Cung Ngu nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm bình dịch, thấy bình dịch truyền sắp hết. Cung Tứ chắc là đi ăn cơm tối rồi, dù sao thì cũng chưa quay lại, cô vươn tay ấn nút trên đầu giường, không lâu sau có một y tá đến hỏi: “Sao vậy?”
Thấy bình truyền dịch sắp hết, y tá không nói tiếng nào đi vào, đối chiếu tên xong thì giúp Cung Ngũ rút ống truyền ra.
Cung Ngũ dùng bông ấn vào chỗ kim đâm, nằm trên giường bệnh buồn bực. Công tước đại nhân quên mất chuyện nợ cô một nghìn tệ sao? Mặc dù đối với anh khoản tiền này không nhiều, nhưng đối với cô mà nói lại là một khoản lớn.
Từ nhỏ đến lớn, số tiền cô tiết kiệm được cũng chỉ có ba nghìn năm trăm tệ, đó là một khoản tiền rất lớn, vậy mà anh lại quên mất. Lúc quan trọng sao lại bị bệnh chứ? Nếu như buổi sáng cô dậy đi tìm mẹ, Công tước đại nhân nhìn thấy cô nhất định sẽ nhớ ra việc nợ cô một nghìn tệ, đương nhiên sẽ trả lại cô luôn. Kết quả hôm nay anh về nước rồi, một nghìn tệ này cô phải tìm ai để đòi đây?
Cô có thể đòi Lý Tư Không, nhưng trong tay cô lại có giấy nợ của Công tước đại nhân, cô không thể đòi tiền hai lần.
Mẹ cô nói rồi, quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, đạo lý này cô hiểu, hơn nữa cô đã đồng ý với Công tước đại nhân không nói chuyện này cho Lý Tư Không. Nhưng cô rất không yên tâm, khoản tiền này không đòi được thì sao đây?
* Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: Những người có tài đức thích tiền của kiếm được một cách chính đáng chứ không phải những đồng tiền bất nghĩa.
Cung Ngũ ấn một lúc rồi lấy điện thoại, mở danh bạ tìm tên Mr. Con Lười. Cô nhìn một lúc lâu, do dự một hồi, đang suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho anh không, ngẩng đầu lên thì thấy Cung Tứ đi vào: “Tiểu Ngũ, tỉnh rồi?”
Cung Ngũ nhanh chóng vứt điện thoại sang một bên: “Vâng, em cảm thấy khỏe hơn rồi, chỉ là không có sức thôi.”
Cung Tứ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, ở thêm một đêm quan sát, sáng mai nếu không có việc gì thì xuất viện.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được ạ, cảm ơn anh Tư. Cả ngày nay anh đã vất vả chăm sóc em rồi.”
Cung Tứ là người duy nhất còn nhớ đến sự tồn tại của cô trong nhà họ Cung, những người khác còn chẳng thèm đến thăm cô.
Cung Tứ ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, Cung Ngũ mặc miệng nói tai nghe nhưng trong đầu vẫn nghĩ cách làm sao để đòi lại một nghìn tệ kia. Ngày nào chưa đòi được tiền về thì ngày đó trong lòng cô còn khó chịu. Tối hôm qua phải chăng là do cô nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, vì vậy mới gật đầu đồng ý? Lúc đó phải kiên trì để Lý Tư Không trả cái khoản tiền kia, như vậy cô có thể mở miệng liền đòi, nhưng nếu là Công tước đại nhân...
Cung Ngũ nghĩ bản thân cũng nên mở miệng ra là đòi, nhưng vì sao lần nào gặp Công tước đại nhân cô cũng thiếu tự tin như vậy?
Cô ôm đầu, sao lại không có tiền đồ như thế? Cô cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với ai mà? Không phải chỉ thỉnh thoảng nhìn tay của người ta thôi sao?
“Tiểu Ngũ?” Cung Tứ lo lắng, lập tức nghĩ đến chuyện của Bộ Sinh và Cung Ngôn Thanh, trong lòng mắng nhiếc đôi cẩu nam nữ kia: “Tiểu Ngũ, anh Tư biết trong lòng em khó chịu. Em cứ khóc đi, khóc xong trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Mặt Cung Ngũ thộn ra: “....”
Cô đột nhiên cảm thấy anh Tư nhà cô rất đơn thuần chính trực nha.
“Em không sao cả!” Cung Ngũ cười với Cung Tứ: “Không khó chịu như anh Tư nghĩ đâu, không phải chỉ là một tên đàn không thôi sao? Trên đời này còn đầy!”
Cung Tứ không yên tâm chút nào, ngược lại càng thêm ghét Cung Ngôn Thanh, không ngờ cô ta lại là người như vậy.
Cung Ngũ ở bệnh viện một tối, sáng hôm sau tỉnh dậy hoạt bát hơn nhiều. Hôm trước ngủ nhiều, vì vậy buổi sáng cô dậy rất sớm, gọi điện thoại cho Cung Tứ nói muốn xuất viện quay về trường, Cung Tứ lập tức chạy đến làm thủ tục xuất viện.
Lúc cô về đến trường, đám Yến Đại Bảo còn chưa ngủ dậy. Nghe thấy có tiếng mở cửa, Lam Anh ngồi dậy hỏi: “Ai?”
“Tớ! Lam Anh, mở cửa.” Khóa cửa đã mở nhưng bên trong còn một cái chốt nên Cung Ngũ không mở được. Lam Anh nghe ra là giọng của cung Ngũ, xuống giường mở cửa: “Sao về sớm vậy?”
Cung Ngũ lắc lắc tay: “Đừng nhắc nữa.”
Yến Đại Bảo còn chưa tỉnh, ôm một con hổ rất lớn, cẳng chân trắng muốt vòng qua người con hổ, ngủ không biết trời đất là gì.
An Hổ Phách đã tỉnh, đầu óc rối bù ngồi dậy, nhìn Cung Ngũ một cái, mơ mơ màng màng nói: “Tiểu Ngũ đến rồi à?” Rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ. Phòng kí túc có ba người thì chỉ có Lam Anh là người tỉnh táo nhất.
Cung Ngũ nhỏ giọng hỏi: “Lam Anh, cậu vẫn chưa ngủ à?”
Lam Anh đang cầm tạ tập động tác vươn ngực, mở miệng nói: “Tớ dậy sớm, đang tập thể dục.”
Cung Ngũ cảm khái: “Lam Anh cậu giỏi quá, mình phục cậu sát đất.”
Lam Anh chỉ bình thản liếc nhìn cô một cái, động tác tập luyện vẫn không ngừng nghỉ.
Cung Ngũ trèo lên giường nằm. Bảo cô ngủ tiếp cô thực sự không ngủ được nữa, chơi điện tử một lúc còn tạm được.
Đợi đến lúc mọi người thường rời giường, An Hổ Phách mới lại ngồi dậy tiếp. Cô tiếp tục ngồi ngây người một lúc rồi mới xuống giường đi rửa mặt.
Yến Đại Bảo lầm bầm hai tiếng, lăn một vòng trên giường, ôm con hổ dùng lực đạp hai phát, thở phì phò bò dậy, mắt lim dim, sau đó dựa vào con hổ ngồi ngủ tiếp.
Cung Ngũ bỏ điện thoại xuống, “Yến Đại Bảo, đây là cái phản ứng kiểu gì vậy?”
Lam Anh nhìn thấy cô ấy ngồi dậy đã đi từ chỗ giường mình đến chỗ giường Yến Đại Bảo. Lúc Yến Đại Bảo ngồi ngủ, người lắc lư, có cảm giác sắp lăn xuống cuối giường. Lam Anh vươn tay đỡ nửa người sắp ngã xuống của Yến Đại Bảo đẩy về vị trí cũ, rồi lại bình thản tiếp tục tập luyện.
Cung Ngũ: “Cái tật xấu gì đây?”
Lam Anh nói: “Quá trình rời giường.”
“Rời giường còn có quá trình?” Cung Ngũ kinh ngạc: “Chẳng nhẽ mỗi ngày đều như vậy?”
An Hổ Phách từ phòng về sinh đi ra nói: “Yến Đại Bảo hình như sáng nào cũng như vậy, tớ cũng nhìn thấy mấy lần. Lam Anh rất giỏi, ngày nào cũng đỡ được, nếu như Lam Anh bị bệnh xin nghỉ không biết Yến Đại Bảo sẽ thế nào nữa?”
Lam Anh trả lời: “Tớ sẽ không bị bệnh.”
Cung Ngũ chẹp miệng, cảm thấy Lam Anh đúng là siêu nhân toàn năng của phòng cô. Bình thường Lam Anh đều tự nguyện dọn dẹp vệ sinh thì thôi đi, giờ đến cái “quá trình rời giường” của Yến Đại Bảo này cũng hiểu rõ, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm Yến Đại Bảo cũng không biết, thật sự phục cô ấy luôn!
Cung Ngũ chẹp miệng: “Tướng ngủ của Yến Đại Bảo đúng là quá khó coi!”
Lam Anh nhìn cô: “Cậu cũng không đẹp hơn bao nhiêu đâu.”
A! Cung Ngũ mở to mắt: “Sao có thể? Tớ ngủ rất nghiêm chỉnh mà.”
An Hổ Phách xoa xoa bọt trên mặt, từ phòng vệ sinh chạy ra nói một câu: “Sáng nào lúc cậu dậy cũng úp mặt vào gối một lúc lâu, tớ cũng thấy thương cho mặt cậu.”
Cung Ngũ: “....”
Cô trầm mặc cúi đầu chơi điện tử, Yến Đại Bảo tiếp tục nằm bò ra bất động. An Hổ Phách rửa mặt xong, khoác cặp đi đến nhà ăn ăn sáng, Yến Đại Bảo mới lần nữa ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nói: “Tiểu Ngũ...”
“Dậy đi. Sáng nay là môn chuyên ngành, sắp muộn rồi.”
Yến Đại Bảo trèo xuống giường, đi dép chạy vào nhà vệ sinh, sau đó lại ngồi đờ người ra trên ghế.
Cung Ngũ trèo xuống: “Yến Đại Bảo, sắp muộn thật rồi! Cái tật khó dậy này của cậu nếu đến mùa đông thì phải làm sao đây?”
Yến Đại Bảo tiếp tục ngẩn người, đến tận lúc Cung Ngũ cầm sách chuẩn bị đi học thì cô mới tỉnh táo lại, vội vàng đi nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, còn nói: “Tiểu Ngũ, sao cậu không gọi tớ? Không nghĩa khí gì cả!”
Cung Ngũ: “...”