Công hội: Nhà Đen [BLACK HOUSE].

Chương 6: Đêm rồi, ngủ đi mấy đứa còn thức.

Hơn tám giờ tối, Nhà Đen lúc này dịu êm hơn, những ánh nến chỉ hơi le lói, những ly cồn vàng nổi bọt sóng sánh cũng chạm nhau nhẹ nhàng hơn, bốn bức tường xung quanh đã chìm vào màn đêm, nơi những ánh nến vàng vọt không thể soi đến, ánh sáng yếu ớt này, chỉ đủ để soi rọi xung quanh những bàn gỗ dài mà chúng được thắp lên.

-Bya bya!

Mai Lin, Flynner, Seirei và An Nhiên cùng chăm chú nhìn lên mặt bàn, một chú rồng nhỏ xíu, đỏ rực đang chập chững tách vỏ trứng xung quanh bản thân, một mắt nhắm một mắt mở, đối diện với thế giới.

-Kyaaaa!! Dễ thương nhaaaa-Seirei trầm trồ-Lin kiếm bé này ở đâu ra vậy

-Hm...

Flynner trầm ngâm, chợt khoảnh khắc đó hiện ra trước mặt cậu, khi Mai Lin cắt xé trái tim của con rồng lửa dữ tợn, đem về phòng treo lên như một chiến tích, thì nửa đêm, trái tim to bản rực nóng đột nhiên tàn lụi, nằm dưới mặt đất, là một quả trứng ấm áp.

-...Ông nhà sau khi giết con rồng đấy-Flynner liền nói-đã phát hiện trứng, ông thương tình, đem nó về nuôi dưỡng.

-Kyu!-Kyu-chan nhảy đến trước mắt chú rồng nhỏ, với thân hình lớn hơn, chú ta tỏ ra thượng quyền.

-By... Bya!!!

Bya bối rối, theo hơi thở phun ra một cục lửa nhỏ nhắn, vừa vặn phát hỏa nhúm lông trên đầu nhóc gà con. Kyu-chan chạy rối riết, đụng vào thứ trước mặt rồi ngã bật ra sau, ngước mắt nhìn lên, là Emp.

-Yên.-Emp giương ánh mắt sắc lẹm, liếm vuốt, rồi chập tắt vệt lửa trên đầu Kyu-chan.

-B... bya...?

Quay lại, là Bya đang kéo lông vũ của mình, nước mắt nước mũi tèm lem. Kyu-chan đứng phắt dậy, vỗ ngực ra vẻ mạnh mẽ lắm.

-Kyu! Kyuuuu!!!

-Kyaaaa!!! Dễ thương quá!!!-Cả bọn cùng ồ lên.

Flynner thở phào, khuôn mặt nghiêm trọng thường trực dường như cũng theo đó mà giãn ra. Lấy một tay nới khăn choàng kín mít, cậu nằm hẳn xuống mặt bàn, nhìn ngắm màn đêm yên tĩnh này.

-Dô!!!-Gần đó, Haru, Kai và GB đang ngồi với nhau.

-Đi lấy thêm bia đê.

GB vừa nói vừa đứng dậy, Kai cũng đi theo, hướng về phía quầy lễ tân, Haru cũng chậm dần nhịp gõ, đêm nay không có dấu hiệu bất ổn nào quanh thị trấn, đã có thể tạm thời yên tâm được rồi. Ấn nhẹ tay vào đôi mắt nhức nhối, Haru hơi ngã lưng về sau, để bản thân nghỉ ngơi.

___________________________________________________________________________________________________

-Kẹtttt!

Cánh cửa sắt dày cộm, được hai người đẩy vào một cách nặng nề. Bên trong, hiện ra những vỏ bánh, cốc mì cùng giấy tờ ngổn ngang, chỉ có một ánh sáng xanh dương tỏa ra, nơi một cậu thanh niên gầy nhom, với đôi mắt thâm quầng đang ngồi bệt.

-Bộp.

Đứng trước cửa, đối diện với Haru và ánh sáng sau lưng, là một gã trọc đầu to lớn, mặc vest đen. Gã ném tập giấy xuống trước mặt cậu rồi nói.

-Một tuần.

-Một tuần? Đống này ít nhất phải là gần một tháng!

-Tao không muốn biết.

Không hề quan tâm đến phản ứng của Haru, gã ta chỉ ném một bọc đầy những thức ăn nhanh vào, rồi quay lưng, cánh cửa sắt lại kêu kẽo kẹt khi từ từ đóng lại. Chỉ còn Haru và màn hình năng lực của mình, bất giác, cậu gõ lên bàn phím ảo nọ.

"Cứu tôi"

Ném một câu cầu cứu đến một người xa lạ, Haru gục đầu, hai tay siết thật chặt. Liền đó có một thông báo.

"Cậu ở đâu?"

Ngạc nhiên, Haru dán mắt vào câu trả lời, là đùa thôi hả? Hoặc nếu là thật, thì cậu sẽ gây rắc rối cho người này mất. Gõ từng chữ, Haru kiềm bản thân khỏi sự run rẩy.

"Tôi không sao, chỉ là giỡn thôi"

"CẬU. Ở. ĐÂU?"

Ngẩn người, Haru ngập ngừng, rồi gõ vị trí của mình vào, "Enter!"

-Mẹ nó chứ!

Haru với lấy tập hồ sơ trên nền đất, rồi cặm cụi gõ, hy vọng trong cậu không giống cái màn hình xanh, vẫn sáng rực trong bóng tối. Khoảng ba tiếng sau.

-Kẹtttt!

-Cái đéo gì đây? Còn chưa được một ngày!

Haru quay về phía cửa gào to, nhưng ập vào cậu là tiếng gào thét, than khóc, những ánh lửa bập bùng, những vệt đỏ loang lổ lên bức tường phía sau. Đứng đó, là ba hình người, bên trái là GB, bên phải là Daisuke, còn đứng chính giữa.

-Thấy mày rồi.-Deccemb cất lời.

_____________________________________________________________________________________________

-Oáp... tau đi ngủ đây.

-Kyú...

An Nhiên đứng dậy, K-chan trên tay cô cũng dập dìu, mi mắt trên dưới dính vào nhau đến không thể tách ra được nữa. Chỉ còn Mai Lin và FLynner, vẫn nằm trên bàn, cùng Bya-kun ở lại.

-Gì đó ông nhà?

Flynner nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn của Mai Lin, câu hỏi đột ngột khiến cô giật bắn.

-Gya!!-Rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Mai Lin nằm xuống cạnh bên Flynner-Chỉ là, dạo này bình yên quá, đôi khi ông lo sợ, sự bình yên này sẽ biến mất...

__________________________________________________________________________________________________

-Giết nó!!! Quân phản nghịch!!!

Những tiếng gào chói tai vang lên, những ánh lửa lập lòe trong bóng đêm, gươm đao sáng loáng phản chiếu vệt đỏ khắp xung quanh, đuổi theo một hình bóng đen nhẻm, thoăn thoắt chạy rồi lại bật nhảy, cuộn người lao qua những nhánh cây dày đặc. Trước mắt hiện ra một khu nhà cũ kỹ, đổ nát, không hề có một ánh đèn.

-Chậc!

Tặc lưỡi, phóng nhanh vào một bức tường đổ nát, tiến lên cái cầu thang đang dần mục rữa, cố ấn nấp bản thân vào một góc tối được tạo ra khi ánh trăng chiếu vào những gì còn sót lại của thứ từng là một tòa nhà cao tầng. Mai Lin ngồi đó, hai tay bó chặt gối, tóc tai ngắn ngủn, xơ xác, áo quần rách bươm, lấm lem nhiều vệt máu đỏ đậm chưa hãy kịp khô, pha với đất cát, dơ dáy, bẩn tưởi.

-Hờ.

Mai Lin thở dốc, nở một nụ cười nhạt khi ở phía bên dưới, tiếng chân ngày càng dày thêm, và ánh đuốc đã đủ để soi rọi cả không gian. Cô bé nghiến răng, từ khắp cơ thể dần nhô ra những lưỡi dao nhỏ nhưng vô cùng sắc nhọn, cùng với hơi thở gấp và thần trí đang mờ nhạt dần, có thể thấy, đây là cố gắng chống trả cuối cùng của cô gái nhỏ nhắn.

-Ờ... xin lỗi cơ m...

Trước khi Mai Lin kịp nhận ra, thì cô đã phóng lưỡi dao trong lòng bàn tay vào tiếng nói xa lạ, đột ngột cất lên từ phía trước mặt mình, nơi góc tối mà ánh trăng không chiếu tới. Một hình người dần hiện ra trong bóng tối, với hai tay run rẩy giơ thẳng lên.

-...đây là chỗ trốn của tôi, cô đi chỗ khác được không?

____________________________________________________________________________________________________

Flynner lạnh buốt, tê tái khi nhớ lại khoảnh khắc cả hai gặp gỡ, cậu nâng cao chiếc khăn choàng cổ lên.

-Bữa đấy... bà tưởng là chết rồi ấy...

-Hihi-Mai Lin vừa nói vừa vỗ vào vai FLynner-Bà nhà cứ nói quá, ông có làm cái gì đâu nè.

-Anh Dai ơi, cho em nợ gói thuốc với lốc bia với.-Devource, vừa mở mắt đã tiến đến bàn lễ tân.

-Devvvvvv-Deccemb gào lên.

-Decccccc-Devource gào lên.

Daisuke thở dài, rồi mở tủ lấy ra một lốc bia, tiện tay để một gói thuốc lên quầy.

-Anna giết anh ấy, giờ anh đang kiểm kê số lượng thực tế với số liệu trên giấy tờ, mấy cái này phải kỹ càng lắm, nên nếu có một ai đó trong Nhà gặp trường hợp khẩn cấp gì đó, anh mới phải ưu tiên lo lắng cho vấn đề nảy sinh, mà không để ý vài lon bia, vài điếu thuốc biến mất thôi.

-Em!-Deccemb giơ tay-Em mới có mấy cơn ác mộng, em lo lắm anh.

-Đó-Daisuke đẩy bia và thuốc ra trước-Vậy thì anh sẽ tư vấn cho Dec, quá tập trung đi.

-Keke-Devource tóm lấy lốc bia và gói thuốc, rồi bước lên cầu thang-Cám ơn hai người, không vì cái gì cả.

-Rồi-Daisuke quay sang Deccemb-Vậy, mơ thấy gì?

-Hả?-Deccemb huơ huơ tay-Em chỉ nói vậy để Dev lấy bia với thuốc à, em có mơ thấy gì đâu.

Daisuke không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn thẳng vào Deccemb.

_____________________________________________________________________________________________________

Ngồi giữa trung tâm, bán kinh một cây số xung quanh đều là những mảnh tường đổ nát thành từng mảng nhỏ, những đất cát tung khói bụi mịt mù, những vết máu tung tóe hãy còn nóng ấm, những bộ phận cơ thể vương vãi, dập nát như vừa chịu một lực đè nén mạnh bạo, cuồng nộ. Deccemb đang ngồi đó, ôm chầm một cô gái, cơ thể đã lạnh lẽo rồi. Sau lưng cô, thứ từng là một đôi cánh trắng sáng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giờ chỉ còn những nhúm lông cháy xém khét nghẹt trên bộ khung xương. Ánh mắt trong vắt đã từng nhìn Deccemb đầy ấm áp, nụ cười bẽn lẽn khi cô hướng về cậu, để lúc này, gương mặt đầy lấm lem đất cát, không chút sự sống là thứ duy nhất còn sót lại.

-Dec!!! Tụi tao vào đây!!!

Xung quanh "vành đai" mà Deccemb tạo ra, là các thành viên của "Nhà Đen" đang cố gắng lao vào. Deccemb gầm lên, đôi mắt cậu nhắm nghiền, hai tay ôm ghì cơ thể của nàng. Cậu đã có thể cứu nàng! Cậu đã có thể cứu nàng!!

-ĐI RA!!!

Theo đó, một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ. Từ cơ thể Deccemb phát ra sức mạnh đẩy lùi tất cả, địch hay thù, không ai có thể chạm được tới cậu và nàng nữa, không một ai, tất cả đều văng ra, thật xa.

-Đùa!!!-Daisuke vừa hét to vừa đẩy cả cơ thể tiến đến, theo sau anh, là "Nhà Đen".

-CÚT RA!!!

Deccemb liên tiếp giải phóng sức mạnh, đẩy lùi tất cả, nếu không còn liên kết với ai, thì cũng sẽ không còn ai có thể tổn thương cậu được nữa.

-Tôi không cần...-Deccemb lắp bắp-...tôi không muốn ai nữa... không muốn bất cứ thứ gì nữa...

Daisuke đang đứng trước mắt, cơ thể đầy thương tích, rất nhiều lớp bảo hộ trên người anh cũng chỉ vừa vặn tan biến. Deccemb cắn chặt răng, sống mũi cậu nóng ran.

-Nhà, gia đình...-Daisuke chậm chạp cất lời, cố giữ chút tỉnh táo còn lại, tuy nhiên đôi chân anh vẫn vững như bàn thạch-...là cùng nhau vui, cùng nhau buồn, cùng nhau vượt qua, chính em đã nói điều đó.

-...đừng-Deccemb cúi đầu, giọng run run-...đừng lại đây.

-Cứ khóc đi, cứ đau khổ đi.-Daisuke thở dài, nhìn thẳng vào chủ nhà-Nhà Đen, sẽ ở đây cùng em.

Deccemb không kiềm chế bản thân hơn được nữa, giữa cơn mưa tầm tã trong bóng đêm, cậu ngửa mặt lên, nhắm nghiền mắt, để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi, thả trôi những đau đớn cứ thế trào ra.

__________________________________________________________________________________________________

-Xì!-Deccemb chép miệng-Em đi ngủ.

Daisuke tiếp tục lau những chai rượu ở sau quầy, rồi lau những ly thủy tinh trên bàn lễ tân, anh không nói gì, nhưng cảm nhận được một ánh nhìn sắc lẹm.

-Ngao... mấy cái suy tính kỹ lưỡng này, mấy cái quan tâm lo lắng này, mày diễn cũng hay lắm chứ hả?

Trong tầm mắt Daisuke, là Emp, chú mèo của Devource. Khẽ đặt chiếc ly đã được lau chùi bóng loáng xuống, Daisuke chống hai tay xuống mặt bàn, đối mặt với Emp, khẽ nói.

-Ý cậu là sao?

-Ôi thôi nào.-Emp vừa liếm vuốt, vừa chậm rãi nhả ra từng từ-Đừng nói là mày chịu an phận ở đây chứ? Mày thích cái cảm giác đứng trên đỉnh, nhìn xuống tất cả đều đang quỳ rạp xuống mà sợ hãi mày lắm mà, hả?

______________________________________________________________________________________________________

-Rầm!!! Rầm!!! Rầm!!!