Công Ngọc

Chương 7: Đệm Chăn

"Phó,ng đãng ngả ngớn, không ra thể thống gì."

...

Gió thổi tuyết trên cây, mai hồng vừa mở đã bị tuyết bóp ch.ết hết.

Hôm nay, trận ẩu đả giữa Binh Bộ và cấm quân đã liên lụy tới rất nhiều chuyện vướng tay vướng chân khác cần phải khắc phục hậu quả. Ngụy Dịch dành cả ngày nghị sự thương thảo với quan chức, khi trở lại Diễn Khánh điện, trời cũng đã qua canh hai.

Sân viện đầy mai hồng, ánh nến rã rời. Cung nhân thu lọng che, thay Ngụy Dịch cởi hoàng bào. Hắn đang định đi vào, đột nhiên dừng chân nhìn về Thiên điện, hỏi: "Người kia ngủ rồi sao?"

Người hầu kẻ hạ bên cạnh cười đáp: "Hoàng Thượng, bây giờ người kia chỉ là kẻ tàn phế, ngủ hay tỉnh đều giống nhau cả."

Ngụy Dịch như đang suy nghĩ điều gì, không khỏi xì khẽ một tiếng, đoạt lấy đèn lồng trong tay tùy tùng, đẩy cành mai hồng ngậm tuyết ra rồi nhanh chóng bước về hướng Thiên điện, cũng không cho ai đi cùng.

Đẩy cửa mà vào, Lâm Kinh Phác đã thay quần áo ngủ từ lâu, trong điện chỉ còn một cốc đèn bạc nhược.

Ngụy Dịch không có nhiều kiên trì, bễ nghễ bước tới dí sát chao đèn bóng bỏng vào mặt y, hun tỉnh người đang say ngủ kia.

Lâm Kinh Phác bị hun sặc hai tiếng, vừa mở mắt đã bị ánh sáng chói chang đâm cho đau nhức. Y kéo chăn lên, không lạnh không nóng che đi nửa khuôn mặt.

"Ngươi chẳng hề khách khí chút nào, ở mấy ngày còn coi nơi này thành tẩm điện của mình thật?" Ngụy Dịch thẳng tay xốc đệm chăn của y lên, ném xuống mặt đất.

Lâm Kinh Phác không ngủ được, đành phải chống tay đỡ nửa thân thể đơn bạc dậy, tóc đen rải rác trên gối, giọng còn buồn ngủ: "Đêm hôm khuya khoắt, sao hỏa khí của vị Hoàng Thượng này lại lớn đến thế?"

Ngụy Dịch trở tay quăng đèn lồng sang bên cạnh, khí thế nham hiểm đã thu lại không ít: "Ai châm lửa, kẻ ấy phải tự biết."

Cổ họng Lâm Kinh Phác vẫn còn khàn: "Oan uổng quá, ta nào dám châm lửa trong lòng ngài."

Ngụy Dịch thực sự không nghe được âm giọng khi vừa mới tỉnh ngủ này của y, luôn cảm thấy vô cùng phó,ng đãng ngả ngớn, không ra thể thống gì.

Hắn thân là Hoàng Đế, lại rất ít khi nhớ tới mấy chữ này – không ra thể thống gì, lần đầu tiên là dùng trên người người này.

Lâm Kinh Phác đã quen sống trong nhung lụa, xuất thân từ quý tộc thiên hoàng, cho dù làm giặc cỏ cũng là hạng người nổi danh "hợp thể thống, biết lễ nghi", không biết sao tới trước mặt hắn lại thành người "không ra thể thống gì".

Đáy lòng hắn phiền muộn, tìm ấm trà trong phòng, tự mình rót một chén rồi đưa Lâm Kinh Phác uống.

Lâm Kinh Phác nhận lấy cốc trà, chần chừ một lúc, nói: "Trà này nguội lạnh rồi."

"Nhuận họng mới nói chuyện với trẫm được." Ngụy Dịch có mấy phần ngang ngược.

Lâm Kinh Phác đành phải thuận theo mà uống, trà lạnh theo đầu lưỡi đi xuống dạ dày, vô cùng khó chịu.

Trong khi y uống trà, Ngụy Dịch trầm mặt, lạnh lùng nhìn sườn mặt y: "Hẳn ngươi đã biết những chuyện xảy ra ngoài Trường Minh điện hôm nay rồi?"

Lâm Kinh Phác còn đang rùng mình vì chén trà lạnh kia, không còn đệm chăn, không thể làm gì khác ngoài ôm đầu gối sưởi ấm: "Thân trong thâm cung, tai mắt không thông, từ đâu mà ta biết được?"

Ngụy Dịch không tin, cuối cùng vẫn nói một lần từ ngọn nguồn cho y nghe: "Tiêu Thừa Diệp Binh Bộ và Phương Tể thống lĩnh cấm quân xảy ra tranh chấp, từng người dẫn mấy lại ty và cấm quân ẩu đả ngoài Trường Minh điện. Chỉ thiệt thòi cho Thường Nhạc vừa đúng lúc dẫn người tới Lan Chiêu điện khuyên nhủ, Tiêu Thừa Diệp bị giáng xuống lại ty, Phương Tể tự mình thỉnh tội, từ chức thống lĩnh cấm quân, những người khác hoặc bị giáng chức, hoặc bị cách chức, không một ai may mắn thoát được."

"Quả là hiếm thấy."

Lâm Kinh Phác coi như trò cười mà nghe, sau khi cười xong thấy ánh mắt như hận không thể lột da mình của Ngụy Dịch lại càng thản nhiên hơn: "Việc này liên quan gì đến ta?"

"Sao lại không liên quan tới ngươi? Đám người Phương Tể là tâm phúc của Hách Thuận, lần này vì leo lên Hách Thuận mà bị trừng phạt, cách chức, về sau cấm quân khó mà đồng lòng đồng thuyền cùng Nội phủ được. Nội phủ mất cấm quân có thể nói là nguyên khí đại thương, trận này đánh nhau vì thể diện, lại dễ như ăn cháo mà khiêu chiến cửa ải yếu hiểm nhất của Nội phủ mấy năm qua, quả là cao minh."

Dư quang Ngụy Dịch liếc qua Lâm Kinh Phác, thoạt nhìn vô cùng nham hiểm. Hắn không có chứng cứ, chỉ có thể nghĩ biện pháp bao che cho lời mình nói: "Không phải Hách Thuận là quốc tặc bán nước sao? Nếu ta là ngươi, hiếm có cơ hội trở về Nghiệp Kinh, chuyện đầu tiên ta làm sẽ là đối phó ông ta, báo thù cho phụ hoàng mẫu hậu."

Lâm Kinh Phác chẳng hề động dung, khóe miệng lỏng ra: "Nếu là báo thù, sao không tìm người nhanh nhanh giết ông ta đi?"

Ngụy Dịch cười lạnh không nói.

"Lại nói, những kẻ kia là quan chức Binh Bộ Khải triều, là cấm quân hộ vệ Khải triều. Bọn họ đánh nhau ẩu đả, ta là dư nghiệt triền triều, đến gây xích mích còn không được, cũng không ngăn được. Ngụy Dịch, ngươi đến tìm ta giữa đêm khuya, rốt cuộc là hưng binh vấn tội hay chỉ muốn tìm lý do dằn vặt ta một phen, xốc đệm chăn của ta, còn rót trà lạnh bắt ta uống?"

Ngụy Dịch dựa lưng vào bàn, bản thân cũng tự đổ một chén trà lạnh vào bụng: "Hai đám người sớm không đánh muộn không đánh, cố tình đánh nhau đúng vào thời điểm bên trong đang bàn tới chuyện Nội Thư các, cố tình Binh Bộ vừa ra ngoài đã gặp phải cấm quân, đúng là quá trùng hợp."

Lâm Kinh Phác trấn tĩnh trả lời: "Nghe ngươi nói vậy, đúng là duyên. Nhưng nghĩ kỹ một chút, cũng không tính là quá khéo. Mấy năm nay ta lưu vong bên ngoài nhưng vẫn biết sơ qua thế cuộc triều đình Khải triều, cấm quân không hướng về Binh Bộ mà lại hướng về công công trong Nội phủ. Cấm quân hộ vệ sớm đã trở thành nanh vuốt của ông ta, trong triều kiêng kỵ cấm quân thôi còn chưa đủ, bây giờ lại còn muốn thêm cả một Nội Thư các nữa."

"Làm sao, đến ngươi cũng cảm thấy không nên tu sửa lại Nội Thư các?"

Ngụy Dịch sán lại gần, muốn nghe ra mùi âm mưu quỷ kế trong hơi thở của y, cuối cùng chỉ ngửi được hương thơm nhè nhẹ không chút dấu vết như nhụy mai đâm chồi, mưa tan mây trôi.

Lâm Kinh Phác ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không tách ra: "Một khi hoạn quan có học thức sẽ càng lợi hại hơn hồng nhan họa thủy. Đừng quên tại sao ba trăm năm trước Nội Thư các được dựng lên, lại vì cái gì mà bị bãi bỏ. Đó cũng chính là khởi nguồn suy thoái của Đại Ân. Một khi Nội Thư các được dựng thành, quả thật còn có thể chống lại được người của tiền triều, đến lúc đó ngươi cũng gieo gió gặt bão, không gánh chịu nổi đâu."

Ngụy Dịch nhăn mày lại, cũng không kinh ngạc vì Lâm Kinh Phác có lòng tốt khuyên bảo hắn về sai lầm hoạn quan họa quốc, mà là kinh ngạc vì y đang thăm dò bản tính của mình.

Hắn cổ vũ dã tâm của Hách Thuận, càng ngày càng khiến hiềm khích giữa ông ta và Yến Hồng lớn hơn, lại mượn cơ hội bồi dưỡng quyền thế của Nội phủ, cuối cùng cũng chỉ là để chống lại thế lực tiền triều.

Hắn căn bản không quan tâm đến việc thiết lập Nội Thư các có dao động triều chính hay không, cũng không sợ trọng dụng hoạn quan sẽ có ngày gieo gió gặt bão. So với những chuyện xa xôi ấy, vị trí Thiên tử trước mắt hắn đã biến thành một cái chức suông. Hắn nhất định phải ngăn được tiền triều, kiềm chế Yến Hồng mới có thể chặt đứt được xiềng xích bó buộc tay chân mình, phá tan gông xiềng vàng ròng trói chặt nơi cổ họng!

Trừ mạng sống ra, hắn không đoán được người trước mắt đang mưu đồ điều gì. Thậm chí hắn hoài nghi, mấy tháng trước Thường Nhạc may mắn bắt được Lâm Kinh Phác ở Duẫn Châu hay là chính y tự chui đầu vào lưới chỉ để trở lại Nghiệp Kinh, khuấy lên phong vân.

Nếu lần này chuyện Binh Bộ và cấm quân ẩu đả thật sự không liên quan gì tới Lâm Kinh Phác thì thôi, nhưng nếu y thực sự ra tay trong bóng tối, chỉ e là dụng ý lại càng sâu.

Ngụy Dịch cong môi nở nụ cời, che giấu nghi kỵ bất an dưới đáy lòng, tiếp tục nói: "Vậy theo như ngươi nói, trẫm còn phải nếm thử tư vị hồng nhan họa thủy đã, rồi mới nhớ kỹ về lâu về dài được."

Lâm Kinh Phác cũng nở nụ cười: "Cái này không khó, loạn thế có bao giờ thiếu đâu. Vì mạng sống, nhóm mỹ nhân sẽ mọc ra răng nhọn vuốt sắc, xuống giường là có thể đẩy thẳng chủ nhân vào hố lửa."

"Ngươi quả là có tâm." Ngụy Dịch nói.

Lâm Kinh Phác khiêm nhường chắp tay: "Không dám, không dám."

"Có điều những lời này của ngươi cũng đã nhắc nhở trẫm." Ngụy Dịch uống nốt ngụm trà lạnh: "Người đâu."

Bốn tên hộ vệ ngoài điện vội vàng xông tới.

"Truyền lời xuống, đêm mùng bảy tháng một âm lịch, Thường Nhạc phải tự mình tới Thiên điện trông coi y, không được lười biếng. Dư nghiệt giảo hoạt đa đoan, trừ trẫm ra, không chuẩn bất cứ người nào tiếp cận y."

Qua chuyện hôm nay, đáy lòng Ngụy Dịch càng thêm đề phòng "mỹ nhân", để tránh khỏi ngày càng rắc rối, tốt nhất là phải cẩn thận mới được.

"Vâng, Hoàng Thượng."

Động tác của những người kia cực kỳ nhanh, còn tìm cả một bộ còng sắt mới đúc tới, xích hai chân hai tay y vào.

Thiên tài này vừa với tán gẫu xong, không ngờ Ngụy Dịch trở mặt không nhận người, còn bắt y đeo hình cụ, đúng là tâm địa độc ác.

Lâm Kinh Phác nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Ngụy Dịch: "Ngươi..."

Ngụy Dịch cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Xin tha cũng vô dụng. Ở ngoài trẫm không làm chủ được, chỉ là một gian Thiên điện còn để ngươi tùy ý lật trời hay sao."

Vậy mà Lâm Kinh Phác kia lười biếng nhấc hai tay lên, cười đầy khó khăn: "Ngươi hạ chỉ không cho người khác tiếp cận ta, mà bây giờ ta cũng không nhúc nhích được. Vậy trước khi đi, vị Hoàng Thượng này có thể hạ mình, thay ta kéo chăn về đây không?"

Ngụy Dịch hơi ngưng lại, sắc mặt thoáng chốc lúc xanh lúc trắng, banh khóe miệng đi tới cúi người nhặt chăn dưới đất lên, dùng sức ném thẳng về giường.

"Đa tạ."

...