*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ba người ngồi nói chuyện với nhau, Cải Trắng Nhỏ ngoan ngoãn ăn đồ của mình, đồ ăn vừa gọi được mang lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện
Đến khu vui chơi, Yến Đại Bảo dẫn cô bé đi chơi, Cung Ngũ thì ở bên cạnh Lam Anh nói chu2yện
Đến nơi, anh nhìn thấy Cung Ngũ và Lam Anh ở cổng: “Cải Trắng Nhỏ của chúng ta đâu?”
Lam Anh nhìn bóng lưng anh, Cung Ngũ hỏi: “Anh Tư tớ cũng không tệ lắm, đúng không?”
Cung Ngôn Đình đưa Lam Anh về, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ dẫn Cải Trắng Nhỏ ngồi xe về nhà
“Luật sư lại gọi điện thoại tới giục.” Cung Ngôn Đình cười nói, “Cảm giác ông ấy còn gấp hơn chúng ta.” Lam Anh gật đầu: “Vâng, ngày mai em phải đến phòng huấn luyện xem sao.” “Có cần anh đi cùng không?”
Lam Anh lắc đầu: “Không cần đâu, em biết địa chỉ.”
“Được.” Cung Ngôn Đình lái xe đưa cô ra ngoài ăn cơm, ăn xong hai người mới về nhà.
Buổi tối lúc ngủ, Cung Ngôn Đình kéo cô vào lòng, nói: “Qua hai ngày nữa đưa em đi thăm người thân của anh.”
Lam Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực anh: “Thăm người thân? Có phải là chỗ ba anh không? Liệu ông ấy có không vui không?”
Cung Ngôn Đình: “Không phải bên đó.”
“Vậy thì ở đâu? Là chỗ Tiểu Bát, Tiểu Cửu à?”
Anh cười nói: “Cũng không phải.” Lam Anh hỏi: “Vậy thì là chỗ nào?” Cung Ngôn Đình cười nói: “Em đi rồi sẽ biết.”
Lam Anh trừng anh một cái, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Có phải là nhà Đại Bảo không?”
Cung Ngôn Đình xoay người đè lên người cô, “Em đoán được rồi à? Đúng, nhà Đại Bảo, anh dẫn vợ anh đi cho bọn họ gặp một chút, để bọn họ biết đây là vợ anh, sau này không ai được bắt nạt em.” Lam Anh bị anh đè lên, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó cô chủ động ôm lấy cổ anh, nói: “Chồng em tốt như vậy, em cảm thấy em thật may mắn.” Cung Ngôn Đình cúi đầu chặn miệng cô, ngẩng đầu nói: “Chủ động chút là tốt...” Cô cười khẽ, kéo anh đến trước mặt mình.
Ngày hôm sau, Lam Anh đến phòng huấn luyện từ sớm, cửa bên trong phòng huấn luyện đã mở, mấy người thanh niên đứng trong đó
Thấy Lam Anh vào mắt bọn họ sáng lên, tưởng là học viên xinh đẹp mới đến, mấy người lập tức vây lại, “Người đẹp, em muốn đến huấn luyện à?”
Bởi vì quy mô của phòng huấn luyện mở rộng, cho nên Phó Thanh Ly cũng bắt đầu tuyển không ít huấn luyện viên mới ở bên ngoài
Phó Thanh Ly không còn nữa, huấn luyện viên và học viên đều không biết, chỉ biết rất lâu hắn không đến rồi, không ngờ hắn đã mất.
Lam Anh cởi áo khoác, tách đám người vây quanh ra, nhẹ nhàng nhảy một cái lên sàn huấn luyện.
Mấy học viên qua đây từ sớm thấy thể vội vàng đi qua gọi: “Này, người đẹp, em có biết cái này chơi thể nào không? Bến chỗ bọn anh là chuyên nghiệp, chưa qua huấn luyện không thể tự.”
Còn chưa dứt lời, Lam Anh đã vận động dựa theo dụng cụ huấn luyện
Mấy người thanh niên vốn muốn khuyến cô, sau khi nhìn thấy Lam Anh hoàn thành hạng mục đầu tiên dễ như trở bàn tay, ai cũng há hốc mồm
Lam Anh dễ dàng hoàn thành cái thứ nhất, trực tiếp nhảy lên cái thứ hai, tất cả động tác và kỹ thuật của cô đều giống y như bọn họ nhìn thấy từ Phó Thanh Ly
Lúc trải qua hạng mục nguy hiểm, thậm chí cô còn không đeo dây thừng bảo hiểm.
Từ lúc cô nhảy lên hạng mục thứ hai đã có người bắt đầu tính thời gian cả hành trình cho cô, đến khi cô hoàn thành tất cả hạng mục, mấy người này mới kinh ngạc phát hiện thời gian cố sử dụng vô cùng gần với huấn luyện viên Sài.
Lam Anh nhảy xuống khỏi hạng mục, đứng ở trước mặt bọn họ, nói: “Tôi tên là Lam Anh, là huấn luyện viên mới đến.” Một đám thanh niên lập tức kinh ngạc suýt nữa rơi cả cằm xuống đất.
Một tuần sau, thủ tục phòng huấn luyện chính thức hoàn thành, Cung Ngôn Đình dành ra nửa tháng kiểm kê sổ sách, tuyên bố tin tức phòng huấn luyện đổi chủ
Đương nhiên sẽ có người kinh ngạc, cũng có người không phục vì Lam Anh còn trẻ tuổi, nhưng những thứ này đối với bọn họ mà nói đều không phải là vấn đề.
Cung Ngôn Đình lại tiếp xúc với cơ quan từ thiện trước đây, cũng cam kết sau này chỉ cần tình hình kinh doanh cho phép thì sẽ tiếp tục quyền tặng những tổ chức đã từng giúp đỡ.
Mà người ở phòng huấn luyện đến rồi lại đi, có người không chấp nhận được Lam Anh mà nghỉ việc, cũng có người vì nghe nói Lam Anh dung mạo xinh đẹp mà đến
Lam Anh vẫn bình tĩnh ứng phó như thường, cô dành chút thời gian đi thăm những người đã từng rời khỏi tổ chức, tuyển người muốn tiếp nhận công việc mới vào, sau một tháng huấn luyện đặc biệt, bắt đầu gia nhập vào nghề huấn luyện viên.
Mà cũng vì xuất hiện huấn luyện viên nam nữ khác nhau mà thu hút các học viên khác nhau, đa dạng huấn luyện viên cũng tuyển đa dạng học viên, học viên nữ tăng nhiều hơn bao giờ hết
Vì thế Lam Anh thậm chí còn mở ra khu học viên nam và nữ riêng biệt, cùng với khu tổng hợp, tiện cho yêu cầu khác nhau của các học viên khác nhau
Đồng thời cô cũng tăng cường các loại công tác bảo vệ an toàn cho phòng huấn luyện, tránh cho học viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc tiếp nhận huấn luyện
Dĩ nhiên, những đề nghị này là kết luận Cung Ngôn Đình đưa ra sau khi cho người điều tra nghiên cứu
Anh không hiểu huấn luyện, nhưng anh hiểu quản lý, hiểu nhu cầu
Anh đã đồng ý với Lam Anh là sẽ giúp cô, đương nhiên sẽ ra sức ở những phương diện khác nhau.
Mặc dù ban đầu rất nhiều người không phục Lam Anh, nhưng Lam Anh ở vị trí tổng huấn luyện viên luôn không chút dao động, cho dù cô tuyển nhiều thành viên vào đây hơn, nhưng cô vẫn là người có thực lực mạnh mẽ nhất trong những người đó.
Sau khi phòng huấn luyện khôi phục trật tự bình thường, cuối cùng Cung Ngôn Đình cũng lôi Lam Anh bận rộn trong phòng huấn luyện ra ngoài, Lam Anh nhìn anh, “Anh làm gì thế?” Cung Ngôn Đình nhướng mày: “Em quên chuyện chúng ta nói trước đó rồi à?” Lam Anh ngẩn ra: “Đến nhà Đại Bảo ạ?”.
Cung Ngôn Đình ôm vai cô: “Đúng vậy, nếu không phải thấy em bận như con quay, anh thật sự muốn cốc đầu em, em quên anh rồi đúng không?”
Lam Anh cười, “Được rồi, lúc nào anh có thời gian, em đi cùng anh.”.
Sau khi chuyện ở nơi huấn luyện đầu vào đấy, cho dù thỉnh thoảng tổng huấn luyện viên Lam Anh không có ở đây một hai ngày, cũng không ảnh hưởng đến toàn thể
Thứ bảy, Cung Ngôn Đình gọi điện thoại trước, dẫn Lam Anh đến nhà Yến Đại Bảo
Triển Tiểu Liên nhận được tin tức, đã ở nhà bảo người chuẩn bị rồi
Yến Hồi nghe nói là anh Tư của Cung Ngũ dẫn vợ đến, tức đến vẹo cả mũi: “Có phải con nhỏ xấu xí đó định tiến dần từng bước không? Còn coi đây là nhà nó thật à? Anh nó liên quan gì đến ông đây?” Triển Tiểu Liên khinh bỉ: “Đừng có mà dùng loạn thành ngữ.” Bà lười quan tâm đến cái người thần kinh này, tiếp tục bảo mọi người thu dọn nhà cửa, đợi khách đến chơi.