Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 173: Hào quang rực rỡ của bảo bối

Hai mươi phần trăm, thế này lại đại cổ đông rồi.

Đôi mắt Lạc Dương Hiên lóe lên tia giảo hoạt, khóe miệng nở nụ cười đắc ý

“Tiểu tổ tông của ông, cháu thế này là đang náo loạn thái quá đấy

Nhanh về đi, sao mẹ cháu không chăm sóc cháu cẩn thận mà lại để cháu chạy tới đây càn quấy chứ.” Hạ Chi Hoa đang ngồi im theo dõi diễn biến cũng không nhịn được mà lên tiếng

Lạc Lăng là cháu ngoại của ông

Ông ta biết Lạc Thần Hi là vì Lạc Lăng nên mới cưới con gái mình nhưng ông ta không ngờ Lạc Thần Hi lại đem sáu mươi phần trăm cổ phần trong tay chuyển một phần ba sang cho Lạc Lăng

Nếu3Lạc Lăng chắp tay tặng hai mươi phần trăm cổ phần cho Lạc Dương Hiển thì nhà họ Hạ tổn thất lớn mất.

“Chủ tịch Hạ, ông gấp cái gì? Cháu ngoại ông đã suy nghĩ từ trước, nắm chắc mấy phần rồi, sao chúng ta không thử đồng ý với cháu ấy, để cho nó có cơ hội thể hiện tài hoa và năng lực?” Lúc này tới lượt Lạc Dương Hiên tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng đang mừng thầm

Có thể dễ dàng chiếm được hai mươi phần trăm cổ phần trong tay Lạc Thần Hi, thế này có phải quá lợi cho ông ta không?

Hừ, có trách cũng phải trách con trai của Lạc Thần Hi quá tự tin với IQ của mình,2miệng còn hôi sữa mà không biết tốt xấu dám cùng ông ta khiêu chiến

Nếu như vậy thì tốt quá rồi, ông ta sẽ để cho cha con nhà này thua triệt để.

“Vậy tôi phải cảm ơn bác đã cho tôi cơ hội

Lăng Lăng sẽ không để mọi người thất vọng.” La Tiểu Bảo cười hết sức đáng yêu, cái khí thể vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, khiến người khác không nhịn được muốn đi lên hôn một cái.

Mọi người day trán, người đeo kính thì bỏ kính ra lau mắt kính, người không đeo kính thì dụi mắt

Ở ơ, cái này là ảo giác sao? Sao lại có một đứa bé có biểu cảm và khí thế khác như này?

Hạ Chi Hoa1nhìn cháu trai mình, không thể khống chế được sự ảo não trên khuôn mặt

Lạc Dương Hiên nhìn La Tiểu Bảo, trong lòng âm thầm tính toán phần thắng của mình

Lạc Thần Dương cũng nhìn chằm chằm sườn mặt La Tiểu Bảo, ánh mắt lúc thì sáng rực, lúc thì trở nên nghi ngờ

Hạ Nhất Y nhìn dáng người bé nhỏ của La Tiểu Bảo, cảm giác như mình đang trông thấy Lạc Thần Hi

Cô ta vừa ghen tị, vừa hâm mộ.

Cô ta ghen tị với Hạ Vân Cẩm vì có thể sinh cho Lạc Thần Hi một đứa con trai vừa đáng yêu vừa thông minh như này, hâm mộ Hạ Vân Cẩm vì có thể sinh ra một đứa con trai giống Lạc Thần1Hi từ ngoại hình cho tới khí chất.

Đồng thời cô ta cũng cảm thấy mất mát

Tuy Chủ tịch yêu La Thiên Nhã nhưng Hạ Vân Cẩm có lợi thế trong tay là Lạc Lăng, còn cô ta có gì? Cô ta cái gì cũng không có

Trong phòng làm việc của Chủ tịch

Là Tiểu Bảo ngồi vào ghế của Lạc Thần Hi trong phòng làm việc, cái đầu nho nhỏ bị máy tính trên bàn làm việc che khuất

Lạc Thần Dương đi vào đúng lúc cậu đang nhíu mày tập trung tinh thần nhìn máy tính, nghiêm túc nghiên cứu

“Cháu trai ngoan của chú, hôm nay cháu làm chú mở rộng tầm mắt rồi.” Anh ta đút tay túi quần ngồi xuống ghế đối diện bàn làm1việc, nói với giọng bắt bẻ.

Ngay cả nhìn La Tiểu Bảo cũng không nhìn anh ta, chỉ nói: “Không phải cháu nói hôm nay không ai được quấy rầy cháu sao?” Lạc Thần Dương giả vờ đau lòng: “Chủ tịch Lạc phiên bản nhỏ, lẽ nào cháu làm chủ tịch rồi liền không cần chú nữa?” La Tiểu Bảo vẫn bất động như cũ: “Nếu như không có việc gì làm thì chú đi ra ngoài đi, cháu bận lắm.”

Lạc Thần Dương ngồi thẳng người, cảm giác mình bị lãng quên, lại còn bị một đứa nhóc lãng quên: “Lạc Lăng, cháu quá đáng lắm rồi nhé! Phải công tư phân minh chứ, dù gì chú cũng là Phó Chủ tịch, còn là chú của cháu đấy.”

Khóe miệng La Tiểu Bảo hơi cong lên

Cậu liếc nhìn chú mình đang làm trò: “Có chuyện gì để sau rồi nói, được không?” sau đó cậu lập tức nhìn chòng chọc màn hình.

Lạc Thần Dương tức giận, bước một bước dài tới chắn trước màn hình máy tính, tỏ ra đau lòng.

“A! Thú nuôi của cháu chết rồi! Thú nuôi của cháu chết rồi! Cháu khổ cực lắm mới nuôi được nó mà! Chú, chú bồi thường cho cháu!” La Tiểu Bảo kích động đập bàn phím

Trong màn hình máy tính, con thú nuôi đáng yêu đó nằm im không nhúc nhích, hấp hối.

Trên trán Lạc Thần Dương xuất hiện vạch đen, anh ta vừa tức giận vừa không thể tin được

“Cháu đang chơi trò chơi?” Giọng nói của Lạc Thần Dương được nâng cao hơn mấy đề-xi-ben, cảm thấy không thể tin được

Tên nhóc này quá bình tĩnh rồi, anh ta còn tưởng là cậu đang nghĩ cách cứu công ty chứ

Không ngờ tên nhóc này đang chơi trò chơi.

La Tiểu Bảo thở phì phò khoanh tay trước ngực, bĩu môi, mắt trợn lên, tức giận nhìn Lạc Thần Dương

Nhưng biểu cảm này quá đáng yêu, có mấy phần tương tự như nhân vật trong trò chơi: “Đây không phải trò chơi, đây là sự nghiệp của cháu!” Nếu cẩn thận quan sát kỹ sẽ phát hiện ra trang phục và ngoại hình của thú nuôi trong trò chơi có mấy phần giống La Tiểu Bảo

Mặc dù đây chỉ là trò chơi thú nuôi nhưng lại là trò thịnh hành nhất hiện nay

Đây là trò chơi mà công ty của cậu khai thác, hình tượng thú nuôi này do chính tay cậu thiết kế

Gần đây, phần mềm này đang được lưu truyền rộng rãi nhưng do bận chuyện khác nên câu chưa có thời gian thử chơi.

“Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, vẫn chơi loại trò chơi kém thông minh như này.” Lạc Thần Dương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt coi thường

La Tiểu Bảo đáp trả anh ta bằng nụ cười “chú không biết gì cả”: “Nếu trong vòng hai ngày chủ có thể phá đảo trò chơi này, cháu sẽ đồng ý với một điều kiện của chú

Thế nào?” Lạc Thần Dương cười kiêu ngạo: “Cái này có gì khó chứ, cháu không biết chú của cháu là vua trò chơi à?” Tên nhóc này quá coi thường năng lực của chú mình rồi

La Tiểu Bảo đưa ngón trỏ và ngón cái lên xoa cằm: “Được

Nếu chú thua chú cũng phải đồng ý với cháu một điều kiện.”

Lạc Thần Dương chân thành lập lời thề: “Đồng ý, ai sợ ai.”

La Tiểu Bảo cười thỏa mãn, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt: “Vậy là được rồi

Bây giờ chú có thể đi khắc phục khó khăn của mình.” Lạc Thần Dương đang định trả lời thì phát hiện ra nét mặt khác thường của cậu: “Khoan đã, tên nhóc thối tha này, cháu sẽ không chơi khăm sau lưng chú chứ?” La Tiểu Bảo cười vô hại, mắt to híp lại thành một đường chỉ: “Sao lại thế được

Người ta chỉ là một đứa trẻ, âm mưu là thứ quá cao thâm, không hợp với người ta.”

Nụ cười đáng yêu của cậu làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, Lạc Thần Dương đổ mồ hôi đầm đìa

Trước hôm nay, anh ta cho rằng cháu mình chẳng qua là thông minh hơn những đứa trẻ khác một chút, nhưng sau khi chứng kiến sự lợi hại của cháu trong phòng họp, anh ta cảm giác sâu sắc được rằng đây là Lạc Thần Hi trong phiên bản khác.

“Cháu trai ngoạn của chú, cháu định làm như thế nào?” Bên ngoài phòng làm việc của Chủ tịch, toàn bộ Tập đoàn Lạc Thần từ trên xuống dưới đang rất hoảng loạn

Ngay cả người bình tĩnh, nhàn rỗi như anh ta cũng thấy lo lắng cho cháu mình

Hai mươi phần trăm cổ phần công ty, đây không phải con số nhỏ

Nếu như Lạc Lăng không nắm chắc phần thắng thì đã không lấy con số lớn như này ra đánh cược, chắc chắn trong chuyện này có nguyên nhân sâu xa nào đó

“Làm gì bây giờ ạ?” La Tiểu Bảo khó hiểu.

Lạc Thần Dương cong môi, cười đầy ẩn ý: “Cháu đừng nói với chú là cháu không định làm gì cả nhé?” Cổ phiếu Tập đoàn Lạc Thần đã sụt giảm nghiêm trọng, bây giờ toàn bộ tập đoàn đang run rẩy sợ hãi

Tên nhóc này mới hứa hẹn ở trong phòng họp sẽ giải quyết hết phong ba trong vòng hai ngày nhưng giờ lại ngồi trong phòng làm việc làm như không có chuyện gì xảy ra

Dù cậu không ra tay thật thì có thể nói cho cấp dưới là anh ta rằng cậu đang có kế hay gì mà

La Tiểu Bảo mấp máy môi: “Điều chú cần quan tâm bây giờ là mình có phá đảo được không chứ

Chú đâu biết được cháu đưa ra yêu cầu gì.” Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp những biểu cảm trên mặt lại rất ngây thơ.

Bỗng Lạc Thần Dương thấy lạnh cả người

Biết ngay mà! Chắc chắn tên nhóc này đang có chuyện, có điều đổi ý không phải là phong cách của Lạc Thần Dương

Anh ta cười tinh quái: “Được, chú sẽ khiến cháu thua tâm phục khẩu phục

Đến lúc đó cháu không biết là chú đưa ra yêu cầu gì đâu.” La Tiểu Bảo làm động tác cổ lên: “Chú cố gắng lên nhé.”

Lạc Thần Dương đi được mấy bước lại quay lại, vẻ mặt thần bí hỏi: “Đúng rồi, bây giờ cha cháu thế nào?” Sau khi tin tức tính mạng anh bị đe dọa truyền ra ngoài, bệnh viện lập tức từ chối người tới thăm, anh ta luôn cảm giác chuyện này kỳ lạ.

La Tiểu Bảo chớp mắt, đau lòng: “Cha nhất định sẽ tỉnh lại.” Lạc Thần Dương chăm chú quan sát cậu nhưng không nhìn ra kẽ hở nào

“Đúng thế, anh trai chú nhất định sẽ tỉnh lại!” Nói xong câu đó, anh ta đẩy cửa đi.

La Tiểu Bảo nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, trong mắt lộ ra tia giảo hoạt

Cậu gọi tới một dãy số: “Alo, cha...”