Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 9

Sáng hôm sau, Ngô Thế Huân cũng ngủ nướng, lúc tỉnh dậy đã là gần 10h sáng, chỉ là người trong lòng vẫn đang ngủ rất say.

Lộc Hàm gối đầu lên chiếc gối màu trắng, tối qua gội đầu xong tóc vẫn còn ướt bây giờ cũng khô rồi! Vài sợi tóc rủ xuống trước trán trước mặt Ngô Thế Huân, che đi đôi mắt của cậu, đôi lông mi dài cũng rũ xuống, đôi môi còn sưng đỏ hôm qua cũng đã hồi phục được một chút, không còn sưng nhiều như đêm qua nữa. Chỉ là vết thươpng nơi khoé miệng vẫn còn dính chút máu khô, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, không béo cũng không gầy, tròn tròn trơn mịn, thật vừa vặn.

Ngô Thế Huân thưởng thức dung nhan khi ngủ của Lộc Hàm, đại khái là do anh cũng chưa từng quan sát người ấy ở khoảng cách gần thế này bao giờ, nghĩ đến đêm qua anh và cậu hoan ái, người tuyệt vời như thế lại thuộc về bản thân anh, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm, giống như đứa trẻ nhận được chiếc kẹo mà mình yêu thích sung sướng vô cùng, chỉ là nỗi niềm này nhen lên rất nhanh rồi qua đi người nào đó còn chưa có phát hiện.

Lộc Hàm đúng là một bạn giường tiêu chuẩn, tuy rằng cậu ấy không giống những cậu trai khác muốn mê hoặc bạn, chủ động bám lấy bạn, hướng bạn cầu hoan, nhưng cậu ấy rất nghe lời, cậu ấy có thể vì những cảm xúc mà bạn không khống chế được mà ngoan ngoãn nghe lời bạn, khóc lóc cầu xin, cũng rất nhút nhát mà thể hiện ra. Những động tác nhỏ đó không những không khiến người khác chán ghét, mà ngược lại còn là đẩy cao dục vọng, khuôn mặt đó lại còn mang theo chút ửng đỏ, nước mắt lấp lánh vòng quanh hốc mắt chỉ càng làm cho người còn lại tăng thêm cảm giác khô nóng mà thôi. Tất cả dục vọng đều bị cậu ấy khơi mào không có cách nào dập tắt, hơn nữa ở bên trong cậu ấy còn cảm thấy thoả mãn vô cùng.

Người như cậu ấy, có lẽ chính là càng làm càng yêu, không thể buông tay.

Ngô Thế Huân giơ tay lên, ngón cái chạm vào cánh môi Lộc Hàm.

“Lộc Hàm…” Nhẹ nhàng khẽ gọi, chỉ là muốn gọi tên cậu ấy mà thôi.

“Ừm…”

Vốn cho là Lộc Hàm sẽ vẫn không động đậy gì, thật không ngờ hành động kia, lại khiến cái đầu trong lòng Ngô Thế Huân dụi qua dụi lại, thanh âm trầm thấp ừ một tiếng, áo choàng tắm tuột ra để lộ xương quai xanh tinh xảo con lưu luyến nhiều lắm những vết tích hồng hồng. Hình như người còn đang mơ ngủ kia biết có người muốn gọi dậy, còn xin người kia đừng làm phiền.

Ngô Thế Huân bị dáng vẻ đáng yêu của Lộc Hàm làm bật cười, sau đó cũng nhẹ nhàng gỡ tay mình ra, cẩn thận xuống giường, đi đến phòng tắm, trước khi đi còn ngắm Lộc Hàm đang ngủ say một cái.

Ngô Thế Huân ở trong phòng tắm, tắm rất lâu, lúc đi ra cũng khoảng một tiếng sau. Hôm nay là cuối tuần nên anh ở nhà cũng được, Ngô Thế Huân mặc một cái áo len mỏng màu xám, cổ chữ V làm lộ ra cần cổ trắng ngần.

Lộc Hàm vẫn đang ngủ.

Nghĩ đến Lộc Hàm cũng mệt mỏi cả đêm, Ngô Thế Huân vẫn để cậu ngủ, tự mình ra khỏi phòng đi xuống dưới tầng.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng, chiếu xuống mái tóc của người đàn ông đang nhìn vào máy tính đặt trên đùi mình, trên tay là cốc cafe nho nhã thưởng thức. Ánh sáng chiếu qua chùm đèn thuỷ tinh hắt xuống người Ngô Thế Huân, cả người anh rực sáng như một vị hoàng tử, đến cả những nữ giúp việc từ đằng xa đi qua nhìn thấy thôi, cũng vội vã cúi đầu, mặt đỏ cả lên.

Tất cả sự tĩnh lặng mỹ lệ đó, lại vì giọng nói của một người phụ nữ mà bị phá vỡ.

“Thế Huân!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ngô Thế Huân khoé miệng nở nụ cười, dáng vẻ cao lãnh quý tộc lúc nãy lại biến thành vô cùng dịu dàng, Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên nhìn qua chỗ đó.

Trước cửa phòng khách, một người phụ nữ đang thay giày, mái tóc đen suôn dài rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn má cũng ửng hồng, đôi mắt hai mí hấp háy, cười như không cười, dịu dàng nhìn Ngô Thế Huân.

Một lúc sau mới từ từ đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, ngồi xuống sô pha bên cạnh anh nói:

“Thế Huân, nhớ chị không?”

“Chị à, đi một chuyến Mỹ về lại xinh đẹp ra đấy!”

Người phụ nữ ngồi phía đối diện lộ ra nụ cười e lệ, lời của Ngô Thế Huân đương nhiên là càng khiến cô thích thú.

“Xì, ít ba hoa với chị thôi! Người ngoài mà nhìn thấy chủ tịch Ngô, cũng có lúc tính khí trẻ con thế này, chắc là tưởng mắt mình mù mất.”

Ngô Thế Huân cười đến khoé mắt cong cong hình trăng khuyết, thật là đẹp quá đi, chỉ là, ở trước mặt người phụ nữ kia mới có thể nhìn thấy được.

“Chị có việc gì sao? Bây giờ, hẳn là vừa về đến nơi đã đến chỗ em luôn sao?”

“Thằng bé này, không có việc gì thì không thể đến thăm em à?”

“…Đừng có gọi em lung tung…Được…Đương nhiên là được!”

Ngô Thế Huân bộ dạng như có tật giật mình, làm người giúp việc ở xung quanh đều trợn tròn mắt…Đây là Ngô tiên sinh của ngày thường sao?

Người phụ nữ này…thật không đơn giản.

Người phụ nữ này tên là Ngô Hựu Kỳ, là chị gái của Ngô Thế Huân. Chính xác mà nói, là chị cùng cha khác mẹ của anh. Khi mẹ Ngô mất, tất cả mọi người đều bắt nạt Ngô Thế Huân, chỉ có người chị này từ nhỏ đến lớp đều chăm sóc anh, hơn anh chỉ hai tuổi nhưng lúc nào cũng bảo vệ anh. Tuy là chị ấy, là chuyện nhất thời với người khác của bố Ngô trước khi kết hôn, là kết quả của chuyện chưa làm tròn công tác tránh thai…nhưng mà, đều là dòng máu của nhà họ Ngô, bố Ngô vẫn đưa chị ấy về. Khi Ngô Thế Huân từ Mỹ rời xa những người kia mà về Trung Quốc, Ngô Hựu Kỳ cũng lén lút theo anh trở về. Cho đến tận khi sự nghiệp của Ngô Thế Huân có thành tựu, anh mới phát hiện ra sự âm thầm giúp đỡ của chị mình, cho nên tình cảm chị em của hai người càng thêm gắn bó.

Dường như cảm giác thấy mấy người giúp việc có ánh mắt dị thường, Ngô Thế Huân bèn đuổi mấy người dư thừa kia đi khỏi.

“Nhưng mà, chị đúng là có việc tìm em.”

“…”

“Bố nói với chị, sẽ có một người anh của chúng ta đến Trung Quốc, có lẽ mai sẽ đến.”

“Anh trai? Lại là một đứa con hoang của ông già nhặt ở đâu về.”

“Ông già…Em vẫn chưa thay đổi cách gọi, người đó, em đã từng gặp qua khi còn nhỏ, anh ta có đến nhà chúng ta hai lần. Ngô Diệc Phàm, bây giờ xem ra, năng lực của anh ta trong đám anh chị em là mạnh nhất.”

“Có lẽ vì chị ngày nào cũng gọi ông ta là “bố”, nên chị quên mất lúc đó ông ta đối xử như thế nào với chúng ta rồi sao?…Thôi bỏ đi, không nói nữa! Ngô Diệc Phàm về đây làm gì?”

“Anh ta mang theo 30% cổ phần của nhà họ Ngô chúng ta đến Trung Quốc, chính là thành phố S của chúng ta, xem ra bố đã bắt đầu hành động rồi!”

“Hừm! Bây giờ nhìn thấy em phát triển, thì muốn động thủ trên người em sao, điều người đến quấy nhiễu em? Hay là muốn cướp công ty của em. Ngô Diệc Phàm…là đối thủ của em sao, hứ!”

“Được rồi…Đừng nhắc đến anh ta nữa. Chị còn có chuyện muốn hỏi em đây.”

“Ừm…”

“Bữa tiệc tối hôm đó, chị cũng có nghe chuyện, nhanh nói mau cậu bé kia là ai? Ở đâu?”

Thì ra là việc này…Ngô Thế Huân bất lực nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt toả ra hào quang của Ngô Hựu Kỳ.

“Một người đi cùng thôi, lúc trước chị cũng đã thấy em dẫn đi không ít mà.”

“Nhưng em lại vì người kia mà cùng người ta tranh chấp! Chị cảm thấy, cậu bé này, tuyệt không đơn giản! Mau thành thật khai báo cho chị!”

“…Đúng là có chút không giống…”

“Ngừng lại gì chứ! Tiếp tục!”

“Cậu ấy không phải là tự mình tìm đến, là bị bố cậu ấy lừa mà đến. Hơn nữa…còn rất xinh đẹp, em rất thích. Lần đầu tiên tiếp xúc với người có tính cách và hoàn cảnh như thế, chỉ là nhất thời tò mò thôi!”

“Vậy người đâu? Sao lại bị bố mình lừa, bố cậu ta cũng thật nhẫn tâm đi!”

“Cậu ấy ở trên tầng.”

Còn đang đắm chìm trong việc than thở bố của Lộc Hàm là người máu lạnh, Ngô Hựu Kỳ lập tức bị những lời kia của Ngô Thế Huân làm cho kinh ngạc.

“Cái gì? Ở nhà em? Em đã đưa người ta về cả nhà rồi, mà còn nói chỉ là ngẫu hứng nhất thời thôi sao? Nếu như chị nhớ không nhầm, em trai thân yêu của chị, mấy cái vụ giải quyết nhu cầu của em đều là ở khách sạn!”

“Chị nghĩ nhiều rồi…”

“Im đi! Để chị đi xem!”

“Chị chậm đã!…Cậu ấy vẫn…đang ngủ…”

Ngô Thế Huân bất lực nhìn Ngô Hựu Kỳ xông lên tầng hai phòng ngủ của anh, còn bất giác tự lau mồ hôi lạnh cho mình.

Tại sao khi chị ấy nói những lời kia…mình lại bị giật mình?

Ngô Hựu Kỳ phi như bay lên trên tầng, đến trước phòng ngủ thì đi chậm lại, nhẹ nhàng mở cửa vào phòng.

Lộc Hàm vẫn đang ngủ, đập vào mắt Ngô Hựu Kỳ lúc này là một người đang mặc áo choàng tắm ngủ say trên giường, chân dài lộ ra ngoài chăn, áo trên vai trễ nải lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Khuôn mặt Lộc Hàm vừa vặn quay ra phía cửa, dung nhan tuyệt mỹ lọt vào mắt Ngô Hựu Kỳ, làm cô khựng lại một chút, sau đó dùng tay che lên miệng chạy xuống tầng.

Đúng là làm kinh ngạc đôi mắt của mình, cảnh tượng Ngô Hựu Kỳ vừa nhìn thấy, Lộc Hàm nằm trên chiếc giường ngổn ngang, trên đất còn lại một vài đồ đạc, chỗ cơ thể lộ ra của cậu ấy đều là dấu hôn của Ngô Thế Huân, cả đôi chân trắng dài kia cũng không ngoại lệ. Hoàn toàn là một mùi hương khiến người ta ngây ngất, chẳng trách em trai cô lại yêu thích như vậy, nếu như cô là đàn ông cũng sẽ thích…không đúng…đây là cái loại logic gì chứ?

Từ căn phòng xem ra, Ngô Thế Huân đêm qua đã dày vò cậu bé đó rất nhiều…

Xuống đến dưới tầng, Ngô Hựu Kỳ giả vờ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân.

“Ngắm xong rồi?”

“Ừm…Thế Huân, nhìn cậu ấy cũng không lớn lắm, em cũng đừng dày vò người ta quá!”

“Sao thế, lại còn nói đỡ cho cậu ấy?”

“Một đứa trẻ đáng yêu lại xinh đẹp biết bao a! Sao lại không thích được! Được rồi, Thế Huân có thật sự thích cậu ấy không?”

“Đùa gì vậy…là giao dịch mua bán thôi, còn có thể coi là thật?”

“Nhưng mà…em nói xem có phải em cũng có cảm tình với cậu ấy?”

“Nói thừa, không có cảm tình sao em có thể lên giường với cậu ấy?”

“Ai yo! Thế Huân, em có thể nghiên túc chút được không? Tìm một người tử tế để thích không được sao? Đừng lúc nào cũng giữ cái tâm lý chơi bời như vậy!”

“Thì sao…”

“Chị thấy cậu bé đó không tồi, gọi là…”

“Lộc Hàm.”

“Ồ, em xem, tên cũng hay như thế, không phải em nói cậu ấy là bị bố mình lừa sao? Vậy thì cậu ấy cũng thật đáng thương, nhưng như vậy cũng chứng minh cậu ấy đến tìm em cũng không phải chỉ vì cậu ấy, người tốt như thế, em có thể thử xem. Chị cảm thấy em có thể thích cậu ấy!”

“Em đã bao nhiêu năm rồi không có thích ai, cũng không phải chị không biết điều này. Hơn nữa, sao chị biết cậu ấy sẽ không hận em, em cũng không đối xử tốt gì với cậu ấy cho lắm!”

“Đứa trẻ đơn thuần như vậy thì có gì khó đối phó, em đối xử tốt với cậu ấy chút là được! Đừng bắt nạt cậu ấy, đối với một người ôn nhu dịu dàng, sớm muộn người ấy cũng sẽ thích em.”

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chị mau về nhà đi! Em đi gọi cậu ấy dậy!”

Ngô Hựu Kỳ lại cùng Ngô Thế Huân lảm nhảm thêm mấy câu, mới bị Ngô Thế Huân tiễn về. Trong phòng khách đã an tĩnh trở lại, Ngô Thế Huân khôi phục khí tức lạnh lùng, anh ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, đứng dậy đi lên, bước vào phòng ngủ.

Trong phòng, Lộc Hàm vẫn ngủ say như cũ.

Ngô Thế Huân đi đến đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt Lộc Hàm.

“Lộc Hàm, dậy đi!”

Không có phản ứng.

“Lộc Hàm!”

“Lộc Hàm, cậu mà còn không dậy, tôi lại làm đó!”

“Ừm…” có thể là trùng hợp, vừa uy hiếp như thế cậu ấy đã ngoan ngoãn…

Người trên giường vặn vẹo một lúc, mãi lâu sau mới mở được mắt ra, cả khuôn mặt ngơ ngác nhìn Ngô Thế Huân.

Vừa định ngồi dậy, đột nhiên từ phía sau truyền đến cơn đau tê tái.

“A!”

Khuôn mặt lúc nãy còn đáng yêu giờ đã nhăn hết cả vào, mắt cũng đỏ lên.

“Đừng động, người cậu bây giờ tạm thời không cử động được.”

Ngô Thế Huân lại đỡ Lộc Hàm nằm xuống, bàn tay vuốt ve đầu cậu.

Ngập ngừng một lúc, Lộc Hàm vẫn cứ là ngây ngốc nằm xuống.

“Sắp trưa rồi, tôi đưa cậu đi rửa mặt, cậu cố nhịn một chút!” Nói xong, Ngô Thế Huân cúi người xuống, giang hai tay ra bế Lộc Hàm kiểu công chúa, đứng lên.

Mỗi cử động của thân thể đều truyền đến cơn đau, nước mắt không chịu nghe theo khống chế mà rơi xuống, Lộc Hàm ở trong lòng Ngô Thế Huân cố gắng nhẫn nhịn không để nước mắt rơi ra, răng cắn chặt vào môi, vốn dĩ cánh môi đang hồng hồng lại chuyển sang trắng bệch, dùng sức rửa mặt đánh răng xong, Ngô Thế Huân lại muốn giúp cậu, nhưng cậu không để anh làm.

Tôi cũng không phải là người tàn tật a!

“Rất đau sao?” Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm được mình đỡ nằm xuống giường, nhìn môi cậu ấy bị cắn đến trắng bệch, mắt cũng sưng đỏ cả lên.

Cậu không trả lời.

Chiếc giường này là ở một căn phòng khác, so với chiếc kia còn rộng và mềm hơn, có thể như thế này Lộc Hàm mới đỡ đau một chút.

“Đây là đâu?”

Lộc Hàm cuối cùng cũng nói chuyện, nằm ở đó, nhìn Ngô Thế Huân ngồi ở bên cạnh. Thanh âm khàn khàn, nói xong bốn chữ kia, Lộc Hàm cũng để lộ ra biểu tình không tin nổi giọng mình như thế trên mặt.

“Nhà tôi! Còn nữa, cậu cũng đừng nói gì nữa cả, tối qua kêu cả đêm như thế, giọng được nhiên là không ổn rồi! Nào, uống chút nước đi!”

Ngô Thế Huân cầm cốc nước trên bàn lên, nhưng lại không biết làm thế nào để cho Lộc Hàm uống, cậu ấy cũng không thể ngồi dậy.

“Nào xoay người lại, dậy…” Lời đằng sau còn chưa nói hết, Ngô Thế Huân đã thấy Lộc Hàm vùi mặt vào trong gối, nho nhỏ, yếu đuối, nằm trên chiếc giường lớn, đột nhiên cảm thấy thật khiến người khác đau lòng.

“Anh…”

Ngô Thế Huân giang tay ra đỡ lấy tay cậu, không có dùng lực, sợ làm cậu bị thương. Thật hết cách với Lộc Hàm, dù sao đêm qua cùng dày vò người ta lâu thế, nếu bây giờ cứ cứng rắn cũng không phải có đạo đức lắm…

Tiếp theo Ngô Thế Huân ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm.

Người trên giường trầm mặc, cuối cùng đôi vai cũng khẽ run lên, từ từ, cũng truyền đến tiếng thút thít.

Đang yên đang lành, sao lại khóc thế?

Đợi đến khi Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm ngẩng đầu lên, cậu đã nước mắt lưng tròng.

“Tôi biết tôi nên ngoan ngoãn làm bạn giường của Ngô tiên sinh…”

“Nhưng mà…Ngô tiên sinh có thể suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không, nhẹ nhàng một chút không được sao?”

“Tôi nhất định sẽ nghe lời Ngô tiên sinh…Anh muốn tôi làm gì tôi cũng nghe…”

“Nhưng cũng không cần phải hạ thuốc tôi, khiến tôi khó chịu như thế chứ? Tôi…tôi không chịu nổi…”

“Cầu xin anh đừng dày vò tôi nữa…thật sự rất đau…”

“Tôi còn phải đi học, tôi không muốn làm người tàn tật…”

“Tôi là con người, không phải đồ chơi…”

Từng câu từng chữ nói ra nước mắt lại lã chã rơi xuống, vừa khóc vừa nói giống như người bị hại bị Ngô Thế Huân bạo hành vậy, nếu như là người khác, có lẽ Ngô Thế Huân sẽ không do dự mà trả lời:

“Cậu chỉ là bạn giường mà thôi, tôi muốn thế nào mà chẳng được, chỉ cần là tôi vui. Còn cậu, chỉ có quyền lợi tiếp nhận.”

Nhưng mà, nhìn thấy Lộc Hàm đang nằm trên giường khóc đến thương tâm, nhớ lại những lời chị gái nói, Ngô Thế Huân liền rơi vào trầm mặc.

Từ hôm qua, sự dày vò đối với Lộc Hàm đã bắt đầu, vốn dĩ là bị ép buộc mới cùng Ngô Thế Huân tham gia bữa tiệc, lại còn bị những người khác dành cho ánh mắt không có ý tốt, cậu rất ghét, thật sự rất ghét.

Vốn cho là Ngô Thế Huân đưa về sẽ được giải thoát, về rồi, cùng lắm là giúp anh ta phóng thích, có lẽ rất nhanh cậu sẽ được đi ngủ, nhưng thật không ngờ. Anh ta lại hạ thuốc cậu.

Theo dòng ký ức, anh ta để cậu cầu xin anh ta, còn nói ra những lời khiến người khác đỏ mặt, nhớ đến cảm giác cả cơ thể như muốn bị đốt cháy, miệng khô nứt, toàn thân như bị kiến đốt, chính lúc bản thân cảm thấy sắp chết, thì anh ta đến, tiếp tục dày vò cậu.

Anh ta hôn cậu, hôn ở mỗi điểm mẫn cảm trên cơ thể, chỉ duy nhất không an ủi nơi khát vọng thâm sâu nhất.

Sau đó thì sao? Anh ta rốt cuộc cũng muốn cậu.

Cậu có phải nên đầu hàng mà xin anh ta “ân sủng”?

Anh ta cho cậu cảm giác thoả mãn cực hạn, nhưng cũng là cơn đau đến thấu xương, còn hơn thế là đau buồn và xấu hổ.

“Đừng khóc nữa!”

“Sẽ không có lần sau!”

Ngô Thế Huân lau mặt sạch cho Lộc Hàm, cài lại áo choàng tắm cho cậu. Nhìn Lộc Hàm từ từ ngừng khóc, khuôn mặt nghiêm túc mới dần lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

“Ăn chút đồ đi, đợt lát nữa tôi bôi thuốc cho em!”