Cơn Bão Màu Cam

Chương 17: Chương 17

Thấy Giang Tri Tân nhìn sang, vẻ ngạc nhiên trên mặt Lý Hành Duyên được thay bằng một nụ cười, gã đi sang chỗ anh.

“Trùng hợp quá, ở đây cũng gặp được nhau.”

Đã lâu Lý Hành Duyên không đến Vân Thất, không ngờ hai người không gặp nhau ở quán bar lại đụng nhau ở quán thịt nướng, Giang Tri Tân gật đầu với Lý Hành Duyên: “Trùng hợp thật.”

“Tôi với đồng nghiệp vừa tăng ca xong, mời họ đến ăn chút gì đó.” Lý Hành Duyên ra hiệu cho ba bốn người đàn ông và phụ nữ đang chọn thịt nướng bên ngoài cửa, ánh mắt lại rơi xuống người Phương Hiệt.

“Cậu đây là …”

Lý Hành Duyên nhướng mắt nhìn người ngồi đối diện Giang Tri Tân.

Phương Hiệt vẫn chưa mặc đồng phục học sinh vào, cậu vẫn chỉ mặc chiếc áo len màu xanh lam, cao ngang Giang Tri Tân, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hành Duyên vài giây.

Lý Hành Duyên chỉ cần nhìn lướt qua là đã hiểu ngay mối quan hệ giữa hai người, gã quay mặt đi, nói đùa: “Hèn gì tôi không có cơ hội.”

…..ý gì thế?

Phương Hiệt ngẩng liếc Lý Hành Duyên, Giang Tri Tân cắt ngang nói: “Đứa nhóc nhà tôi đấy, vừa mới tan học.”

Lý Hành Duyên sửng sốt, không rõ hai người là quan hệ gì, nên lập tức chuyển đề tài: “Ồ, lâu không qua Vân Thất, Cố Tuần và Chu Hồng vẫn khoẻ chứ?”

“Khoẻ lắm.” Giang Tri Tân đáp, “Hai ngày trước còn bảo lâu không thấy anh đến.”

Lý Hành Duyên cười bảo: “Tại công việc bận quá, mấy ngày nữa đến.”

Sau vài câu tán gẫu, vài người ở cửa chọn món xong thì hước vào.

Chắc thấy Lý Hành Duyên đang nói chuyện nên không cắt ngang, họ cười đùa tự chọn một bàn rồi ngồi xuống.

Lý Hành Duyên nhìn thoáng qua, nói với Giang Tri Tân: “Tôi đi qua đó đây.”

Giang Tri Tân gật đầu: “Ừ”

Lý Hành Duyên và đồng nghiệp ngồi ở bàn cuối cùng dãy đối diện, góc đối với bàn Phương Hiệt, hai bàn cách nhau khá xa.

Tiếng cười và giọng nói nhỏ tí vang lên, Phương Hiệt nghe thấy họ gọi người vừa đứng đây nói chuyện là Giám đốc Lý.

Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân ngồi đối diện mình, đối phương đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe âm thanh, cậu biết anh lại chơi game Anipop.

“Người vừa rồi là ai thế?”

“Lý Hành Duyên.” Giang Tri Tân thậm chí không thèm ngẩng đầu, “khách của Vân Thất.”

“Ồ.”

Mùi thơm của xiên que bên ngoài không ngừng bay vào, bàn đối diện đang uống rượu.

Phương Hiệt im lặng một lúc, rồi nhìn Giang Tri Tân nhỏ giọng hỏi: “Anh ta nói câu đó là có ý gì?”

Giang Tri Tân phủi điện thoại, giọng nói thờ ơ phát ra cùng với âm thanh của game: “Câu gì ý gì?”

“Câu nói vừa rồi.”

“Câu nào cơ?”

“Chậc” Phương Hiệt cau mày nhìn chằm chằm Giang Tri Tân, “Anh đang giả ngu với tôi à?”

Giang Tri Tân mỉm cười, thoát khỏi trò chơi.

Ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau, anh trả lời: “Không có gì, tôi biết một chút chuyện riêng của anh ta, nếu muốn biết thì tôi nói cho em biết.”

Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân lúc lâu, cuối cùng đáp: “Bỏ đi…”

Cậu cảm thấy câu nói kia của Lý Hành Duyên rất kỳ lạ, như là phát sinh chuyện gì đó với Giang Tri Tân, nhưng vì Giang Tri Tân nói là chuyện riêng tư của anh ta, nên cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa.

Không đủ lịch sự hay tôn trọng.

Dường như Giang Tri Tân biết trước Phương Hiệt sẽ trả lời như thế nào, mỉm cười không nói về chủ đề này nữa.

Khi trời hơi lạnh, những gì họ gọi đã sẵn sàng.

Hai đĩa xiên que nóng hổi kèm theo đĩa nước chấm, ông chủ đặt đĩa sắt lên bàn, âm thanh rất vui tai.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, muốn gì nữa thì cứ gọi nhé!”

Giang Tri Tân cảm ơn, bảo Phương Hiệt: “Ăn đi.”

Phương Hiệt cầm dưa cắn một miếng.

Giang Tri Tân có vẻ là khách quen, quán này hương vị rất ngon.

Giang Tri Tân lấy miếng sườn, hỏi: “Ăn ngon không?”

Phương Hiệt gật đầu hỏi: “Các anh có hay đến đây không?”

“Trước đây Chu Hồng với Cố Tuần thường xuyên tới.

Ông chủ quán này cũng là bồ đội xuất ngũ.”

Phương Hiệt chợt nhớ ra Giang Tri Tân cũng là bồ đội xuất ngũ.

Nhập ngũ năm mười tám tuổi và xuất ngũ năm hai mươi ba tuổi, lẽ ra giai đoạn này có thể được chuyển lên trung sĩ.

Phương Hiệt ăn xong mớ dưa hỏi: “Tại sao anh lại xuất ngũ?”

Thấy Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn mình, cậu nói thêm: “Nếu là chuyện riêng thì không phải nói.”

Giang Tri Tân không nhịn được nữa, mỉm cười’ “Không.

Lúc thực hiện nhiệm vụ bị thương nên xuất ngũ.”

….Phương Hiệt cảm thấy mình rất nhiều chuyện.

Cậu do dự không biết nên xin lỗi Giang Tri Tân hay không, cảm thấy có chút cố ý, cậu không biết mở lời thế nào, Giang Tri Tân gõ bàn hai lần.

“Ngẩn ngơ làm gì thế, ăn xiên que của mình đi.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, cũng không có ý tức giận, Phương Hiệt thở nhẹ.

Khi cả hai ăn gần xong, Giang Tri Tân bảo ông chủ gói một phần mang về cho Cố Tuần và Chu Hồng.

Lúc họ rời đi, Lý Hành Duyên vẫn còn chưa ăn xong, Giang Tri Tân không qua chào hỏi, đến khi về nhà lại nhận được tin nhắn của Lý Hành Duyên.

[Lý Hành Duyên]: Xin lỗi, hình như hôm nay tôi làm phiền cậu rồi.

Giang Tri Tân vô thức nhìn vào phòng tắm, Phương Hiệt đang tắm.

Thật ra anh không quan tâm đến việc Phương Hiệt biết chuyện của mình, hôm nay Phương Hiệt hỏi anh, anh do dự vì anh cảm thấy chuyện cá nhân của mình không cần thiết phải nói cho một đứa nhóc đang học cấp 3 biết, nhưng nếu Phương Hiệt cố hỏi thì anh cũng sẽ trả lời.

Nhưng Phương Hiệt lại không hỏi.

Anh trả lời: Không sao đâu.

[Lý Hành Duyên]: Tôi tưởng là bạn trai của cậu cơ.

Giang Tri Tân không biết làm thế nào để giới thiệu mối quan hệ của mình và Phương Hiệt.

Họ hàng không phải, người nhà cũng chẳng phải, con của hàng xóm cũ….

Chậc, không cần phải giải thích nhiều với người ngoài.

Vì vậy, anh chỉ trả lời “Không phải.”

Gã Lý Hành Duyên này không hổ là tu thành nhân tinh, gã không hỏi thêm mà chỉ bảo: [Vậy thì tôi còn cơ hội chứ nhỉ?]

Giang Tri Tân đặt điện thoại xuống, phớt lờ không muốn trả lời.

Đúng lúc Phương Hiệt vừa tắm xong, bước ra bảo với Giang Tri Tân đang nằm trên ghế sofa: “Tôi tắm xong rồi.”

“Ừm” Giang Tri Tân đứng dậy khỏi ghế sofa và bước vào phòng tắm, “Ngày mai thi đúng không? Ngủ sớm đi.”

Phương Hiệt đáp: “Ừ.”

Đã mười hai giờ, cậu tính ôn bài thêm một tiếng nữa thì mới ngủ, phát hiện ra cặp sách còn vứt ở ngoài ghế sofa.

Cậu đi ra cầm nó mang về phòng.

Vừa mới nhấc, điện thoại di động Giang Tri Tân ném trên bàn vang lên.

Phương Hiệt thề rằng mình không hề cố ý, chỉ là nghe thấy tiếng thông báo điện thoại mà vô thức ngẩng lên nhìn lướt qua.

Điện thoại di động của Giang Tri Tân tắt, vì tin nhắn mới đến mà sáng lên, một tin nhắn WeChat treo giữa màn hình, Phương Hiệt đọc rõ được.

[Lý Hành Duyên]: Nghỉ ngơi sớm nhé, chúc mơ đẹp.

Phương Hiệt sửng sốt, nhận ra như này là không đúng, lập tức quay đi chỗ khác.

Cho đến khi bước vào phòng và ngồi xuống bàn học, Phương Hiệt thản nhiên mở tờ đề ra, xoay nhanh chiếc bút carbon đen.

Liệu hai thằng đàn ông có chúc nhau mơ đẹp không?

Câuu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động bấm vào WeChat tìm Kỳ Hướng, nhắn “Mày ngủ chưa?”

Kỳ Hướng trả lời: Chưa, sao thế?

[Phương Hiệt]: Không có gì.

[Kỳ Hướng]:?

Phương Hiệt ngập ngừng, gõ: “Nghỉ ngơi sớm nhé, chúc mơ đẹp.”

[Kỳ Hướng]:? ? ?

[Kỳ Hướng]: Mày không sao đấy chứ?

Phương Hiệt tự cảm thấy xấu hổ, trả lời: Không sao, tự dưng muốn chúc mày ngủ ngon thôi mà.

Kỳ Hướng rất lâu không nhắn lại, cuối cùng gửi một loạt dài dấu chấm lửng.

[Kỳ Hướng]: ……………………………

[Phương Hiệt]: Mày cảm thấy thế nào?

[Kỳ Hướng]: Tao thấy bây học ở chỗ mới phải chịu áp lực quá nhiều nên đầu óc không được minh mẫn.

Kỳ Hướng là bạn cùng bàn ở trường cấp 2 và cấp 3 của cậu, hai người cũng thường nhắn tin buổi đêm, thường ai ngủ trước thì cũng chỉ gửi: “Được rồi, quỳ thỉnh an đi.” Hoặc một biểu tượng cảm xúc.

Mối quan hệ kiểu gì có thể nói “Chúc mơ đẹp” một cách nghiêm túc như vậy?

Phương Hiệt suy nghĩ vài phút, sau đó cảm thấy thần kinh mình nhạy cảm quá.

Mỗi người đều có thói quen và cách nói chuyện riêng, dù mình không nói thế không có nghĩa là người khác cũng không thế, huống chi đây là việc của Giang Tri Tân.

Giang Tri Tân, việc tư.

Khi Phương Hiệt nghĩ đến đây, cậu chậm rãi thở dài, gạt bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tập trung đầu của mình và bắt đầu xem đề.

Hai ngày thi, ngày thứ nhất thi Văn và Toán, ngày thứ hai là tiếng Anh và tổ hợp khối [1], chắc cả nước đều thi như vậy.

Tiết tự học buổi sáng và buổi tối vẫn bắt buộc học, nhưng đối với một số người ban ngày không đi học chính là thả lỏng, còn họp phụ huynh là chuyện sau kỳ thi.

Điều này làm cho cả khối 12 tràn ngập một bầu không khí thoải mái.

Phương Hiệt đang ở trong phòng thi đội sổ, bầu không khí này càng lộ rõ.

Toàn bộ người phòng thi đang rất thoải mái, có người nửa tiếng rồi mà chẳng lết nổi một chữ, có người nhìn chằm chằm vào tờ thi, không biết suy nghĩ trôi về phương nào, có người vừa vào giờ thi đã ngủ, vì ngáy to quá mà bị giáo sư coi thi lay dậy tận ba lần.

Cứ như thế, Phương Hiệt trở thành người đặc biệt- là người ở lại phòng thi cuối cùng, là người duy nhất đang làm bài kiểm tra một cách cẩn thận.

Giáo sư coi thi quay mười vòng bên cạnh cậu, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế trống phía sau cậu.

Phương Hiệt không quan tâm, một khi đã vào trạng thái, rất khó bị thế giới bên ngoài quấy rầy.

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, tuần này không có quá nhiều bài tập, Phương Hiệt ở nhà, trừ buổi tối Giang Tri Tân sẽ đến Vân Thất, còn đâu bình thường cũng lười đến ra cửa.

Cho đến tối chủ nhật, quán bar của Giang Tri Tân bận việc, Phương Hiệt bắt xe buýt một mình đi đến trường.

Đường hơi tắc nghẽn, khi Phương Hiệt đến lớp đã thấy lớp chật ních người, trước tấm bảng đen cuối, nhao nhao nói.

Phương Hiệt đặt cặp sách xuống bàn, nhân tiện nhìn về phía đó, liếc một cái là thấy Từ Hàng đang chen trong đám người.

Thấy Phương Hiệt, Từ Hàng mở to mắt nói “Vãi nồi!” giọng của cậu ta to như cái kèn xô na.

“Bạn cùng bàn, cậu tuyệt lắm, đứng nhất!”

Phương Hiệt ngạc nhiên, đi vài bước tới đó.

giọng của Từ Hàng mà những người khác đều tập trung ánh mắt vào Phương Hiệt.

Thấy cậu đến, đám đông hơi tản ra.

Phương Hiệt không đến quá gần, tận dụng khoảng trống nhỏ bên ngoài đám đông này để nhìn thấy dãy danh sách giấy A4 được dán trên bảng đen.

Ở đầu danh sách là tiêu đề in đậm – điểm kiểm tra hàng tháng đầu tiên của lớp 12.

Dòng đầu tiên bên dưới phần tiêu đề là tên của cậu.

Phương Hiệt, Văn 122, Toán 139, Tiếng Anh 136, khối tự nhiên [1] 271, tổng điểm 668, hạng nhất.