Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 253: Anh không thể mất đi thiên nhã

“Không tin? Giờ phút này, những thuộc hạ mà anh phái tới để bảo vệ người phụ nữ của mình đã ngã xuống, giống như thuộc hạ của tôi vậy.”

“Được, tôi đồng ý với anh.”

“Đừng có mà giở trò. Tuy bây giờ tôi không giết được anh nhưng người phụ nữ của anh thì tôi giết lúc nào cũng được.”

Người đầu bên kia kết thúc cuộc gọi rồi gửi tin nhắn tới cho anh. Tin được gửi tới là một bức hình Thiên Nhã đang ngồi cười cười nói nói với Đồ Hoa Kỳ.

Thấy bên kia kết thúc cuộc gọi, Thiên Nhã bỏ di động xuống, không hiểu gì cả: “Anh có ý gì thế?”

Đồ Hoa Kỳ nhìn cô cười cực3kỳ xấu xa: “Gì đây? Có phải là một tiếng không gặp như cách ba thu không?”

“Còn lâu, tớ không thèm.” Thiên Nhã nói rất mạnh miệng.

“Ha ha, hai người càng ngày càng giống vợ chồng son.”

“Gọi cho Hồng Vũ, nói với anh ta trong vòng nửa tiếng nữa hãy đem chứng cứ kết tội Kha Tử Thích tới cửa phòng 1021 của Khách sạn Thịnh Hoa.” Anh nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

“Chủ tịch...” Hạ Nhất Y muốn khuyên anh. Cô ta không hiểu sao anh lại hành động như vậy. Nếu đem chứng cứ giao cho đối phương thì anh không thể định tội Kha Tử Thích được.

“Không còn cách nào2khác sao?” Hạ Nhất Y hỏi.

“Tôi không thể để Thiên Nhã gặp nguy hiểm, cũng không thể mang cô ấy ra đánh cược.” Anh không cho phép bất cứ thứ gì gây tổn thương, nguy hiểm cho Thiên Nhã. Lần này, anh sẽ tạm thời bỏ qua cho Kha Tử Thích.

Chết tiệt! Anh sẽ nhanh chóng khiến cho bọn ngu ngốc này phải trả giá lớn!

Đáy mắt Hạ Nhất Y xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Điện thoại trượt xuống khỏi tay, rơi xuống đất. Lạc Thần Hi tức tới nghiến răng nghiến lợi. Dám mang Thiên Nhã ra để uy hiếp anh, đúng là chán sống rồi!

“Chủ tịch, là ai gọi tới vậy?” Hạ Nhất Y cúi xuống nhặt điện thoại, ánh2mắt dần trở nên ảm đạm khi nhìn thấy tấm hình trong máy. Cô ta cắn răng, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô ta đưa lại điện thoại rồi lo lắng nhìn anh. Từ trước tới nay, cô ta chưa từng thấy Chủ tịch như thế này. Sợ hãi là thứ mà Lạc Thần Hi không nên có. Chủ tịch không phải là người luôn tự tin, nắm giữ tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay sao? Lẽ nào vì La Thiên Nhã nên anh mới có ánh mắt như thế này?

Lạc Thần Hi nhận điện thoại, bấm số Thiên Nhã: “Thiên Nhã, em đang ở đâu?”

“Em đang ăn cơm với Hoa Kỳ. Anh thì sao?” Thiên9Nhã ở đầu bên kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ừm, vậy em ăn nhiều một chút. Em gầy quá!”

“Không còn cách nào khác sao?” Hạ Nhất Y hỏi.

“Tôi không thể để Thiên Nhã gặp nguy hiểm, cũng không thể mang cô ấy ra đánh cược.” Anh không cho phép bất cứ thứ gì gây tổn thương, nguy hiểm cho Thiên Nhã. Lần này, anh sẽ tạm thời bỏ qua cho Kha Tử Thích.

Chết tiệt! Anh sẽ nhanh chóng khiến cho bọn ngu ngốc này phải trả giá lớn!

Đáy mắt Hạ Nhất Y xẹt qua một tia lạnh lẽo.

“Vâng, Chủ tịch.”

Lạc Thần Hi lên xe, khởi động máy, nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt, Hạ4Nhất Y bấm số Hồng Vũ.

Nửa tiếng sau.

Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ chuẩn bị rời khỏi nhà hàng đồ Tây bên cạnh Tập đoàn Lạc Thần.

Thiên Nhã vừa xoay người đã bị hai cánh tay mạnh mẽ kéo, ôm cô vào lòng.

“Này, Lạc Thần Hi, anh làm cái gì thế?” Anh bất thình lình ôm lấy làm Thiên Nhã không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được hơi thở quen thuộc thuộc về anh.

“May quá! Em không sao cả.” Anh ôm chặt lấy cô như thể tìm được báu vật thuộc về riêng mình.

“Anh buông ra đi, em sắp không thở được nữa rồi. Ở đây còn nhiều người đang nhìn đấy.” Thiên Nhã xấu hổ. Cô thấy mọi người trong nhà hàng đang đổ dồn ánh mắt về phía này, ngay cả Đồ Hoa Kỳ cũng nhìn với ánh mắt đầy mờ ám. Đúng là một giờ không gặp như cách ba thu mà. Cái ôm nồng nhiệt như này, Đồ Hoa Kỳ cũng muốn có. Hừ, về nhà cô nhất định sẽ bảo Hàn Vũ Triết, để mỗi ngày anh ôm cô một cái.

Lạc Thần Hi buông ra, nắm lấy hai tay cô, nói: “Em nghe lời anh, bây giờ em về nhà đi. Anh có chút việc cần xử lý.”

“Ơ? Chiều em còn phải đi làm mà.”

“Buổi chiều nghỉ, về nhà chăm sóc hai bảo bối nhỏ.”

Thiên Nhã mờ mịt: “Không lẽ có chuyện xảy ra rồi?”

“Không có gì, anh chỉ muốn ăn một bữa cơm thịnh soạn thôi. Giờ em về chuẩn bị cơm tối nhé. Cô Đồ, tối nay cô ở lại nhà chúng tôi ăn cơm nhé? Bây giờ cô cùng Thiên Nhã về nhà.”

Đồ Hoa Kỳ gật đầu: “Được.”

Thiên Nhã vừa đi, sắc mặt Lạc Thần Hi trở nên âm trầm, lạnh lẽo.

Anh đi vào, nhìn camera trong nhà hàng rồi nói với quản lý: “Bảo ông chủ của mấy người tới gặp tôi.”

Đồ Hoa Kỳ liếc nhìn mấy chiếc xe đi theo bảo vệ, nhíu mày: “Tớ thấy Lạc Thần Hi khoa trương quá. Tận mấy chiếc xe vệ sĩ đi theo phía sau, sao cậu còn tự do được nữa?”

Thiên Nhã kinh ngạc nhìn ra phía sau: “Mới nãy bọn họ bỏ chạy mà? Sao giờ lại đi theo? Lại còn nhiều như thế nữa.” Cô hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm gần kề.

“Nhiều vệ sĩ một chút cũng được. Thiên Nhã, tớ luôn cảm thấy cậu ở bên cạnh Lạc Thần Hi rất nguy hiểm. Anh ấy là nhân vật lớn, người muốn hại và người muốn nịnh bợ anh ấy có rất nhiều. Hơn nữa, dưới tình thế hỗn loạn như bây giờ, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Đồ Hoa Kỳ lo lắng nhìn Thiên Nhã. Giờ địch ẩn núp bên cạnh Thiên Nhã có rất nhiều, ví dụ như là Jenny Trình hoặc Hạ Vân Cẩm.

Quản lý nhà hàng nhận ra Lạc Thần Hi nên không dám thờ ơ, vội vàng đi gọi điện. Hơn nữa, anh và ông chủ nơi này là chỗ quen biết.

Trong phòng tiếp khách quý của nhà hàng.

“Cho tôi xem băng ghi hình của nhà hàng vào khoảng một tiếng trước.” Lạc Thần Hi nói với ông chủ nhà hàng.

“Chủ tịch Lạc, anh có chỗ nào không hài lòng sao?”

“Mau!” Lạc Thần Hi quát.

“Được được, Chủ tịch Lạc.”

“Sao lại thế? Băng ghi hình gặp trục trặc cách đây một tiếng?” Ông chủ và quản lý nhà hàng kinh ngạc. So với việc băng ghi hình gặp trục trặc, bọn họ sợ không thể cho Lạc Thần Hi một câu trả lời thỏa đáng hơn.

Lạc Thần Hi nghiến răng nghiến lợi, đấm một quyền lên mặt bàn, tức giận nói: “Chết tiệt!”

“Chủ tịch, chắc chắn là đối phương động tay động chân rồi. Bên phía khách sạn Thịnh Hoa cũng bị động tay động chân, không tra ra được đối phương là ai. Khách du lịch thuê căn phòng đó là một đôi vợ chồng bình thường. Hơn nữa, bọn họ không phải người đã nói chúng ta tới phòng 1021.” Lòng Hạ Nhất Y đau như bị dao đâm khi xem được đoạn băng ghi hình. Cô ta nhìn thấy cảnh Lạc Thần Hi ôm chặt Thiên Nhã, dáng vẻ dịu dàng kia tựa như đang nâng niu một món đồ quý báu.

“Được lắm. Xem ra lần này đối thủ của chúng ta rất thông minh.” Lạc Thần Hi thấp giọng nói.

“Chủ tịch, tiếp theo chúng ta phải làm sao khi chứng cứ đã giao hết cho đối phương?”

“Không sao cả, chúng ta đã đạt được mục đích dụ rắn ra khỏi hang rồi. Con rắn lớn kia đã không khống chế được nữa. Bọn họ nghĩ người chết không thể nói chuyện? Sai rồi, ngoại trừ việc người chết không thể nói chuyện thì còn không thể nói dối. Điều tra thân phận người chết cho tôi, chắc chắn có thể tra thêm được manh mối nào đó từ trên người chúng.”

“Rõ! Chủ tịch, bên phía Đội trưởng Trần hi vọng anh có thể hợp tác điều tra về việc bị tập kích vừa rồi.”

Lạc Thần Hi gật đầu. Anh nhìn về phía băng ghi hình, lộ ra một nụ cười tà mị.

Tại Tập đoàn Kha thị.

Đội trưởng Trần gõ cửa phòng làm việc Kha Tử Thích.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Kha Tử Thích vang lên.

“Chủ tịch Kha hành động nhanh thật đấy. Trước đây tôi quá coi khinh cậu rồi.”

Kha Tử Thích ngước mắt lên, thả chiếc bút máy trong tay xuống, nở nụ cười lịch sự: “Số lần Đội trưởng Trần tới đây có vẻ khá nhiều nhỉ? Hơn nữa, mỗi lần anh tới đây đều nói mấy chuyện không có căn cứ. Không lẽ cảnh sát rảnh rỗi vậy sao? Những người đóng thuế đầy đủ như chúng tôi đã làm chuyện gì à? Có lẽ vấn đề nghiêm trọng như này tôi nên báo cáo cho cấp trên của mấy người biết.”

Đội trưởng Trần cười nhạt: “Chủ tịch Kha đừng gấp, tôi chưa nói hết mà. Mới nãy Chủ tịch Lạc của Tập đoàn Lạc Thần bị tập kích trên đường đến sở cảnh sát giao chứng cứ quan trọng. Chủ tịch Kha có biết chứng cứ này là gì không?”

“Chứng cứ? Ha ha, Đội trưởng Trần hỏi tôi vấn đề này sao? Người cầm chứng cứ là Lạc Thần Hi, anh nên hỏi anh ta mới đúng chứ? Anh không cảm thấy việc mình chạy tới đây hỏi tôi chứng cứ là gì rất không chuyên nghiệp sao?”

“Cảm ơn Chủ tịch Kha đã nhắc nhở. Thứ nhất, tôi không phải mới làm cảnh sát. Thứ hai, tôi không phải người thần kinh có vấn đề. Những chứng cứ đó đều chỉ về phía Chủ tịch Kha.”

“Thế nên anh nghi ngờ tôi? Chứng cứ đâu? Anh dựa vào đâu để nghi ngờ tôi?” Kha Tử Thích nhíu mày hỏi.

“Chủ tịch Kha, đây là chuyện quan trọng và anh là kẻ tình nghi số một nên cảnh sát chúng tôi không thể không nghi ngờ anh. Mong anh hiểu cho. Mời Chủ tịch Kha theo chúng tôi tới sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

Kha Tử Thích ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, quan sát Đội trưởng Trần một lúc như đang suy nghĩ gì đó.

“Được, tôi đồng ý giúp đỡ điều tra. Nhớ cho rõ, là tôi đồng ý.”

“Làm phiền Chủ tịch Kha rồi.” Đội trưởng Trần khom người.

Tại sở cảnh sát, Lạc Thần Hi lấy khẩu cung xong, lúc đi ra chạm mặt Kha Tử Thích.

“Chủ tịch Kha, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Lạc Thần Hi chặn lối đi của Kha Tử Thích, nói với giọng khiêu khích.

“Nếu Chủ tịch Lạc muốn trò chuyện thì xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện với anh. Tôi còn phải hỗ trợ bọn họ điều tra.”

“Chậc, khổ cho anh quá. Chủ tịch Kha hỗ trợ cảnh sát nhân dân điều tra còn tôi thì không thế sao? Chúng ta cần phải cung cấp manh mối cho cảnh sát nhân dân phá án, để cho tên đáng chết kia sớm ngày bị bắt.”

“Hóa ra, ngoại trừ việc là bạn hợp tác, chúng ta vẫn còn mục tiêu chung.” Kha Tử Thích nhìn thẳng anh.