Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 8

Cánh môi đã bị Ngô Thế Huân hôn đến sưng tấy, cho nên liền cảm thấy khô nóng, cứ kêu gào như thế làm môi Lộc Hàm hơi nứt ra, từ từ rỉ ra chút máu, theo khóe môi chảy xuống cằm, trước mắt cảnh sắc kiều diễm như thế, làm Ngô Thế Huân muốn ngừng cũng không ngừng được.

Lộc Hàm cảm thấy được, nụ hôn của Ngô Thế Huân đang rơi xuống mọi ngóc ngách trên người mình, giống như anh ta muốn liếm toàn bộ cơ thể cậu vậy, thế này…cũng vẫn không đủ…thân thể khó chịu…

“Thả tôi ra…tay…a…”

Lúc này, Ngô Thế Huân chỉ ngửi được mùi hương trên người Lộc Hàm, mỗi tế bào trên người anh đều muốn bùng nổ, chỉ muốn một cắn mà ăn hết Lộc Hàm vào lòng mà thôi.

Ngô Thế Huân còn ngẫu nhiên cắn cắn da thịt phấn nộn của Lộc Hàm, làm cậu lại phát ra những âm thanh kêu rên kiều mị, phía trong bắp đùi của đôi chân sớm đã đầy những vết đỏ, anh đã hôn qua, sờ qua, cắn nhẹ qua, bất luận Lộc Hàm có nháo có kêu thế nào, anh cũng không đến gần chỗ mẫn cảm kia, Lộc Hàm biết là anh đang cố tình.

Mái tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào mặt, Lộc Hàm hiện tại đã không còn muốn động đậy nữa, đôi mắt ngấn nước khẽ mơ màng mở, đôi môi bị Ngô Thế Huân hôn đến sưng đỏ.

“Đừng mà…Anh đừng hôn tôi!” Miệng lắp bắp nói.

“Ờ? Thế cậu muốn thế nào?”

“…Ưm…”

“Không nói, thì tôi tiếp tục.”

“Ư…ư…đừng dày vò tôi nữa…tôi muốn anh…”

“Không nghe rõ!”

“…Tôi muốn anh…”

“Tôi là ai? Muốn tôi làm gì?”

“Ngô Thế Huân…Tôi muốn, tôi muốn…xin anh…”

“Nói muốn tôi làm cậu, xin tôi đi!”

“Ư…ư…ư…xin anh…muốn…ư ư ư…” Lộc Hàm khóc rồi, bứt rứt mà khóc. Từ lúc ngồi lên xe, từ trước đến sau đã bị Ngô Thế Huân dày vò hai tiếng đồng hồ, nhưng mà Ngô Thế Huân một lần cũng không làm, ngược lại còn không ngừng kích thích ngọn lửa dục vọng trong người cậu.

Nhìn bộ dáng đáng thương của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng đùa đủ rồi, nhận đủ rồi, tóm lại, mục đích đã đạt được. Bản thân anh rất hưởng thụ cảm giác này, chính là nhìn thấy Lộc Hàm yếu đuối đáng thương, trong lòng thấy thật buồn cười, trên khuôn mặt nóng bừng của cậu đặt lên một nụ hôn an ủi. Cởi dây trói tay ra cho Lộc Hàm, nhìn vết hằn đỏ ở cổ tay, Ngô Thế Huân đột nhiên lại thấy thương xót, xem ra lúc cậu ấy giằng co có hơi dùng lực, làm ủy khuất cậu ấy rồi!

Lật người Lộc Hàm lại, giữ chặt lấy eo của cậu, từ đằng sau đột nhiên tiến vào thật sâu.

“A!!!” Lộc Hàm đau đến nắm chặt ga giường, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chịu đựng loại cảm giác trực tiếp xâm nhập mà không có công tác chuẩn bị ban đầu, hạ thân như bị xé rách, cơn đau thấm vào xương cốt làm cậu đặc biệt run rẩy.

Hiện tại đang là đêm tối là thời khắc đen tối nhất, ánh trăng trong đêm chiếu qua cửa sổ chiếu xuống, trong căn phòng vẫn ngập tràn mùi vị của hoan ái, còn Ngô Thế Huân, chỉ sợ là chỉ ngửi thấy mùi sữa thơm trên người Lộc Hàm mà thôi. Nhìn cậu rên đến rách cả khoé miệng, anh cúi đầu liếm xuống, dùng lực chỉ như con mèo nhỏ đang liếm láp bàn tay của chủ nhân, làm Lộc Hàm đang say ngủ không có cảm giác gì.

Đêm đã khuya, chỉ là trong đêm khuya thanh vắng, có người lại không thấy buồn ngủ.