiêu Chí Khiêm gật đầu: "Thích."

Tuyết Chi hài lòng, Trương Thịnh Hải thở dài, hình tượng à, hình tượng của Đường chủ à!

Bốn người lên lầu, dừng trước cửa Trương gia, Trương Thịnh Hải lấy chìa khóa ra mở cửa, Tuyết Chi ra hiệu Tiêu Chí Khiêm cho cô xuống.

Trương Hồng Khánh và Nguyễn Thanh Mai đều ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa đứng bật dậy, hai mắt nhìn về phía cửa.

Trương Thịnh Hải sợ sẽ dọa họ, cho nên trước khi đến đây, gọi điện thoại cho ba. Trương Hồng Khánh lúc đó còn đang chủ trì hội nghị, nhận điện thoại của con trai, ngồi ở đó mười lăm phút, sau đó không để ý gì, bỏ lại tất cả mọi người, vội vàng về nhà.

Nhìn thấy người đi vào, Trương Hồng Khánh gọi to: "Tuyết Chi!" Tiếp đó, chạy tới, ôm chặt con gái: "Tuyết Chi, Tuyết Chi à... con về rồi... ba thật sự... thật sự rất vui, rất mừng!! Ông trời phù hộ, tổ tiên phù hộ!"

Trương Hồng Khánh lớn lên dưới lá cờ đỏ, là người theo thuyết vô thần, hôm nay nhìn thấy con gái chết mà sống lại, ông thật sự kích động nói năng lộn xộn, ôm Tuyết Chi vừa khóc vừa cười.

Nguyễn Thanh Mai đứng tại chỗ, sừng sờ không dám tin.

Cô không phải chết rồi sao? Sao lại sống lại?!

"Tuyết Chi, Tuyết Chi..." Thím Đỗ chạy ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy Tuyết Chi, kích động khóc: "Sao lại ốm thế này... Không sao là tốt, không sao là tốt..."

Mặc dù nói bà là mẹ Đỗ Hân Dĩnh, Tuyết Chi lại không vì chuyện của cô ta mà giận lây sang thím Đỗ, vẫn đối xử với bà như trước đây.

Nhìn thấy Nguyễn Thanh Mai đứng ngây ở đó, Trương Thịnh Hải nhíu mày: "Mẹ, chị về rồi, em không vui sao?"

"A?" Nguyễn Thanh Mai hồi hồn, vội nói: "Vui, đương nhiên vui rồi!" Đi lên, nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Tuyết Chi à, mẹ nhìn thấy con thật sự rất vui mừng!"

Tuyết Chi nhìn bà một cái, nhàn nhạt "dạ" một tiếng, tiếp đó đi vào phòng khách cùng ba, hai cha con giống như nói không hết lời.

Trương Thịnh Hải vội mời Đường chủ ngồi, sau đó lại kéo tay Ngọc Diệp, hai người ngồi bên cạnh.

"Tuyết Chi à, mau nói với ba, chuyện này rốt cuộc là sao?" Trương Hồng Khánh không kịp đợi hỏi.

Tuyết Chi tránh nặng tìm nhẹ, đem câu chuyện sớm đã biên tập sẵn nói cho ba. Trương Hồng Khánh nghe xong, nhìn cô thật sâu, lại nhìn Tiêu Chí Khiêm, cuối cùng ý tứ sâu xa nói: "Ba chuyện gì cũng không để ý, chỉ cần còn không sao là được."

Tuyết Chi chui vào lòng ba, an ủi: "Ba, yên tâm đi, con không sao rồi."

Nguyễn Thanh Mai ở một bên, sắc mắt từ đầu tới cuối biến ảo, chen vài câu không liên quan. Không để ý dời ánh mắt, lúc nhìn thấy Ngọc Diệp bên cạnh Trương Thịnh Hải, bà nhướn mày: "Tiểu Hải, cô ta là ai?"

Trương Thịnh Hải vội nói: "À, cô ấy là Đào Nhi."

"Chào dì!" Ngọc Diệp rất lễ phép.

Nguyễn Thanh Mai đầu tiên trì trệ, sau đó sắc mặt càng khó coi, quay đầu không nói gì.

Nhìn thấy sự chán ghét của bà, Ngọc Diệp nhàn nhạt liếc nhìn, nếu không phải vì bà là mẹ của Tiểu Hải Tử, cô mới lười để ý.

Ngược lại là Trương Hồng Khánh, nhìn thấy Đào Nhi, không ngừng gật đầu: "Là cô nhóc nghe lời."

Ngọc Diệp cười đáng yêu: "Chào chú."

Ngực Nguyễn Thanh Mai buồn bực, nói không thoải mái, đứng dậy về phòng. Trương Hồng Khánh chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì, vào lúc vui vẻ như hôm nay, ông không muốn nói lời không vui.

Lúc hai cha con nói chuyện, Tiêu Chí Khiêm yên lặng ngồi bên cạnh Tuyết Chi, từ đầu tới cuối đều nhìn cô chăm chú, khóe miệng cong cong, đáy mắt tràn ngập tình yêu thương, ưu nhã khiêm tốn.

Thím Đỗ lúc này đã làm xong cơm tối, dọn thức ăn lên bàn: "Tuyết Chi, mau đến ăn cơm đi, thấy con gầy, nhất định phải ăn nhiều một chút mới được."

Tuyết Chi cười gật đầu, nhưng Tiêu Chí Khiêm lại lên tiếng: "Cô ấy không ăn ở đây."

Trương Hồng Khánh nhướn mày, có chút không vui: "Con gái tôi về nhà, ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn sao?"

Thím Đỗ cũng ở một bên nói: "Đúng vậy, Tuyết Chi thích ăn nhất món ăn tôi làm."

Tiêu Chí Khiêm từ từ ngước mắt, liếc nhìn ánh mắt bà, lạnh như băng. Thím Đỗ chấn động, nhìn anh, lại nhìn Tuyết Chi.

Biết anh để ý chuyện gì, Tuyết Chi nhẹ nhàng kéo anh, lắc lắc đầu: "Tiêu Chí Khiêm ~"

Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, không nói nhiều nữa, một tay ôm vai cô, nói với Trương Hồng Khánh: "Cô ấy là vợ con, đời này kiếp này, con vĩnh viễn sẽ bảo vệ cô ấy."

Trong lòng Tuyết Chi ấm áp, nhẹ nhàng nắm tay anh.

Trương Hồng Khánh mím môi, nhìn thấy ánh mắt dựa dẫm của con gái, ông khẽ thở dài: "Được rồi, tôi biết rồi, muốn thế nào thì tùy các người." Sắc mặt ông càng nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Nhưng, nếu cậu dám để nó chịu chút tủi thân nào, tôi bất kể cậu là ai, tôi đều không bỏ qua cho cậu!"

"Còn, còn có em..." Bên cạnh, Trương Thịnh Hải cẩn thận giơ tay, mặc dù nói vào Hồng Môn sâu như biển, nhưng Trương Thịnh Hải phân rất rõ, chị chỉ có một, cậu tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt chị!

Nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ đáng yêu nhà mình, mắt Tuyết Chi đỏ lên, một tay kéo ba, một tay kéo em trai: "Có hai người yêu thương con như vậy, Tiêu Chí Khiêm sao dám bắt nạt con a ~"

Tiêu Chí Khiêm rũ mắt, giương lên nụ cười khẽ hạnh phúc.

Chỉ cần có cô bên cạnh, cho cô cả thể giới cũng không quá, bắt nạt cô còn khó chịu hơn giết anh.

Trương Hồng Khánh thu lại ánh mắt cảnh cáo: "Vậy thì tốt."

Tiêu Chí Khiêm đến trước mặt ông, ánh mắt nhìn thẳng, đó là lần đầu tiên Trương Hồng Khánh nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc như vậy của anh kể từ khi quen biết, không nhịn được nhướn mày, chờ đợi câu nói của anh.

"Đợi cơ thể Tuyết Chi hồi phục, con muốn tổ chức hôn lễ với cô ấy." Tiếp đó, anh khẽ nói: "Chuyện này, cần phải được sự đồng ý của chú."

Tuyết Chi cảm động, cô biết Tiêu Chí Khiêm xem trọng mình bao nhiêu, mới sẽ trịnh trọng như vậy trước mặt ba.

Trương Hồng Khánh đánh giá anh, cười hài lòng, giơ tay vỗ vỗ vai anh: "Tiêu Chí Khiêm, nên sửa miệng gọi ba rồi."

Tiêu Chí Khiêm sững sờ, dường như rất xa lạ với từ này, Tuyết Chi thấy vậy, truyền ánh mắt cho ba: "Ba, ba gấp cái gì, sau này gọi cũng không muộn!"

Trương Hồng Khánh biết ý, cười gật đầu.

Cuối cùng, Tiêu Chí Khiêm vẫn đưa Tuyết Chi về đường hằng nguyên, Trương Hồng Khánh dù không nỡ, cũng biết con gái đã là của người ta rồi, chỉ có thể dặn dò Tuyết Chi mỗi ngày gọi điện thoại cho ông.

"Tạm biệt chú." Ngọc Diệp vẫy vẫy tay với Trương Hồng Khánh, ngọt ngào cười, thật sự càng nhìn càng làm người ta yêu thích, nhìn không ra bộ dạng bị thiểu năng.

"Đào Nhi, sau này thường cùng Tiểu Hải đến chơi nhé." Sự lo lắng ban đầu của Trương Hồng Khánh đã giảm đi một nửa, ít nhất rất thích đứa bé này.

Về tới đường hằng nguyên, Vy Hiên đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy Tuyết Chi, vui vẻ nhào tới, nắm cô nhìn trái nhìn phải, xác định là Tuyết Chi mình biết, ôm chặt cô: "Con nhóc chết tiệt, cậu dọa chết mình cậu biết không!"

Tuyết Chi vỗ lưng cô ấy cười khúc khích: "Mình sao nỡ bỏ lại mình cậu, mình còn phải cùng cậu uống rượu đâu!"

Vy Hiên cố gắng nén nước mắt: "Hại mình khóc nhiều như vậy, cậu ít nhất phải cùng mình uống say mới được!"

"Theo cậu."

Lúc này, Thạch cũng về, tất cả mọi người đều ngồi quanh trong phòng khách, không khí đột nhiên náo nhiệt.

"Vị này là?" Tuyết Chi còn chưa từng gặp qua Điềm Thư, cảm thấy là một phu nhân rất có khí chất, rất biết ăn mặc trang điểm.

Điềm Thư phóng khoáng tự giới thiệu: "Tôi là chị của Thạch, mẹ của Đinh Khiên, gọi tôi là chị Điềm là được."

Tuyết Chi nhìn Đinh Khiên ngoan ngoãn ngồi đó như cừu non, lại nhìn Điềm Thư, mở miệng nói: "Chị Điềm, chị thật trẻ!"

Điềm Thư cười: "A haha, ở đâu còn trẻ a? Khen người ta xấu hổ rồi, cô nhóc này thật biết nói chuyện, chẳng trách Đường chủ sẽ quý trọng cô như vậy."

Đinh Khiên nhìn mẹ già, bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng đã hơn bốn mươi rồi, có cần lộ ra nụ cười mơ mông như thiếu nữ không? Ai, Mẹ già một ngày không đi, anh một ngày nước sôi lửa bỏng a!

Bữa tối là hai người đàn ông Thạch và Đinh Khiên cùng chuẩn bị, Điềm Thư không biết nấu cơm, có con trai và em trai, bà ở nhà trước nay đều là được cơm bưng nước rót. Trương Thịnh Hải càng không cần nói, chính là một cậu chủ, Ngọc Diệp cũng chỉ biết làm sandwich. Còn những người rảnh rỗi này, bèn tiếp tục nói chuyện trong phòng khách. Thấy tâm tình Tuyết Chi hôm nay rất tốt, luôn cười thật tươi, sắc mặt cũng hồng hào nhiều, Tiêu Chí Khiêm ngược lại không vội giục cô về phòng nghỉ ngơi.