Lạc Thần Dương kinh ngạc: “Từ lúc nào?”
Ánh mắt Kha Tử Thích xẹt qua tia thăm dò, nhìn anh ta với ý vị sâu xa.
Lạc Thần Dương không phải người ngốc, anh ta hiểu ánh mắt Kha Tử Thích nhìn mình là có ý gì. Anh ta không vui: “Đừng nghi ngờ tôi, lần này không phải tôi.” Sau việc liên quan tới Karen, anh ta đã bị dạy dỗ một trận rồi. Dựa vào kinh nghiệm của mình, anh ta không thể làm trò đùa dai này được.
Tim Kha Tử Thích thót lại. Nếu không phải Lạc Thần Dương thì chuyện này kinh khủng hơn tưởng tượng rồi.
“Này, có tin tức gì nhớ nói cho tôi biết.” Lạc Thần Dương nhìn theo bóng Kha Tử Thích rời đi, hét lên.
Kha Tử Thích làm dấu “ok” rồi đẩy cửa đi.
Phòng bao còn lại một mình Lạc Thần Dương. Nét mặt3anh ta hiện rõ vẻ nghi ngờ, sao Thiên Nhã lại mất tích vào lúc này?
Kha Tử Thích chạy tới đúng lúc Karen đang loay hoay ở nhà.
“Tiểu Bảo đâu?” Kha Tử Thích nhìn căn nhà trống vắng, lo lắng hỏi. Trên trán anh rịn một tầng mồ hôi.
“Tiểu Bảo chạy đi nhờ một người bạn điều tra tung tích Thiên Nhã rồi.” Karen không dám chỉ thẳng nơi La Tiểu Bảo đi, vì bây giờ cậu đang cùng Lạc Lăng truy tìm tung tích Thiên Nhã.
Sự lo lắng trên mặt Kha Tử Thích càng hiện rõ hơn: “Bạn của Tiểu Bảo? Có tin được không?”
Karen gật đầu chắc nịch.
Tiếp đó, Karen thuật lại cho Kha Tử Thích nghe Thiên Nhã mất tích như thế nào. Đương nhiên chuyện La Tiểu Bảo và Lạc Lăng phái thuộc hạ đi tìm cô không nói, cô chỉ nói mình và La Tiểu2Bảo lái xe lần theo dấu vết nhưng bị mất dấu.
Kha Tử Thích nhíu mày, tay nắm chặt thành quyền. Anh cắn răng, ánh mắt dần ảm đạm khi nghe cô nói, bàn tay nặng nề đấm một quyền lên khay trà thủy tinh trên bàn, máu trên tay chảy ra.
“Anh họ!” Karen kinh hoàng, nhìn máu trên tay Kha Tử Thích nhỏ xuống, tim cũng như rỉ máu theo.
“Anh không sao.” Kha Tử Thích ngăn hành động muốn xem vết thương của cô. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới, ra chỉ thị, sau đó vội vã muốn rời đi.
“Em ở nhà đợi tin, bên La Tiểu Bảo anh sẽ phái người bảo vệ thằng bé.”
“Anh họ, vậy còn anh?” Karen lo lắng hỏi. Sắc mặt Kha Tử Thích căng thẳng, từ trước tới nay cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh. Trước giờ anh1luôn bình tĩnh, thản nhiên nắm chặt tất cả. Trên thế giới này, ngoại trừ Thiên Nhã, có lẽ không có người thứ hai khiến anh ấy như thế này.
“Anh đi tìm Thiên Nhã. Anh không thể để bất cứ thứ gì làm tổn thương tới cô ấy.”
“Anh cẩn thận nhé.” Karen nhìn theo bóng dáng anh. Nếu như cô không xích mích với cha mẹ, sống chết không chịu về nhà thì cô cũng có thể cho người hỗ trợ đi tìm. Địa vị và mạng lưới quan hệ của cha ở thành phố A khá lớn, đáng tiếc bây giờ cô không làm được gì cả.
Cô cắn răng, bấm điện thoại gọi về nhà.
Cửa lớn bệnh viện đột nhiên xuất hiện hơn mười xe của giới truyền thông, các phóng viên nhao nhao cầm máy chụp hình. Đội hình lớn mạnh này xông về phía cửa bệnh viện,1một nhóm bảo vệ lớn thuộc Lạc thị đang đứng chắn bên ngoài cửa chính, liều mạng không cho giới truyền thông vào trong bệnh viện.
Hạ Vân Cẩm vừa mới xuống xe đã có mười người xông tới vây lại, đèn flash nháy liên tục.
“Lạc phu nhân, nghe nói Chủ tịch Lạc bị đâm, hiện tại đang nguy hiểm tới tính mạng, lành ít dữ nhiều. Xin hỏi, chuyện này là thật sao?”
Hạ Vân Cẩm sốt ruột. Mới nãy cô ta ở nhà nhận được điện thoại nói rằng tình trạng của Lạc Thần Hi chuyển biến xấu, có thể nguy hiểm tới tính mạng. Sao lại có chuyện này? Không phải trước đó tình trạng của anh vẫn ổn định, sắp tỉnh lại à?
“Lạc phu nhân, cô tiết lộ một chút đi. Là ai đã ra tay với Chủ tịch Lạc ạ? Chân tướng của việc này đã tra1ra chưa? Bên phía cảnh sát có hành động gì không? Tập đoàn Lạc Thần sẽ có hành động gì?”
Đối mặt với các phóng viên da mặt dày này, Hạ Vân Cẩm nhíu mày, không nói một lời. Cô đi vào dưới sự hộ tống của vệ sĩ ở hai bên.
“Lạc phu nhân, cô tiết lộ chút đi.” Các phóng viên truyền thông không từ bỏ ý định, ngược lại còn sung sức hơn.
“A!” Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đạp phải chân ai trong mười mấy phóng viên, từng người một ngã xuống.
Hạ Vân Cẩm bị đẩy ngã, rất nhiều người đè lên người cô ta. Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết, trước mắt tối sầm lại, ngất xỉu.
“Cái gì? Tính mạng cha bị đe dọa?” Trong phòng bao đặc biệt của quán cà phê Thiên Vụ, La Tiểu Bảo nhảy ra khỏi vị trí, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Lạc Lăng vừa trở về từ bệnh viện, nói cho La Tiểu Bảo biết tin này. Cậu cũng không tin được nhưng đây là sự thật.
“Chính xác là như vậy.”
Tin tức này mang tới sự đả kích nặng nề cho cả hai cậu bé. Mami Thiên Nhã mất tích, bây giờ ngay cả tính mạng cha cũng bị đe dọa. Ông trời ơi! Ông điên rồi!
“Tối nay Kha Tử Thích và Trình Đạo Phu sẽ tổ chức họp báo, còn Lạc Dương Hiên được cụ Lạc tạm thời giao cho quyền quản lý Tập đoàn Lạc Thần. Kha thị trả lời phỏng vấn bên Hoa Đoàn rằng sẽ cùng hợp tác với Tập đoàn MG, Tập đoàn Kha thị một bước hợp tác với ba nơi.” Ánh mắt Lạc Lăng lộ ra tia sáng sâu không lường được.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng bày ra vẻ mặt nghi ngờ giống y hệt nhau: “Sao chuyện này có thể xảy ra?” Đây không phải là muốn tuyên bố cho cả thế giới biết chẳng mấy chốc Lạc Dương Hiên sẽ thay cha nắm giữ toàn bộ Tập đoàn Lạc Thần sao?
“Kha Tử Thích là đồ giậu đổ bìm leo! Nhìn tình huống này, có lẽ là chú ta và Lạc Dương Hiên đã đạt được thỏa thuận gì đó, hỗ trợ lẫn nhau.” Lạc Lăng cười nhạt, khinh bỉ.
“Không đâu.” La Tiểu Bảo xua tay, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.
Lạc Lăng hơi híp mắt lại: “Không? Vậy anh nói xem chú ta đang định làm gì?”
La Tiểu Bảo bình tĩnh nói: “Càng vào lúc quan trọng càng phải tỉnh táo. Tuyệt đối không được làm rối loạn hướng suy nghĩ của mình. Trước mắt, mấy cái này mới là suy nghĩ của mình thôi, chú Tử Thích là người thế nào anh biết rõ, nhân lúc cháy nhà mà hôi của không phải việc chú ấy làm. Lăng Lăng, tin anh.”
Lạc Lăng nghi ngờ. Mối quan hệ giữa cậu và Kha Tử Thích không thân thiết như La Tiểu Bảo. Nhưng nhìn chú Thích này từ góc độ nào cũng thấy chú ấy là một người hiền lành, chung tình với Thiên Nhã, rất quan tâm La Tiểu Bảo, thậm chí còn rất nhân từ với kẻ thù.
Cậu cười lạnh: “Xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp rồi.”
“Mặc kệ thế nào chúng ta cũng phải phá được cửa ải chỗ mami Thiên Nhã. Rất có thể chú Tử Thích đang bị uy hiếp.” La Tiểu Bảo nhướng mày. Cậu rất lo lắng, không biết bây giờ mami Thiên Nhã ra sao rồi. Nếu đối phương bắt cóc Thiên Nhã vì muốn uy hiếp Kha Tử Thích thì còn có thể hiểu được. Nhưng cậu không hiểu tại sao mami Thiên Nhã lại tự dâng mình tới cửa. Tại sao mami lại cố ý để cho tài xế taxi cắt đuôi việc cậu theo dõi? Chẳng lẽ đối phương mang người nào đó hoặc chuyện gì ra để uy hiếp Thiên Nhã?
“Là ai đây?” Thật ra câu trả lời đã được vẽ ra sinh động như thật.
Năng lực lớn mạnh tới mức cả cậu và La Tiểu Bảo kết hợp lại cũng không tra ra được gì. Cho tới bây giờ vẫn không tìm được Thiên Nhã, rốt cuộc người đứng sau mạnh tới mức nào? Nhìn bao quát thành phố A, người có năng lực này chỉ có duy nhất một người.
“Cụ Lạc?” Hai người đồng thời lên tiếng.
Trong hai đôi mắt đều lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm.
“Đêm nay chúng ta có chút chuyện cần làm rồi.” Lạc Lăng lạnh lùng nói.
“Đúng thế.” La Tiểu Bảo nhếch môi cười nhạt.
Lạc Dương Hiên đang trên đường tới Tập đoàn Lạc Thần thì gặp tai nạn giao thông. Chủ tịch tạm thời của Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Dương Hiên phải nhập viện.
Tin tức này truyền ra làm cho đám phóng viên tới chặn kín cửa lớn Tập đoàn Lạc Thần, hiện trường náo nhiệt, tiếng thảo luận ồn ào.
Trình Đạo Phu và Kha Tử Thích đang ngồi mang vẻ mặt khác nhau. Trình Đạo Phu làm như vô tình liếc mắt nhìn Kha Tử Thích, khóe miệng nhếch lên nụ cười ẩn ý.
“Chủ tịch Trình, nghe nói Chủ tịch tạm thời Lạc Dương Hiên đang trên đường tới thì gặp tai nạn giao thông. Hội nghị tối nay có nên hủy bỏ không?”
“Đúng thế. Không biết Chủ tịch Kha có ý kiến gì với sự cố phát sinh không? Hiện nay Tập đoàn Lạc Thần đang bị rối loạn, Chủ tịch hay Chủ tịch tạm thời đều phải nhập viện. Không biết trong chuyện này có gì mờ ám không?”
“Khụ khụ.” Trình Đạo Phu ho khan, cắt đứt tên phóng viên đang mồm năm miệng mười.
“Sự cố phát sinh tối nay là chuyện đáng tiếc. Hội nghị này của chúng tôi sẽ tạm hoãn lại. Để mọi người chịu khổ rồi, chút nữa mọi người cứ tự nhiên ở lại thưởng thức tiệc rượu. Tôi xin phép đi trước!” Trình Đạo Phu vừa nói vừa nở nụ cười xã giao.
“Chủ tịch Kha, chúng ta đi thôi.” Ông bảo với Kha Tử Thích bên cạnh.
Kha Tử Thích lịch sự khom người với đám phóng viên, cất bước rời khỏi phòng họp.
Tại Tập đoàn Lạc Thần.
Mọi người trong công ty hết sức bàng hoàng. Khoảng một tuần rồi Chủ tịch không xuất hiện trước mặt mọi người, mấy ngày hôm trước lại lộ ra tin Chủ tịch bị đâm, hiện đang nguy hiểm tới tính mạng. Phu nhân chủ tịch cũng bị thương ngay trước cổng bệnh viện, Chủ tịch tạm thời thay thế đang trên đường tới họp báo lại xảy ra tai nạn giao thông. Tai họa đang dồn dập đổ về phía Tập đoàn Lạc Thần.
Bây giờ, người có thể làm chủ cục diện này là Phó Chủ tịch Lạc bình thường chỉ đi làm cho có.
“Phó Chủ tịch, sáng nay cổ phiếu tập đoàn sụt giảm nghiêm trọng, hiện tại đã đạt tới mức thấp nhất trong lịch sử.” Lạc Thần Dương đang đút tay túi quần thong dong đi về phía phòng làm việc thì có một cán bộ cấp cao lo lắng báo cáo lại với anh ta.
Lạc Thần Dương cau mày: “Sao không nói sớm?” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ sắp tới giờ ăn trưa rồi.
Cán bộ cấp cao vừa thấy oan ức vừa tức giận: “Phó Chủ tịch, cậu tắt máy, gọi thế nào cũng không được.”
Lạc Thần Dương lôi điện thoại ra xem, gãi đầu xấu hổ nói: “Ừ nhỉ, tôi quên mở máy.”
Mọi người trong phòng làm việc tối sầm mặt, Phó Chủ tịch có thể làm chủ cục diện này không? Nhìn thế nào cũng thấy anh ta như người trên mây.