Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 172: Cuộc họp khẩn cấp

Bây giờ là lúc nào rồi mà cháu trai ông ta vẫn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ như này? Thật sự không có chí tiến thủ! “Thần Dương, Tập đoàn Lạc Thần đang bị nguy cơ bao vây tứ phía

Thân là Phó Chủ tịch, cháu không nên đưa ra phương án sao?” Ông ta nhắc nhở

Lạc Thần Dương chớp mắt vô tội: “Người chú tốt của cháu, sao cháu lại không quan tâm được? Không phải cháu đã phân phó cấp dưới đi khống chế mức độ cổ phiếu đang sụt giảm nghiêm trọng rồi sao? Còn nữa, Thư ký Hạ, nói cho mọi người xem đã bắt được tên hung thủ đâm Chủ tịch chưa?” Hạ Nhất Y nghiêm mặt, hơi nhíu mày, nhìn qua như đang tự trách: “Phó Chủ tịch,3tạm thời chưa tra ra được.” Lạc Thần Dương buông thõng tay, nói: “Nhìn đi, cái này không nên trách tôi, tôi đã cố gắng hết sức.” “Phó Chủ tịch Lạc, cậu nên biểu hiện tốt một chút

Lần này mọi chuyện liên quan tới sống chết của Tập đoàn Lạc Thần đều đang nằm trong tay cậu.” Hạ Chi Hoa nói một câu với ý nghĩa sâu xa.

Lạc Thần Dương cười nhìn Hạ Chi Hoa: “Chủ tịch Hạ, có phải ông nói quá lời rồi không? Tập đoàn Lạc Thần không có anh tôi nhưng vẫn còn cha tôi mà? Dù cho không có cha tôi thì vẫn còn ông cụ Lạc đấy, lui thêm chút nữa mà nói, không có ông cụ Lạc còn có ông mà.” Câu này nghe như đang soi mói2nhưng thật ra có ẩn ý khác

Sắc mặt Hạ Chị Hoa thay đổi, nhưng sau đó ông ta lập tức khôi phục lại sắc mặt ban đầu, cười ngượng ngùng: “Phó Chủ tịch Lạc lạc quan quá, vào thời điểm này còn nói đùa được.”

Lạc Thần Dương cười ha ha, tiếng cười làm cho cả những người nghiêm túc nhất trong phòng họp này cũng thấy bất ngờ.

Từng thành viên trong bản quản trị và nhân viên cấp cao trừng mắt nhìn Lạc Thần Dương, lửa cháy tới nơi rồi mà anh ta không biết nóng sao?

“Phó Chủ tịch Lạc! Hôm nay chúng ta tổ chức buổi họp này là để tìm ra cách giải quyết nguy cơ, không phải để xem cậu cười người khác!” Một thành viên già nua trong ban hội đồng1quản trị bị thái độ của Lạc Thân Dương chọc giận, ngay cả chòm râu hoa râm cũng rung rung, nhìn hết sức khôi hài.

“Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn.” Bên ngoài phòng họp truyền tới giọng nói của Lạc Dương Hiên, mọi người nhao nhao quay mặt ra nhìn.

Tay trái Lạc Dương Hiên quấn vải xô, cố định bằng cách vòng vải lên cổ

Trên khuôn mặt đa mưu túc trí kia là vẻ sáng láng, đường làm quan rộng mở

Ông ta cầm một tập tài liệu đi tới chỗ Lạc Thần Dương đang ngồi, ném tới trước mặt anh ta, nói: “Thằng nhóc này còn ngồi đây à?” Lạc Thần Dương cong môi, liếc mắt nhìn tập tài liệu trên bàn, nói: “Haiz, ngồi vị trí này khiến mông con đau nhức, cha1muốn thì cha ngồi đi.” Anh ta uể oải đứng lên, còn miễn cưỡng ngáp một cái trước mặt mọi người rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Lạc Dương Hiên nhìn dáng vẻ lưu manh của con trai, hừ lạnh, ngồi xuống ghế chủ tịch.

“Các vị, đây là quyết định bổ nhiệm chủ tịch mới của Chủ tịch Lạc

Chủ tịch Lạc hiện tại đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, thị trường chứng khoán của công ty thay đổi, làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự tập đoàn

Tập đoàn Lạc Thần gặp nạn, thân là một thành viên, tôi nên đứng ra gánh vác trách nhiệm đưa tập đoàn đi qua cửa ải khó khăn này

Một quốc gia không thể có một ngày không chủ, Tập đoàn Lạc Thần giống như một1vương quốc thương nghiệp ở thành phố A, Trung Quốc, thậm chí nó cũng có lực ảnh hưởng trên thế giới

Hiện tính mạng Chủ tịch Lạc đang bị đe dọa, chỉ sợ là...”

Nói tới đây, Lạc Dương Hiên tỏ vẻ “đau lòng”

“Chỉ sợ là không thể cứu được.” Giọng nói của ông ta không to không nhỏ nhưng đủ để mọi người trong phòng họp đều nghe thấy

Hạ Nhất Y nghe được tin này, lảo đảo rồi ngã xuống, thu hút sự chú ý của mọi người

“Thư ký Hạ, cô không sao chứ?” Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô ta, ánh mắt mang theo ý dò xét

Hạ Nhất Y đứng lên, cố gắng khống chế cảm xúc của mình

Sắc mặt trắng bệch nhưng cô vẫn cố nở nụ cười chuyên nghiệp: “Xin lỗi, tôi không sao.” Lạc Dương Hiên nhếch miệng nở nụ cười không dễ phát hiện, đắc ý: “Ý của Chủ tịch Lạc, tin rằng mọi người đã hiểu rõ

Chẳng qua, nếu mọi người có lời dị nghị gì với người kế thừa chức Chủ tịch là tôi thì mọi người có thể nói ra

Dù sao lần ủy nhiệm này không qua sự thống nhất của ban hội đồng quản trị, không công bằng, nhưng mọi người nên hiểu rõ đây đang trong lúc nguy cấp.” Ông ta vừa nói vừa làm như vô tình mà nhìn Lạc Dương Phong-người nãy giờ không vui vì không nói được gì.

Vị trí Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần là sàn đấu của nhà họ Lạc

Người có tư cách tranh đoạt chức vụ này chỉ có Lạc Dương Hiên và Lạc Thần Hi

“Có anh Cả đảm nhận chức chủ tịch, quá tốt rồi.” Mặc dù không cam tâm nhưng Lạc Dương Phong biết tâm cơ và thủ đoạn của mình không bằng Lạc Dương Hiên

Hơn nữa đây là do Chủ tịch Lạc tự mình bổ nhiệm, chẳng lẽ ông ta đi chống đối?

“Quyết định vậy đi, để Dương Hiên tiếp nhận chức vụ chủ tịch này là sự lựa chọn tốt nhất.” “Đúng vậy

Dương Hiên, năng lực của cậu thế nào mọi người đều biết, đừng khiêm tốn

Việc quan trọng nhất bây giờ là hóa giải nguy cơ của Tập đoàn Lạc Thần, giảm mọi tổn thất giảm xuống mức thấp nhất.”

Lạc Dương Hiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: “Được, nếu mọi người không phản đối thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” “Khoan đã, ai nói không có ai phản đối

Tôi phản đối.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói non nớt mà bình tĩnh.

Mọi người ồn ào quay về phía phát ra âm thanh đó, thấy một đứa nhóc mặc vest ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, rất có phong thái vương giả, theo sau là vệ sĩ

Cậu chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tự tin nhìn chằm chằm Lạc Dương Hiện đang ngồi ở vị trí chủ tịch.

Cậu bé này có khuôn mặt giống y hệt Lạc Thần Hi, thêm cả khí chất cao quý bẩm sinh nữa thì dù mọi người chưa gặp cậu cũng biết cậu là con ai, huống hồ tất cả mọi người ở đây đều đã gặp Lạc Lăng

Nhưng không ai biết, người có ngoại hình giống Lạc Lăng này không phải Lạc Lăng, đây là người anh em sinh đôi của cậu, La Tiểu Bảo

Lạc Thần Dương hứng thú nhìn cháu mình, nhếch miệng cười khẩy.

Vẻ xảo quyệt trên mặt Lạc Dương Hiên trở nên âm trầm

Ông ta híp mắt lại nhìn La Tiểu Bảo, hình như cảm thấy chưa đủ nên còn cười châm biếm: “Lăng Lăng, sao cháu không ở nhà lo học cho giỏi mà chạy tới đây góp vui làm gì? Đây là phòng họp của Tập đoàn Lạc Thần, cháu là một đứa trẻ, không nên tới đây.”

La Tiểu Bảo liếc mắt nhìn ông ta, hừ lạnh

Cậu ngồi xuống ghế mà hai người vệ sĩ đã chuẩn bị, cái ghế đó được đẩy tới bên cạnh Lạc Dương Hiên

Cậu đưa mắt quan sát tất cả mọi người trong phòng họp, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt cũng khiến người khác run sợ

“Mọi người, tôi tới để tạm thời đảm nhiệm chức vụ chủ tịch.” Câu nói này đơn giản nhưng lại làm người khác bàng hoàng

Lời này vừa thốt ra đã làm những người ngồi bên dưới nghi ngờ

Cơ mặt Lạc Dương Hiên giật giật

Ông ta nhìn sườn mặt La Tiểu Bảo rồi lại nhìn những thành viên hội đồng ban quản trị đang ngồi bên dưới, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt

“Tên nhóc này, cháu đang vượt mặt cụ nội? Cháu nói thay mặt đảm nhiệm thì cháu sẽ được thay mặt đảm nhiệm chắc? Cháu có biết Tập đoàn Lạc Thần là bát cơm, ước mơ và tâm huyết của bao nhiêu người không?” Ông ta nói với giọng lạnh lùng mà kiêu ngạo

Một tên nhóc không biết sống chết là gì mà dám tới đây tranh chức chủ tịch với ông ta? Một cặp cha con khó đánh bại, cha vừa ngã xuống con đã ra trận phá hủy

Trên khuôn mặt non nớt của La Tiểu Bảo là nụ cười như đã nắm chắc mọi thứ: “Đương nhiên tôi biết Tập đoàn Lạc Thần đối với mọi người, đối với nhân viên thậm chí đối với xã hội này quan trọng như thế nào

Vì vậy tôi mới tới đây ngăn cản ông Cả nhậm chức.” Nghe xong, sắc mặt Lạc Dương Hiên tối sầm lại.

“Lăng Lăng, cháu đừng bướng bỉnh nữa

Cháu mau về nhà chăm sóc mami hoặc tới bệnh viện chăm sóc cha đi.” Lạc Dương Phong nghĩ đơn giản là Lạc Lăng đang hồ đồ nhưng ông ta vẫn nhìn trúng đứa cháu trai này

Riêng cái khí chất vương giả và cử chỉ phi thường kia đã giống Lạc Thần Hi rồi

Ông ta tin rằng không cần thời gian quá lâu, đứa cháu trai này sẽ xuất sắc giống như Lạc Thần Hi, thậm chí còn là tình huống trò giỏi hơn thầy

Nghĩ tới đây, ông ta thầm ganh ghét trong lòng, sao con trai ông ta không sinh được một đứa thông minh như này? La Tiểu Bảo nở nụ cười đẹp mắt, nhìn qua giống như đúc ra từ một khuôn với Lạc Thần Hi

Ngay cả nụ cười rộ của cậu cũng mang theo mấy phần tà khí, không chịu lép vế, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

“Cha tôi mạng lớn, chuyện tỉnh lại chỉ là sớm hay muộn

Tôi nghĩ việc bây giờ tôi cần làm là thay cha xử lý tốt công việc của Tập đoàn Lạc Thần, chờ ngày cha tôi về.” Cậu tin rằng chuyện này sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Lạc Dương Hiên bực mình vì thái độ phách lối của La Tiểu Bảo

Sao chuyện này lại xảy ra? Một đứa trẻ bảy tuổi mà ông ta còn không đầu lại được thì sao gọi là Lạc Dương Hiên?

“Cha cháu dạy cháu làm người như thế à? Phải luôn khiêm tốn khi đối nhân xử thế, đừng nghĩ mình thông minh thì có thể giải quyết được mọi vấn đề

Xem ra cụ nội đã quá cưng chiều cháu, nên cháu mới không biết lý lẽ như này.” Lạc Dương Hiến nói với giọng chua ngoa

Trước đây ông bị Lạc Thần Hi chèn ép, bây giờ Lạc Thần Hi nằm trong bệnh viện hấp hối thì tới lượt đứa con trai vắt mũi chưa sạch của Lạc Thần Hi chèn ép

Quá khinh người rồi! “Nói nhảm nhiều làm gì, chúng ta dùng hành động để nói chuyện.” La Tiểu Bảo không thèm nhìn ông ta, tự tin nói.

Sắc mặt Lạc Dương Hiến đen như đáy nồi

Có khoảnh khắc ông ta đã muốn nhào tới làm một nhát giết chết La Tiểu Bảo

Nhưng rồi ông ta lại cười một cách thâm sâu khó dò.

“Hả? Thể cháu thử nói xem dùng hành động để nói chuyện là như thế nào?”