Công Tước

Chương 42: Thần kinh à?

Lão yêu tinh ôm bốn gói băng vệ sinh xoay người đi về phía xe đẩy, chất chúng lên trên cùng, hài lòng nói: “Coi như mày biết điều!”

Cô gái nhỏ phía sau lưng ông ta trừng mắt, khoanh tay, xụ mặt: “Ba!”

Lão yêu tinh khoác vai cô ta nói: “Yến Đại Bảo, không cần phải cảm ơn ba. Ông đây vốn chu đáo như vậy mà.”

Cung Ngũ cười gượng hai tiếng, chân tay cứng đờ như người máy muốn rời đi. Không mua nữa, cô không mua nữa, tuyệt đối không thể chỉ vì mua băng vệ sinh mà khiến cho mình hoặc anh trai mình đứt ngón tay.

Cô đã sắp đi đến cuối kệ hàng rồi, không ngờ cô gái nhỏ kia bỗng nhiên lại đuổi theo: “Này, cô không mua nữa à? Ba tôi nói đùa thôi, ông ấy không phải là biến thái, không dùng thứ này.”

Cung Ngũ ra sức lắc đầu xua tay: “Tôi nhớ ra nhà tôi còn rất nhiều, còn rất nhiều, ha ha!”

Cô xoay người, vội vàng chạy.

Cung Tứ đang buồn bực ngán ngẩm đợi người thì nhìn thấy Cung Ngũ chạy vọt đến như một trận gió, cứ như là phía sau có chó đuổi theo cô vậy. Cô chạy đến bên cạnh anh, một tay lôi anh kéo đi: “Đi mau!”

Cung Tứ ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Anh không cảm thấy ngón tay vẫn chưa khỏi của anh đau hay sao? Kẻ đó ở bên kia...”

Rồi hai anh em chạy nhanh như gió.

Cô gái nhỏ chạy đuổi theo mấy bước thì dừng lại, đi đến trước mặt lão yêu tinh oán trách: “Ba, nếu ba cứ như vậy, quay về con sẽ mách với mẹ. Đúng rồi, đừng mua nhiều như vậy, không thể nhét hết ở kí túc xá được!”

“Sao lại không thể? Ông đây nói có thể nhét là có thể nhét! Yến Đại Bảo, nếu như ba mua lại nhãn hiệu này, có phải sẽ phát tài hay không?”

Cô gái nhỏ trợn mắt nói: “Không!”

“Hừ! Không kiếm được tiền thì không mua.”

Đối thoại của hai người khiến cho những người phụ nữ mua đồ bên cạnh dồn dập liếc mắt nhìn, bất giác đứng cách xa họ một chút. Thần kinh à? Còn mua nữa chứ, một người đàn ông trưởng thành đi xem khu đồ dùng vệ sinh phụ nữ, biến thái à?

Trong khi đó, Cung Ngũ và Cung Tứ chạy trốn như một làn khói cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm. Cung Tứ nhắc nhở: “Tiểu Ngũ, sau này em nhìn thấy người đó, cho dù là chuyện tốt hay chuyện xấu đều phải lập tức tránh né biết chưa?”

Cung Ngũ mím môi, thận trọng gật đầu: “Anh Tư yên tâm đi. Em cũng không muốn vô duyên vô cơ mất tay mất chân đâu, em nhất định sẽ chú ý!”

Hai người quyết định đi dạo quanh khu vực đồ ăn vặt thêm một vòng, sau đó mới quay lại mua băng vệ sinh. Người đó chắc sẽ không còn ở đó đâu nhỉ?

Sau khi mua đủ đồ, hai người đi thanh toán. Người ở khu vực mua sắm đông nên đương nhiên ở khu vực thanh toán cũng đông. Cung Tứ đẩy xe, tùy tiện tìm một lối thanh toán. Cung Ngũ ngẩng đầu lên, phát hiện người đứng xếp hàng phía trước bọn họ chính là lão thần kinh ban nãy.

Cô liền hít một hơi khí lạnh, vội vàng kéo ống tay áo Cung Tứ: “Anh... anh...”

Cung Tứ quay đầu lại hỏi: “Tiểu Ngũ, sao thế?”

Không đợi Cung Ngũ trả lời, anh đã tiến lên trước hai bước, người trên cùng đã thanh toán xong. Phía sau bọn họ đã nhanh chóng có rất nhiều xe đẩy, kẹp chặt bọn họ ở giữa.

Cung Ngũ: “...”

Cung Tứ tiến lên hai bước rồi lại quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Cung Ngũ lén lút chỉ vào lão yêu tinh phía trước. Cung Tứ vừa nhìn thấy liền cảm thấy ngón tay đau râm ran. Diện mạo người đó như vậy, anh muốn không nhớ cũng khó, oan gia ngõ hẹp chính là đây mà!

May mà ông ta đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp trạc tuổi Tiểu Ngũ nên ông ta không nhìn về phía sau.

Cung Tứ cố gắng che chắn cho Cung Ngũ. Cung Ngũ rụt cổ lại trốn sau lưng anh, ra sức lùi về sau, kết quả bà lão phía sau không vui nói: “Tiến lên trước, tiến lên trước, phía sau đã tắc nghẽn rồi.”

Cung Tứ hết cách, chỉ có thể dè dặt đẩy xe về phía trước.

Ở khoảng cách gần hơn, họ có thể nghe rõ cô gái nhỏ và lão yêu tinh kia đang nói cái gì. “... Sao ông đây phải xếp hàng? Ăn no rửng mỡ à? Muốn mua đồ thì lên danh sách rồi cho người đem về không phải là xong sao? Yến Đại Bảo, sao con lại ngốc như vậy?”

“Đây là thú vui mà ba.” Cô gái nhỏ cúi người bận rộn lấy đồ trong xe đặt lên trên quầy thanh toán: “Nếu như cái gì cũng có sẵn thì không vui tí nào. Mẹ nói không cho ba dẫn con đến những nơi phức tạp như Vương Triều, vậy thì chúng ta đi siêu thị, mẹ chắc chắn rất vui.”

Lão yêu tinh ậm ừ, dường như ngầm thừa nhận lời của cô gái nhỏ.

Đồ bọn họ mua quá nhiều, hai xe đẩy lớn nên lấy mãi không hết. Người phía sau đợi đều khá sốt ruột, có người lầm bầm nói mua gì nhiều thế...

Lão yêu tinh nghe thấy, quay đầu liếc mắt một cái, vẫn chưa mở miệng nói chuyện thì cô gái nhỏ kia đột nhiên nói: “Ba!”

“Sao?”

“Chúng ta đã đếm đúng tám mươi tám gói, không phải ba nói số tám mươi tám là số may mắn sao? Nhưng bây giờ lại nhiều hơn bốn gói, ba bỏ xuống đi.”

Lão yêu tinh trợn mắt, nghiêng đầu một cái đã nhìn thấy bên trong xe đẩy của Cung Tứ có thứ này. Ông ta ném bốn gói vào trong xe đẩy của Cung Tứ, “Vứt vào đây.”

Cung Tứ: “...”

Cung Ngũ tiếp tục rụt cổ lại.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy người đứng phía sau lưng Cung Tứ. Cô ta liền nhoẻn miệng cười: “Ô, lại là cô à? Đúng lúc trả lại cô đó!”

Cung Ngũ thấy mình bị nhận ra, vội vàng gật đầu: “Đúng rồi. Ha ha!”

Ai cần cô trả chứ, làm bộ không quen là tốt nhất!

Lão yêu tinh đứng phía sau cô gái nhỏ liếc mắt nhìn.

Cung Ngũ nhận ra biểu cảm này. Ông ta không thích băng vệ sinh cô mua giống với của cô gái kia.

Thanh toán đồ trong hai xe lớn phía trước hết những mấy nghìn tệ, Cung Ngũ nghe thấy cô gái nhỏ than phiền: “Ba, sau này con sẽ không bao giờ đi mua đồ cùng ba nữa. Người nào không biết còn cho rằng con là nhà giàu mới nổi đó, bằng không chính là lấy buôn về nhà bán lẻ... “

“Yến Đại Bảo, con làm ba đau lòng quá! Ba là vì muốn tốt cho con! Vì muốn tốt cho con! Yến Đại Bảo, con nói rõ ràng...”

Ra khỏi hành làng, có người đến đẩy xe hàng, lão yêu tinh và cô gái nhỏ được một đám người vây lấy.

Lúc này, trái tim nhỏ bé của Cung Ngũ mới được thả lỏng: “Ôi mẹ ơi, cuối cùng con cũng có thể hít thở rồi!”

Cung Tứ cũng lau mồ hôi: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Anh vừa nhìn thấy bản mặt đó, ngón tay anh liền đau.”

Thanh toán xong, Cung Tứ vỗ vai Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, em đi học thì sẽ không gặp nữa. Trường học là thế giới kỳ diệu, em phải ngoan ngoãn học tập, biết chưa?”

Cung Ngũ cảm thấy hình như rất có lý, “Không ngờ chuyện này lại trở thành lí do em đi học. À đúng rồi, buổi chiều em còn phải đi thăm mẹ, anh có muốn đi cùng em không?”

Cung Tứ nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Buổi chiều anh còn có việc, không đi được.”

Nhạc Mỹ Giảo chưa từng nói muốn đến thăm anh, cũng không bảo anh đến thăm bà. Cung Tứ không biết rốt cuộc với bà thì sự tồn tại của anh là tốt hay xấu. Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của anh chỉ mơ hồ mình có một người mẹ, nhưng không nhớ được dáng vẻ của bà, càng không có quãng thời gian bà đến nhà họ Cung thăm anh. Anh cảm thấy có lẽ mẹ không hề muốn gặp anh.

“Vậy lát nữa em đi. Anh Tư, anh để lại cho em một túi đồ ăn vặt, còn lại anh đem về giúp em nhé.” Cung Ngũ lấy món đồ ăn vặt mình thích trong túi ra nhét vào trong ba lô.

Cung Tứ gật đầu, tài xế đi đến giúp anh xách đồ. Cung Tứ kéo cô lên xe: “Anh đưa em qua đó, tránh em một mình đi xe bus tốn thời gian.”

“Anh Tư, anh thật tốt!” Cung Ngũ cười hì hì ngồi trên xe.

Tài xế đưa Cung Ngũ đến dưới lầu công ty người mẫu Tạo Tinh. Cô vẫy tay với Cung Tứ, nhảy chân sáo vào trong cửa chính, nói với lễ tân muốn gặp Nhạc tổng.

“Nhạc tổng à? Xin lỗi, Nhạc tổng vừa mới ra ngoài. Bây giờ là thời gian ăn trưa, buổi trưa chị ấy có hẹn rồi. Hay là cô đợi một lát?”

Cung Ngũ phồng má, vẻ mặt buồn bực, cô chạy đến đây mất công ư?

Nhớ đến lúc mẹ gặp khách hàng ghét nhất bị cô làm phiền, Cung Ngũ bĩu môi suy nghĩ sau đó gọi điện thoại cho Bộ Sinh.

“Tiểu Ngũ, ăn cơm chưa?” Giọng nói của Bộ Sinh trong điện thoại mang theo ý cười nhẹ, “Lúc này em gọi điện cho tôi, có phải chưa ăn cơm không?”

Cung Ngũ cười hì hì: “Sao anh biết thế? Tôi đến tìm mẹ, nhưng bà không có ở đây.”

“Hả? Vậy bây giờ em đang ở Tạo Tinh đúng không? Ở chỗ nào? Đại sảnh? Trước cửa?” Bộ Sinh liếc nhìn Nhạc Mỹ Giảo đang ngồi đối diện mình, cười nhạt nói: “Cung Ngũ yêu quý. Bây giờ phiền em đi ra cửa rẽ trái, đi thẳng khoảng tám trăm mét. Sau đó em sẽ nhìn thấy một nhà hàng Âu, vào trong đó đi lên lầu hai, bàn gần cửa sổ. Tôi và mẹ em đang ở đây bàn chuyện, em qua đây đi.”