“Trùng hợp thật.” Giọng nói hờ hững, chỉ khi ánh mắt dừng trên người Karen mới hòa hoãn hơn.
“Anh họ, Thiên Nhã.” Karen cười lúng túng.
“Không ngại việc chúng tôi ngồi chung chứ?” Ngoài miệng thì hỏi thế nhưng Lạc Thần Dương đã đặt mông ngồi xuống, Karen cũng ngồi xuống theo.
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức giảm xuống mấy độ. Thiên Nhã gặp được Karen thì rất vui, từ đêm hôm đó trở đi, cô chưa có cơ hội gặp lại Karen nữa.
“Phó Chủ tịch Lạc, đây là chuyện riêng của tôi, không cần phải khai báo với anh.”
Lạc Thần Dương cười: “Chị dâu khách sáo thế, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà.” Giọng nói tùy tiện hàm chứa chút ghen tuông, nhưng người thường không phát3hiện ra được.
Thiên Nhã không để ý tới anh ta. Cô đang khách sáo sao? Rõ ràng là cô không nguyện ý nói với anh ta!
Trong nhà vệ sinh, Karen soi gương trang điểm lại.
“Karen, cậu ở bên Lạc Thần Dương có vui không?” Thiên Nhã dò hỏi. Dù đứng trên góc độ nào cô cũng phải khuyên nhủ Karen thật tốt.
Đôi mắt mọng nước tròn to của Karen hơi mờ đi: “Thiên Nhã, đừng hỏi tớ chuyện này, được không? Tớ không nói dối cậu, tớ biết rất rõ bản thân đang làm gì.”
“Lẽ nào cậu thật sự không thích Tử Thích nữa? Cậu dũng cảm, ưu tú như này, tớ tin là Tử Thích anh ấy...”
“Thiên Nhã, tớ biết rất rõ bản thân đang làm gì.” Karen nhìn cô bằng ánh mắt kiên2định.
Thiên Nhã nở nụ cười bất đắc dĩ, vỗ bả vai Karen: “Nhớ nhé, có chuyện gì hãy nói với tớ, lúc nào tớ cũng bằng lòng để cậu trút bầu tâm sự.” Cô ấy kiên trì như này, nếu đã không muốn nói thì cô đâu cần bắt ép.
Karen ôm Thiên Nhã: “Thiên Nhã, có người bạn như cậu thật là tốt.”
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Lạc Thần Dương, ôi, không lẽ Karen thật sự coi trọng anh ta?
“Tập đoàn Lạc Thần đang gặp phiền toái lớn, thân là Phó Chủ tịch, cậu không vội vàng gì sao?” Kha Tử Thích nhếch môi cười lạnh lùng, nhìn Lạc Thần Dương nói.
Lạc Thần Dương ho khan hai tiếng: “Tôi không rỗi hơi, chuyện lớn như này đâu tới lượt tôi quản. Không phải2anh không biết năng lực của anh trai tôi, tôi tin anh ấy làm được.”
“Chị dâu, mấy ngày nay chị đi theo anh trai tôi tới tận đâu vui vẻ?” Lạc Thần Dương chen vào, nhướng mày hỏi cô.
Thiên Nhã thầm tặng cho anh ta một cái liếc mắt. Vốn dĩ cô chẳng có chút thiện cảm nào với người này, giờ anh ta lại có quan hệ mập mờ không rõ ràng với Karen, càng làm cho cô ghét.
“Lẽ nào cậu thật sự không thích Tử Thích nữa? Cậu dũng cảm, ưu tú như này, tớ tin là Tử Thích anh ấy...”
“Thiên Nhã, tớ biết rất rõ bản thân đang làm gì.” Karen nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.
Thiên Nhã nở nụ cười bất đắc dĩ, vỗ bả vai Karen: “Nhớ nhé, có chuyện9gì hãy nói với tớ, lúc nào tớ cũng bằng lòng để cậu trút bầu tâm sự.” Cô ấy kiên trì như này, nếu đã không muốn nói thì cô đâu cần bắt ép.
Karen ôm Thiên Nhã: “Thiên Nhã, có người bạn như cậu thật là tốt.”
Thiên Nhã cười nói: “Cậu mà không buông tay là tớ không thở nổi.”
Karen ngượng ngùng thả cô ra, cười: “May là Lạc Thần Hi không ở đây, nếu không anh ấy sẽ coi tớ là tình địch mà giết trong nháy mắt mất.”
Mặt Thiên Nhã đỏ lên: “Nói cái gì đấy, không đứng đắn.”
“Ôi ôi, cậu xem cậu đi, mặt mày xuân sắc, có phải gần đây xảy ra chuyện tốt mà không nói với tớ không? Có phải tên nhóc La Tiểu Bảo kia rất nhớ tớ không?4Không có tớ, thằng nhóc này sẽ rất cô đơn.” Cả hai vừa nói vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Giờ nó không cô đơn nữa, còn có cả em trai...”
“Cái gì! Em trai?” Karen mở to mắt ngạc nhiên nhìn xuống bụng Thiên Nhã.
Thiên Nhã không vui: “Cậu hiểu lầm rồi, hôm nào sẽ nói cho cậu biết sau.”
“Làm gì mà thần bí thế?”
“Cậu sẽ nhanh biết được thôi.”
Em trai La Tiểu Bảo? Nếu không phải Thiên Nhã có thì là Lạc Lăng? Karen kinh ngạc nhìn khuôn mặt cười hạnh phúc của Thiên Nhã, càng lúc càng thêm chắc chắn suy nghĩ này. Hừ hừ, đáng ghét thật, hai tên nhóc đó, chuyện lớn như gia đình đoàn tụ mà không nói cho cô biết, có coi cô là bạn không thế?
Trong quán cà phê Thiên Mạc.
“Hai người các em nói rõ cho chị biết đi, bốn người gặp nhau từ lúc nào thế?”
Lạc Lăng nhướng mày, La Tiểu Bảo chớp đôi mắt to tròn đáng yêu.
“Gia đình chúng tôi đoàn tụ sao phải kể cho cô?” Lạc Lăng chẳng cho cô chút mặt mũi nào, hỏi ngược lại. Cậu uống một ngụm nhỏ cà phê, hì hì, gần đây uống cà phê dù đắng cũng thấy ngọt.
Karen bĩu môi: “Quỷ nhỏ, các em quá không có tình người rồi. Tốt xấu gì chị cũng là người giữ bí mật cho các em...”
“Hiện tại nó không phải bí mật nữa.” Lạc Lăng thấy vẻ mặt cô đáng yêu nên cố ý trêu cô.
“Có điều, nếu cô muốn xuống biển làm mồi cho cá, tôi không ngại thành toàn.”
Karen trợn tròn mặt, bị ánh mắt âm trầm của Lạc Lăng dọa cho hít một hơi khí lạnh. La Tiểu Bảo nhìn không nổi, nói: “Được rồi, Lăng Lăng, em đừng dọa cô Karen nữa. Cô ấy có tuổi rồi, không chịu nổi sợ hãi.”
Karen che mặt khóc, cô già vậy sao? Cô mới có 24 tuổi thôi mà!
“Hai người các em thật quá đáng! Lần nào cũng bắt nạt chị!”
“Nói thật đi, chuyện cô ở cùng chú nhỏ của chúng tôi là sao?” La Tiểu Bảo khoanh tay trước ngực, cười xấu xa.
Nói đến đây, Karen đen mặt, nhún vai: “Chuyện là thế đấy.”
“Chẳng lẽ cô thích chú nhỏ thật?” Đôi mắt lanh lợi của La Tiểu Bảo như ra đa quét từng biểu cảm của cô.
Karen thở dài, im lặng không nói.
Hai thằng nhóc trao đổi ánh mắt với nhau, một ít tin tức bí mật lưu truyền giữa hai người.
“Đừng đùa thành thật, chú nhỏ nhà chúng tôi không phải người cô có thể khống chế.” La Tiểu Bảo chân thành nói.
“Ai nói thế? Chị chỉ đang đóng kịch.” Karen đỏ mặt, ánh mắt bất an.
“Chỉ diễn kịch? Tôi khuyên cô, quay đầu là bờ.” Tới lượt Lạc Lăng lên tiếng.
“Này! Các em có ý gì? Người ta vất vả lắm mới có thể thay đổi tình cảm! Các em thích giội nước lã như thế sao?” Karen bất mãn nói.
“Rốt cuộc cô có hiểu chú nhỏ của chúng tôi không?” La Tiểu Bảo khoanh tay trước ngực, hỏi.
“Không hiểu. Không hiểu thì sao?” Karen.
“Đúng thế! Không hiểu cũng chẳng thích. Sao cô lại tìm chú ấy làm bạn trai mình?”
“Sao các em chắc là chị không thích anh ta?”
Hai bảo bối nhỏ đồng thời nở nụ cười bí hiểm.
“Đừng cho là chúng tôi không hiểu thế nào là tình yêu. Ít nhất... chúng tôi.... phân biệt được thích và không thích.”
Karen nhìn hai thằng nhóc thông minh lanh lợi. Đúng là não to! Dường như không có chuyện gì có thể lừa được hai thằng nhóc này.
“Trẻ con thì đừng xen vào chuyện người lớn. Mau nói cho chị biết đi, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Sao một nhà bốn người các em lại vui vẻ gặp nhau?” Karen cố ý chuyển chủ đề.
Lạc Lăng cười bí hiểm, cầm cốc cà phê lên tiếp tục uống.
“Chuyện của trẻ con, cô đừng quan tâm nhiều.” La Tiểu Bảo cố ý chọc giận cô.
“Chị không phải là bà cô.”
“Rõ ràng cô chính là bà cô.”
Điện thoại di động của Lạc Lăng đổ chuông. Cậu nhận điện, đứng lên nói: “Tôi có chút chuyện cần xử lý, hai người cứ từ từ nói chuyện phiếm.”
Thấy nét mặt Lạc Lăng nghiêm túc, Karen rùng mình. Chẳng lẽ người này đi làm chuyện xấu như kiểu ném người xuống biển làm mồi cho cá?
Hì hì, vẫn là La Tiểu Bảo ôn hòa hơn.
Trong lễ đường của bang Thiên Thần.
“Lão đại, xin cậu tha cho tôi một lần! Cầu xin cậu!” Một người ước chừng khoảng ba mươi tuổi hướng về phía cậu chủ hắc đạo đang ngồi trên ghế chủ trì, xin tha.
Bàn tay gầy đét lộ ra bên ngoài áo choàng, đá quý màu đỏ thẫm trên nhẫn gõ nhẹ xuống thành ghế, tựa như tiếng Tu La địa ngục bước tới gần. Để lại trong lòng mỗi người ở đây một dấu ấn lạnh lẽo.
Ngũ gia ngồi ở vị trí bên trái anh ta, những chỗ ngồi khác là của những nguyên lão khác và lão đại từng bang nhỏ.
“Mấy người nói xem, nên xử lý anh ta như thế nào?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, mang theo chút khát máu.
“Phản bội lão đại, đáng chết.”
“Đúng thế, dù không biết lão đại với người nhà họ Lạc có quan hệ gì nhưng chúng tôi tin tưởng lão đại. Tên nhóc này suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện tốt của lão đại, anh ta phải chết.”
“Lão đại! Cầu xin cậu! Buông tha cho tôi đi! Là do tôi trong khoảng thời gian ngắn bị tiền làm mê muội cho nên mới... Tôi chỉ mật báo cho bọn bắt cóc, thật sự không biết người bị bắt cóc là con trai Lạc Thần Hi.”
“Ngũ gia thấy thế nào?”
Ngũ gia nhìn thật kỹ cậu chủ hắc đạo. Khuôn mặt dưới tấm áo choàng kia, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy. Ở trong bang Thiên Thần, thậm chí là toàn bộ giới xã hội đen, lão đại hắn cứ tồn tại như câu đố. Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với nhà họ Lạc? Sao tự dưng lại giúp Lạc Thần Hi cứu hai đứa con trai?
“Ngũ gia?” Đôi mắt cậu chủ hắc đạo lộ ra tia sáng sắc bén. Nếu nhìn thẳng một người một lúc, chắc có thể khám phá ra được một hang động.
Ngũ gia ho khan hai tiếng: “Lão đại, loại người như này nếu không trừng phạt nghiêm khắc thì sẽ coi bang không ra gì.” Hắn nhìn mọi người phía dưới bằng cái nhìn sâu xa, giọng nói oai phong lạnh thấu xương.
Cậu chủ hắc đạo đứng lên, từ trên cao nhìn xuống kẻ phản bội đang run lẩy bẩy dưới đất lạnh. Ánh mắt đó khiến người ta rợn tóc gáy.
“Ném anh ta xuống làm mồi cho cá.” Bỏ lại mấy lời này, những người còn lại chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta.
“Lão đại! Tha mạng! Tha mạng!”
Ngũ gia cho thuộc hạ một ánh mắt: “Còn chờ gì nữa mà không ném cậu ta xuống biển làm mồi cho cá.”
Karen vừa về đến nhà đã trông thấy Kha Tử Thích tới nhà mình làm khách. Anh và cha cô là Thiệu Vĩnh Sang ngồi ở vườn hoa đằng sau, không biết là đang thảo luận chuyện quan trọng gì.