Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 217: Yêu em như thế

Kha Tử Thích cười: “Anh tới bàn chuyện hợp tác với cậu.”

Karen thấy mất mát. Quả nhiên, trong lòng anh họ không có sự tồn tại của cô. Đừng nói là cố ý nhìn cô, ngay cả việc trên đường va phải cô, anh cũng không nguyện ý phản ứng, đúng không?

Thấy cô không vui, Kha Tử Thích hỏi: “Sao thế? Lạc Thần Dương làm em mất hứng?”

Karen nhún vai: “Không đâu, bọn em ở bên nhau rất vui, anh ấy đối xử với em rất tốt.”

“Thật không?” Kha Tử Thích cau mày, hỏi lại.

“Lừa anh làm gì?” Karen ngoác miệng ra ba hoa, dáng vẻ đáng yêu.

Kha Tử Thích cười khẽ. Sau đó anh thở dài, nhìn mấy3cây hoa gạo trước mắt: “Dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để mình tủi thân, em vui là được.”

Lòng Karen mềm nhũn: “Anh họ, thật ra em...”

Kha Tử Thích ngoái đầu nhìn, trong mắt là sự cưng chiều của anh trai dành cho em gái.

Karen cắn môi, xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của anh: “Em là người trưởng thành. Anh họ, em ở bên ai, có suy nghĩ kỹ không, không cần anh can thiệp.” Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ anh họ. Nói xong, cô giận đùng đùng quay về biệt thự.

Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng cô, cười khổ, mang theo chút tự giễu.

“Rầm!” Karen quay về phòng mình.2Tức quá! Vì sao cô lại tức giận? Là vì sự nhạy bén của anh? Hay là do anh làm như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô? Nếu anh nhìn thấu suy nghĩ của cô thật, thì có phải mấy vở kịch trước đó là cô uổng công diễn không?

Haiz, giờ cô trèo lên lưng hổ khó xuống, thế mà cô tưởng diễn xuất của mình có thể lấy tượng vàng.

Lúc ăn tối, Karen đi xuống tầng, thấy trên bàn cơm không chỉ có Kha Tử Thích mà còn có Lạc Thần Dương.

Chính ánh mắt đó đã khiến cô nuốt những lời muốn nói lại.

Anh mãi mãi chỉ xem cô như em gái sao?

“Hửm?” Kha Tử Thích thấy cô2muốn nói lại thôi, lên tiếng ý bảo cô nói nốt.

“Không có gì. Em mệt rồi, lên tầng ngủ trước.” Karen nói xong thì đứng lên.

“Lạc Thần Dương không phải người đơn giản như em tưởng tượng đâu. Dù em đứng cạnh cậu ta vì bất cứ lý do gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.” Kha Tử Thích nói một câu đầy ẩn ý sau lưng cô.

Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng cô, cười khổ, mang theo chút tự giễu.

“Rầm!” Karen quay về phòng mình. Tức quá! Vì sao cô lại tức giận? Là vì sự nhạy bén của anh? Hay là do anh làm như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô? Nếu anh nhìn thấu suy nghĩ9của cô thật, thì có phải mấy vở kịch trước đó là cô uổng công diễn không?

Haiz, giờ cô trèo lên lưng hổ khó xuống, thế mà cô tưởng diễn xuất của mình có thể lấy tượng vàng.

Lúc ăn tối, Karen đi xuống tầng, thấy trên bàn cơm không chỉ có Kha Tử Thích mà còn có Lạc Thần Dương.

“Honey, bên này.” Ý Lạc Thần Dương là cô xuống ngồi bên cạnh mình.

Karen chép miệng, nỗi lo vừa rồi còn chưa tan hết. Cô trừng mắt nhìn Kha Tử Thích rồi tức giận ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần Dương.

Mẹ Karen thấy rất khó hiểu với sự thay đổi bất thình lình của con gái. Nhưng chuyện tình yêu của người4trẻ tuổi đâu phải chuyện mà người già như bà có thể hiểu.

Thiệu Vĩnh Sang nhìn mấy người trẻ tuổi bằng đôi mắt đầy ẩn ý, nhếch miệng cười như không cười.

“Sao anh lại tới đây?” Cô đang không biết tìm người đâu để trút giận thì người này lại dâng tới cửa.

“Nhớ em nên mới tới.” Không để ý tới sự tồn tại của người khác, Lạc Thần Dương nói một câu đơn giản mà buồn nôn.

Karen đen mặt: “Không thể chịu nổi anh.”

“Karen, con càng ngày càng không lịch sự rồi.” Mẹ Karen, Dương Thục Nghi nhẹ giọng trách cứ. Tuy bà không hài lòng lắm với cậu con rể tương lai Lạc Thần Dương, dù đó là chủ ý của Thiệu Vĩnh Sang, nhưng thấy con gái mình có thái độ này, ngay cả bà cũng không nhìn được.

“Không sao, Karen cá tính như này cháu mới thích.” Người nào đó nói với giọng cưng chiều.

Karen thầm tặng anh ta vô số cái trừng mắt. Người này quá buồn nôn, không sợ mình sẽ làm người khác lạnh chết sao? Gần đây người này rất lạ, hay chạy tới nhà cô. Nói là tới thăm cô nhưng thật ra là chạy tới phòng sách bí mật trò chuyện với cha cô. Người nào đó bỗng dưng tới xin chỉ bảo, không thực tế, anh ta chăm học như thế sao?

Chậc chậc, không phải định nhanh chóng nghe theo chính sách của cha vợ tương lai chứ? Trời ạ! Không thể, không lẽ người này muốn biến giả thành thật.

Ăn xong, Karen vội vàng lôi Lạc Thần Dương ra ngoài, ngay cả ánh mắt khác thường của Kha Tử Thích cũng không để ý tới.

“Honey, sao em gấp thế? Không phải là muốn trải qua thế giới hai người chứ, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Bị kéo thẳng lên xe thể thao của cô, Lạc Thần Dương “ngượng ngùng” nói.

Karen lườm anh ta, hít một thật sâu. Không thể nhịn nổi nữa cô mới cắn môi nói: “Im miệng cho tôi!”, sau đó đạp mạnh chân ga.

“Vèo!” Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng kêu sợ hãi của Lạc Thần Dương, chiếc xe phi như bay, nghênh ngang rời đi.

Kha Tử Thích đứng ở cửa sổ nhìn theo hướng xe rời đi, khẽ thở dài.

Phía sau có bàn tay to vỗ lên vai anh: “Đừng lo lắng, con gái của cậu tuy tính cách hơi khó chiều nhưng nó vẫn đủ tinh mắt.”

Kha Tử Thích xoay người, nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Thiệu Vĩnh Sang: “Cậu, cháu...”

“Nhà họ Thiệu và nhà họ Kha chỉ có quan hệ họ hàng trên danh nghĩa. Chẳng qua, nếu có thể thân càng thêm thân, cậu đồng ý. Karen vẫn thích cháu, cậu biết, có điều hình như cháu không thế...”

Kha Tử Thích hơi gật đầu: “Thật ra cháu chỉ coi Karen như em họ.”

Thiệu Vĩnh Sang khoát tay: “Tử Thích, cháu là người thông minh, biết rất rõ hiện Tập đoàn Kha thị đang rơi vào cảnh gì. Vào thời điểm này, quyết định là thứ quan trọng nhất, cháu đã lựa chọn bước đầu tiên thì chuyện tiếp theo sẽ là điều đương nhiên. Có đôi khi cháu phải học bỏ qua, phân rõ, cái gì nên giành lấy, cái gì nên buông tay.”

Kha Tử Thích cười gượng: “Tử Thích hiểu dụng ý của cậu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vì một người mà bỏ qua kiên trì tối thiểu của mình? Cậu ta có xứng không?”

“Đúng thế, mỗi người đều có lòng kiên trì. Nhưng cháu biết không, trước mặt quyền lợi, kiên trì chỉ là thứ đáng để chê cười.” Thiệu Vĩnh Sang cười lạnh, giễu cợt.

Kha Tử Thích cười nhạt, không trả lời.

“Không còn sớm nữa, cháu về đây.” Anh cúi người chào tạm biệt.

“Đi thong thả, tự cân nhắc kỹ.” Thiệu Vĩnh Sang nhìn anh nở nụ cười thâm sâu khó lường.

Kha Tử Thích xoay người sang chỗ khác, nụ cười trên mặt biến mất. Anh nắm chặt tay, bước nhanh ra khỏi nhà họ Thiệu.

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Thiệu Vĩnh Sang cười đắc ý.

Dưới cầu Tân Giang, xe thắng gấp, Karen hỏi với giọng hung dữ: “Anh nói nhanh! Anh có ý gì? Có phải anh muốn biến giả thành thật, có ý muốn làm con rể nhà họ Thiệu không?”

Karen níu lấy cổ áo Lạc Thần Dương không chút khách khí, ánh mắt hung ác như thể ăn thịt người.

Lạc Thần Dương giơ hai tay đầu hàng: “Không dám không dám. Ai dám cưới Mẫu Dạ Xoa, nếu vậy kiếp trước người đó...”

“Anh nói cái gì?” Ánh mắt Karen như sấm. Cô hằm hè xoa tay, các khớp xương bị bẻ kêu răng rắc. Hôm nay tâm trạng cô rất kém đấy! Người này hay rồi, để cho cô trút giận!

Lạc Thần Dương cười xin tha: “Nếu ai cưới được cô thì không biết kiếp trước tích được bao nhiêu phúc.”

Đôi tay trắng nõn của Karen buông xuống. Cô hừ lạnh: “Đừng có mà nịnh nọt. Tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có xuất hiện ở nhà tôi, không được tiếp tục lui tới thân thiết với cha tôi! Không thì tôi không tha cho anh đâu.” Nếu cha thật sự nhận người con rể này thì không phải anh ta, cô sẽ không lấy được chồng sao?

“Sao thế? Không lẽ cô sợ một ngày nào đó cha cô hứng lên, giao cô cho tôi?” Lạc Thần Dương cố ý trêu cô.

“Anh! Anh nghĩ hay quá nhỉ!” Karen tức giận mắng. Cô lập tức giơ tay lên định giơ về phía anh ta chào hỏi nhưng Lạc Thần Dương phản ứng nhanh nhạy, bắt được.

“Tội danh mưu sát chồng không nhẹ đâu.” Lạc Thần Dương nháy mắt nói.

“Anh buông ra!” Karen dùng sức rút tay về.

“Ha ha ha.” Lạc Thần Dương cười ha ha khi thấy cô vừa giận vừa thẹn, khiến cho Karen tức tới nghiến răng nghiến lợi.

“Ôi!” Lạc Thần Dương hét thảm.

Karen hung hăng đạp cho anh ta một cái rồi buồn bực xuống xe.

“Anh xuống đây!”

Lạc Thần Dương bất đắc dĩ phải xuống xe: “Bà cô của tôi ơi, cô phải tin tôi, tôi thật sự không có ý kia với cô.” Ai lại có hứng thú với cô nhóc này, trừ khi người đó muốn sống ngắn thêm chục năm.

Karen nhướng mày: “Thật?”

“Thật.” Lạc Thần Dương trả lời bằng một câu khẳng định.

“Anh thề đi!”

“Tôi thề.” Lạc Thần Dương đau khổ, thiếu nước quỳ xuống đất thề thôi.

Cuối cùng Karen cũng yên tâm hơn chút: “Vậy anh lấy lòng cha tôi làm gì? Về sau không cho phép đi lấy lòng ông ấy! Cũng không được qua lại thân thiết với ông ấy.”

Lạc Thần Dương lắc đầu cười: “Tôi với cha cô có cùng chí hướng, hiểu chưa?”

“Tôi nhổ vào, cái gì mà cùng chí hướng? Cha tôi lại có cùng chí hướng với kẻ không đứng đắn như anh á?” Karen cười nhạt. Lạc Thần Dương ôm ngực, làm bộ như bị tổn thương: “Tôi không làm gì mà đã bị cô đối xử như này sao. Tốt xấu gì tôi cũng là bạn trai cô đấy, dù sao đi nữa chúng ta cũng bầu bạn một thời gian rồi.”

Karen phiền não xua tay: “Người nào muốn bầu bạn với anh! Anh họ căn bản không tin mối quan hệ của chúng ta! Diễn cái quái gì!”

Lạc Thần Dương đi tới, ôm chầm lấy cô: “Hay là chúng ta cứ làm theo lời cô nói, biến giả thành thật đi, thế nào?”

Karen đẩy anh ta ra như đuổi ruồi: “Anh bớt đi!”

Lạc Thần Dương thở dài, nói: “Ai bảo tôi là người không được yêu thương chứ.”

“Anh đúng là người không thể yêu thương nổi! Chỉ giỏi làm người khác ghét!” Karen phiền muộn, biến Lạc Thần Dương thành nơi trút giận.

Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm cô, ánh mắt xẹt qua chút phức tạp.

Karen bị anh ta nhìn mà sợ: “Này! Anh làm gì thế? Tôi nói không sai mà, anh là người làm người khác không thể yêu thương nổi nhưng không tới mức quá đáng ghét.” Tuy người này hay nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi nhưng không làm ra chuyện gì nhàm chán. Chung đụng một thời gian, cô phát hiện ra anh ta không tới mức thần quỷ đều ghét.