Bên cạnh bàn ăn dài chỉ có một mình Cung Ngôn Thanh. Thức ăn trên đĩa trước mặt đã hết nhưng cô ta vẫn ngồi đó. Nhìn ánh mắt khinh thường của cô ta, Cung Ngũ biết chắc chắn cô ta đang đợi mình.
Đành chịu, trong nhà họ Cung người có thể khiến cho con gà mái ghẹ này nhìn với ánh mắt như vậy chỉ có cô mà thôi.
Cung Ngũ gãi đầu, ngồi xuống đối diện với cô ta. Tối qua ngủ muộn, vừa ngồi xuống, cô đã không nhịn được ngáp một cái.
“Sau này chị sẽ trông chừng em.” Cung Ngôn Thanh đột nhiên mở miệng nói: “Ba và chị đã bàn bạc. Em còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết chừng mực. Bây giờ Bộ Sinh là chủ nợ của chúng ta. Trước mặt anh ấy, nhà chúng ta phải có chừng mực, tối thiểu bây giờ phải như vậy, không thể bởi vì một mình em sơ ý mà đắc tội với anh ấy.” Cô ta bưng cốc lên uống một ngụm rồi nói: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa chị phải nói trước với em. Năm nay chị bắt đầu thực tập, mà anh Cả nói bây giờ công ty không có vị trí thích hợp cho chị rèn luyện, Ngôn Đình lại vừa mới vào công ty, cho nên chị phải đến công ty khác thực tập.”
Cung Ngũ suy nghĩ, cô ta đến công ty khác thực tập có liên quan gì đến mình? Có nhất thiết phải nói trước với cô không?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Cung Ngũ, Cung Ngôn Thanh liếc nhìn cô, mỉm cười nói: “Chị sẽ đến công ty của Bộ Sinh. Hai ngày trước ba đã nói với Bộ Sinh rồi. Tiểu Ngũ, chắc em sẽ không để ý chứ?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Tôi có gì phải để ý chứ? Cũng không phải là tôi đi thực tập, chị đi đâu tôi đều không có ý kiến.”
Cung Ngôn Thanh cụp mắt, nhếch môi cười lạnh: “Thế thì tốt. Bình thường, em cũng nên chú ý một chút, đừng chỉ biết ham chơi. Bộ Sinh là đàn ông, chắc chắn không có thời gian cứ dỗ dành em như dỗ trẻ con được đâu.”
Những gì Cung Truyền Thế căn dặn, cô ta đã nói hết trong mấy câu ngắn ngủi. Nói cách khác, nhiệm vụ của cô ta đã xong, không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa.
“Chị còn có việc, đi trước đây. Em từ từ dùng bữa.” Lúc đứng dậy, cô ta liếc mắt nhìn Cung Ngũ, nụ cười trên môi cũng mang theo sự mỉa mai, giày cao gót nhọn giẫm trên sàn nhà bóng loáng phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Cung Ngũ nhìn bóng theo dáng yêu kiều thướt tha của cô ta, cô cảm thấy rất nể phục. Con gà mái ghẹ này chưa tốt nghiệp đã trang điểm xinh đẹp như vậy, nếu sau này đi làm, chắc sẽ khiến cho một đống gà trống choai chết mê chết mệt!
Khi cô đang cúi đầu ăn cơm một mình, Cung Tứ bước vào, vẻ mặt hớn hở, cười híp mí nói: “Tiểu Ngũ, hôm nay anh xin nghỉ dẫn em đi mua đồ dùng học tập.”
Cung Ngũ phồng mồm nói: “Em không cần đồ dùng học tập gì cả. Em còn không biết đi học trường nào nữa mà.”
“Anh biết đấy. Buổi sáng anh đã gọi điện hỏi rồi. Em học Khoa Ngoại ngữ Trường đại học Thanh Thành.”
Cung Ngũ đang nhai sồn sột, trứng chiên trong miệng liền rơi xuống. Cô trợn mắt há mồm nói: “Khoa... khoa Ngoại ngữ?”
Ôi mẹ ơi, cô biết những chữ nòng nọc kia nhưng chúng nó không biết cô! Sao lại chọn Khoa Ngoại ngữ chứ?
Cung Tứ nhìn biểu cảm của Cung Ngũ: “Sao thế? Anh thấy chuyên ngành này rất được. Ngoại ngữ tốt thì sau này làm gì cũng được, làm giáo viên ngoại ngữ cũng tốt mà.”
Cung Ngũ cầm nĩa dùng sức đập hai cái xuống bàn, “Ôi mẹ ơi, chuyên ngành này... em muốn chết quách đi cho xong!”
Cung Tứ ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói ngốc nghếch gì thế? Chuyên ngành này được lắm, đừng nghĩ lung tung. Đến lúc đó, em chăm chỉ một chút chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Cung Tứ là một trong những người học siêu giỏi trong trường, thành tích xuất sắc từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp, tuyệt đối là đứa trẻ ngoan trong mắt giáo viên và phụ huynh.
Cung Ngũ gục đầu xuống, cực kỳ đau lòng. Học lịch sử là tốt nhất, dù sao cũng còn có truyện dã sử để đọc. Học mấy thứ như ngoại ngữ... mệt không yêu thương nổi!
Ăn cơm xong, Cung Tứ dẫn cô đi mua đồ, dù sao anh cũng có tài xế. Cung Ngũ ở nhà không có xe nên mỗi lần ra ngoài đều phải đi bộ sau đó bắt xe bus. Nếu như cô muốn đi xe cũng phải được tài xế đồng ý đưa cô đi mới được. Cô nói muốn dùng xe với tài xế, kết quả tài xế cười ha hả, chặn họng cô ngay một câu: “Hôm nay cậu Cả dùng xe!”
Không phải là người này muốn dùng xe cũng là người kia muốn dùng xe, dù sao cũng không cho Cung Ngũ dùng. Từ đó về sau, cô không hỏi nữa.
Hai người đến siêu thị lớn nhất của Thanh Thành. Vừa đúng vào thời điểm sắp bắt đầu năm học mới, siêu thị đông nghịt người. Cung Ngũ hoàn toàn không biết muốn mua gì, đều là Cung Tứ mua. Anh cầm danh sách mình đã liệt kê chọn những đồ tốt nhất.
Mua sắm cả một buổi sáng, sau đó Cung Tứ nhìn những đồ vật chưa mua, ánh mắt dừng trên mấy dòng chữ trong đó, vẻ mặt bối rối.
Anh liếc nhìn Cung Ngũ, hắng giọng: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ đẩy một xe đồ, trợn tròn mắt hỏi: “Sao thế?”
“Còn có một vài thứ cần em tự đi mua.” Cung Tứ ngượng ngùng đưa tay sờ mũi, sau đó anh nhét tờ giấy vào trong tay Cung Ngũ: “Cái này, em tự mình đến khu vực bên kia chọn đi, mua nhiều một chút, lúc đến trường sẽ không gặp rắc rối.”
Cung Ngũ đọc giấy, biết vì sao anh Tư không hăng hái mua nữa. Đó là đồ con gái dùng khi đến tháng - băng vệ sinh.
Cung Tứ nhận lấy xe đẩy trong tay cô, đẩy về khu vực đó. Cung Ngũ đi đến, tìm nhãn hiệu mình thường dùng. Lúc tìm thấy cô phát hiện ra có vẻ như bán rất chạy, hơn nửa kệ hàng đã trống trơn, không chất đầy ắp giống như các nhãn hiệu khác.
Cô ôm bốn gói vào lòng, đang định rời đi thì bỗng nhiên nghe giọng nói khó chịu của người phía sau: “... Bà tám đó ức hiếp ông đây! Sao phải đi học chứ? Bà ấy học nhiều như vậy không phải vẫn ngoan ngoãn leo lên giường ông đây sao? Học có ích gì? Không cho đi! Không cho đi... Không cho mua... “
Cung Ngũ rất muốn vỗ tay, cô cũng cảm thấy đi học có ích gì chứ?
Nhưng tay ôm bốn gói băng vệ sinh không giơ ra được. Cô quay đầu lại nhìn, nhất thời bị dọa sợ run người. Băng vệ sinh trong tay rơi bịch xuống đất. Ôi mẹ ơi, lão già khoe khoang mặt yêu tinh thích cắt ngón tay người khác cũng đi siêu thị sao? Một gói băng vệ sinh còn lăn lông lốc đến bên giày của ông ta.
Cung Ngũ trợn tròn mắt, vội vàng nhặt băng vệ sinh lên. Còn gói băng vệ sinh kia thì cô không có gan nhặt, sợ ngón tay của mình lại gặp họa. Bỏ đi, không nhặt nữa, cô vốn dĩ không có đức hạnh cao như vậy.
Cung Ngũ lấy một gói khác, đang chuẩn bị rón rén rời đi thì phía sau vang lên giọng nói của một cô gái: “Này? Cô không cần nữa à?”
Cung Ngũ quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái mặc yếm bò cúi người nhặt gói băng vệ sinh kia lên phủi bụi rồi đứng dậy nhìn cô: “Cô không cần nữa à?”
Cung Ngũ nhìn thấy gương mặt cô gái kia thì lập tức ngây người. Một cô gái trắng trẻo xinh gái đáng yêu, răng trắng môi hồng, mắt to, lông mi vừa dài vừa dày, chớp chớp như cánh quạt nhỏ.
Cung Ngũ chớp mắt hai cái, nói: “Cô thật xinh đẹp!”
Lão yêu tinh bất thình lình xuất hiện: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem đó là giống ai...”
Cô gái nhỏ đẩy mặt của lão yêu tinh ra, sau đó sờ mặt mình, gật đầu tán thành: “Tôi cũng cảm thấy tôi rất xinh đẹp. Mẹ tôi nói tôi giống bà.” Cô ta nhét băng vệ sinh vào trong lòng Cung Ngũ, tiện thể lấy khăn ướt ra lau tay rồi nói: “Mặc dù cô không xinh đẹp bằng tôi, nhưng tôi cảm thấy cô rất có mắt nhìn. Nhìn xem, chúng ta cùng dùng một nhãn hiệu đấy!”
Cung Ngũ nhìn đống băng vệ sinh chất như núi trong giỏ hàng của cô ta, cô cười gượng: “Thì ra kệ hàng này vơi đi một nửa đều là bị cô mua hết à?”
“Tôi đã nói không cần dùng nhiều như vậy nhưng ba tôi cứ bắt phải mua.” Cô gái nhỏ quay đầu lại, vừa định mở miệng nói tiếp thì lão yêu tinh phía sau cô ta lại nhoi lên.
Ông ta nhìn chằm chằm Cung Ngữ từ trên cao xuống Cung Ngũ, ánh mắt bắn ra hàng ngàn hàng vạn con dao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây còn không dùng cùng một nhãn hiệu với Yến Đại Bảo, mày dựa vào cái gì mà dùng chung một nhãn hiệu với con bé?”
Cung Ngũ vội vàng nhét băng vệ sinh trong lòng vào tay ông ta, lắp ba lắp bắp nói: “Cho ông hết! Cho ông hết! Như vậy hai người dùng chung một nhãn hiệu rồi... “