Hai tiếng sau, Cung Ngôn Thanh gọi điện cho Cung Tứ, nói Bộ Sinh đồng ý hủy bỏ hôn ước với Tiểu Ngũ, chịu trách nhiệm với cô ta.
Nhưng anh mới đính hôn chưa được hai tháng đã hủy bỏ hôn ước. Nếu như vội vàng đính hôn với Cung Ngôn Thanh sẽ khiến người ta dị nghị, thậm chí chửi rủa Cung Ngôn Thanh. Vì danh dự của Cung Ngôn Thanh, tạm thời chưa thể đính hôn, mà chỉ qua lại với quan hệ người yêu mà thôi.
Sau đó nhà họ Cung tuyên bố Bộ Sinh và cô Năm nhà họ Cung bởi vì tính cách không hợp nên đã chia tay trong êm đẹp.
Còn về Cung Ngôn Thanh, sẽ không có trong tuyên bố đó.
Cung Ngũ còn chưa mở mắt đã cảm thấy đầu nặng trĩu, đau đến mức cảm giác giống như đầu sắp nổ tung vậy. Khó khăn lắm cô mới mở được mắt ra thì phát hiện không phải phòng của mình, xung quanh trắng toát, giọng nói khàn đặc: “Mình đang ở đâu vậy?”
“Tiểu Ngũ, em tỉnh rồi à? Cung Tứ lập tức đứng dậy chạy qua: “Tiểu Ngũ!”
“Anh Tư!” Cung Ngũ cảm thấy kỳ lạ: “Sao anh lại ở đây? Đây là đâu?”
“Đây là bệnh viện.” Cung Tứ nhíu mày, vẻ mặt lo lắng. “Sáng em không xuống ăn, gõ cửa cũng không ai mở, gọi thế nào cũng không dậy. Sau đó anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra mới phát hiện em bất tỉnh trên giường. Em cảm thấy thế nào? Anh đi gọi bác sĩ…”
Cung Ngũ còn chưa kịp phản ứng: “Em bất tỉnh? Đùa à?... Ôi! Anh Tư, đầu em đau quá!”
Cung Tứ thở dài: “Bác sĩ nói em uống nhiều bia, sau đó lúc ngủ lại không sấy tóc, vì vậy đau đầu. Sau một đêm, cộng thêm không ăn sáng...” Cung Tứ nhìn cô nói: “Thêm vào đó, tâm trạng của em ức chế vì vậy mới ngất đi. Em đợi một chút, anh đi gọi bác sĩ đến đây.”
Cung Ngũ không ngờ cô lại xảy ra chuyện như vậy. Lần này thì tốt rồi, hình tượng bị phản bộ của cô càng thêm rõ ràng, mục đích của Bộ Sinh cũng đạt được, Cung Ngôn Thanh cũng đắc ý rồi.
Trên tay còn cắm ống truyền, cô thở hắt ra, đang định tìm điện thoại của mình xem mấy giờ rồi thì thấy Cung Tứ dẫn theo một bác sĩ quay về.
“Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ nhìn bác sĩ đó, chủ động nói: “Bác sĩ, cháu đau đầu, đau như sắp vỡ ra vậy!”
Bác sĩ xem bệnh án của cô, hỏi vài câu đơn giản, cuối cùng nói: “Cháu gái nên uống ít rượu thôi, buổi tối lúc đi ngủ không được để tóc ướt, khí lạnh xâm nhập vào đầu, đầu có thể không đau sao? Lát nữa bác kê đơn cho cháu, uống xong ngủ một lát đầu sẽ không đau nữa.”
Cung Ngũ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, cháu nhớ rồi.”
Đợi bác sĩ đi rồi, Cung Tứ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: “Tiểu Ngũ, anh Tư biết trong lòng em khó chịu, cũng rất tức giận. Nhưng mà chuyện đã như vậy rồi, em phải mở lòng một chút, đừng cứ nghĩ về những chuyện này nữa. Trên đời này không phải chỉ có mình Bộ Sinh là đàn ông có phải không?”
Anh mở cặp lồng giữ nhiệt trên đầu giường: “Vừa rồi người trong nhà mang cháo tới đây, em còn chưa ăn gì, cũng không được ăn cái khác, ăn chút cháo cho đỡ đói.”
Cung Ngũ hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Cung Tứ vừa giúp cô múc cháo vừa nói: “Hai giờ chiều.”
“Ôi mẹ ơi, em bỏ lỡ cơ hội tốt rồi!” Cung Ngũ vội vàng hỏi: “Anh Tư, điện thoại của em đâu? Anh có nhìn thấy điện thoại của em không?”
Cung Tứ hiếu kì: “Sao thể? Có chuyện gì?”
Cung Ngũ nói: “Chiều nay em phải đi làm thêm, em không đi được cũng phải thông báo một tiếng.”
Trong lòng Cung Ngũ đang có vài dự định, tối qua cô nghe thấy Công tước đại nhân nói với mẹ cô sáng hôm nay hẹn gặp mặt. Cô định gọi điện hỏi mẹ cô địa điểm, thứ nhất có thể nhắm trai đẹp miễn phí, hai là cô có thể đòi một nghìn tệ của cô về.
Kết quả cô lại vào viện, tổn thất lớn rồi.
Cung Tứ vội vàng nói: “Anh xin nghỉ phép cho em rồi, em đừng lộn xộn! Hôm nay nếu không khỏe lên thì mai vẫn phải xin nghỉ tiếp.”
Cung Ngũ đau lòng, hối hận không thôi. Cô không thể sống tiếp được nữa, cuộc sống của cô chẳng còn chút thú vị nào cả!
Cung Tứ thấy vẻ mặt sống không bằng chết của cô thì vô cùng lo lắng, cảm thấy cô bị bệnh không đi được phòng bóng chỉ là giả, bị đả kích vì Bộ Sinh dan díu với Cung Ngôn Thanh mới là thật. Anh cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, Bộ Sinh quả thật là một người có bản lĩnh khiến cho con gái ngưỡng mộ, huống hồ Tiểu Ngũ còn là một cô bé chưa tốt nghiệp.
Anh do dự một chút, kéo tay Cung Ngũ, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ, chuyện đã như vậy, em đừng suy nghĩ lung tung!”
Cung Ngũ ngây ngốc nhìn anh: “Bộ Sinh đâu?”
Vẻ mặt của Cung Tứ có vài phần ác ý: “Lúc sáng có đến một lần, thấy em còn chưa tỉnh nên đã đi rồi. Vừa rồi anh Hai nói với anh, anh ta đồng ý hủy bỏ hôn ước với em rồi.” Anh lo lắng nhìn cô: “Tiểu Ngũ, em không sao chứ?”
Cung Ngũ mím môi: “Em không sao, chỉ là đau đầu nên khó chịu, hủy bỏ thì hủy bỏ, có gì to tát đâu!”
Cung Tứ khẽ gật đầu: “Anh ta cũng biết chuyện tối quan là do anh ta sai, vì vậy sau khi ba nói ý của em xong, anh ta suy nghĩ và đồng ý rồi”
Cung Ngũ khép mắt sau đó gật đầu nói: “Vậy à, em biết rồi. Đầu em vẫn còn đau, em muốn ngủ một lúc.”
Lúc Cung Ngũ tỉnh lại lần nữa thì Yến Đại Bảo gọi điện đến. Cung Ngũ cảm thấy sau khi uống thuốc xong quả nhiên đỡ hơn nhiều, cô cầm điện thoại, mơ hồ đáp: “Alo, Yến Đại Bảo hả?”
“Cậu vẫn còn ngủ hả?”
“Mình đau đầu, đang ở bệnh viện truyền nước, cậu ở đâu? “ Cung Ngũ hít hít mũi hỏi.
Yến Đại Bảo sửng sốt: “Cậu đi viện? Vậy cậu không thể đi làm? Tớ ở chỗ cậu làm này, vừa xuống xe, tớ đến mất công rồi!”
“Tớ không đi, ai bắt cậu đến? Mau về trường đi, sáng sớm mai tớ mới về trường.”
Giọng nói của Yến Đại Bảo đầy sự thất vọng: “Vậy à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, hết cách, đầu tớ mãi mới hết đau, nhưng mà vẫn cảm thấy rất nặng. Không nói nữa, chẳng may nặng hơn mai không đi học được thì chết.”
Yến Đại Bảo xụ mặt: “Tớ ngốc quá, phải hỏi cậu trước mới phải.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời: “Sau này thì biết rồi.” Nghĩ một chút lại hỏi: “Đúng rồi, cậu về nhà không cãi nhau với ba cậu chứ?”
Yến Đại Bảo quay về xe, bảo tài xế lái về trường, nói với Cung Ngũ: “Ba tớ đáng ghét quá! Tớ cũng không biết ông ấy lén lút bắt nạt cậu. Tiểu Ngũ, cậu còn không nói với tớ, tớ đau lòng quá!”
“Chuyện này...” Cung Ngũ cười: “Ba cậu là trưởng bối mà, tớ phải nghe lời trưởng bối nói. Hơn nữa, ba cậu cũng là vì quan tâm cậu đúng không? Cậu với tớ là bạn tốt, ba cậu lại không biết gì về tớ, vì vậy ông ấy lo lắng cho cậu cũng là bình thường. Cậu đừng cãi nhau với ba cậu nữa nhé, tớ không phải vẫn tốt đây sao? Đúng không?”
Yến Đại Bảo xị mặt nói: “Ba tớ vì không muốn trong bản kiểm điểm viết sai nên đã cho người khác viết hộ. Vì vậy tớ quyết định ba hôm không thèm quan tâm ông ấy. Ba đã đồng ý viết lại, tớ phải xem thái độ thế nào đã.”
Cung Ngũ cảm thấy ba của Yến Đại Bảo thật đáng thương, lớn vậy rồi mà còn phải viết bản kiểm điểm, hơn nữa còn phải lo lắng việc viết sai chữ, học lực thế nào đây?
“Tiểu Ngũ, cậu yên tâm dưỡng bệnh nha, đợi cậu đến trường chúng ta lại nói tiếp.” Yến Đại Bảo cảm thấy cô rất yếu, có chút lo lắng: “Cậu bị bệnh có nặng không?”
“Không sao. Không sao hết.” Do dự một chút cô mới hỏi: “À, đúng rồi, Yến Đại Bảo, anh trai cậu đi chưa?”
Mặt Yến Đại Bảo lập tức lộ ra nụ cười có chút đắc ý: “Tiểu Ngũ, có phải cậu cảm thấy anh trai tớ rất tốt không? Chưa gì đã nhớ anh ấy rồi đúng không?”
Mặt Cung Ngũ giật giật, cô không nhớ Công tước đại nhân, cô nhớ một nghìn tệ của cô có được hay không?
“Tớ chỉ hỏi vậy thôi.”
“Sáng sớm nay anh ấy đã ra khỏi nhà, trưa quay về chào một tiếng, sau đó thì đi rồi.” Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: “Cậu tìm anh tớ à? Có cần tớ cho cậu số điện thoại không?”
“Không cần không cần, tớ chỉ hỏi thôi. Vậy lúc anh cậu đi có đưa cho cậu cái gì bảo đưa cho tớ không?”
Mau nói có đi, nói có đi!
Yến Đại Bảo nghĩ một chút, đột nhiên nói: “A, Tiểu Ngũ! Có phải cậu muốn hỏi anh tớ tặng cậu cái gì làm quà sinh nhật hay không? Anh tớ nói vẫn chưa làm xong.”
Cung Ngũ ngây ngốc: “Thế không còn thứ gì khác à? Ví dụ như phong bì gì đó?”
“Tiểu Ngũ, có phải cậu có liên hệ gì với anh trai tớ không? Tớ nói cho cậu cái này, anh trai tớ sẽ không viết thư tình đâu.”
“Không phải, không phải, cậu hiểu nhầm rồi. Cái gì mà thư tình? Tớ chỉ hỏi vậy thôi, haha. Yến Đại Bảo, không có việc gì thì tớ cúp máy đâu, tớ vẫn còn đang nằm này.”
Yến Đại Bảo còn định nói thêm hai câu về anh cô, nghe vậy chỉ đành nói: “Vậy tớ cúp máy trước, có việc gì cứ gọi điện nha.”
“Biết rồi, biết rồi! “Cung Ngũ mau chóng tắt điện thoại, cô thật sự phục Yến Đại Bảo, vậy mà có thể liên tưởng đến thư tình, đúng là như sấm sét giữa trời quang mà.