Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 254: Quá nhiều tình địch

Một lúc sau, anh ra lệnh: “Tiếp tục điều tra. Tìm những vị khách ở trong nhà hàng khi đó để hỏi thăm.”

“Vâng.” Hạ Nhất Y lui ra ngoài.

Dương Tử gõ cửa, đi vào: “Thần, nghe nói cậu xảy ra chuyện.”

Lạc Thần Hi nhìn anh ta, sắc mặt rất tệ: “Lần này bọn họ chơi quá trớn rồi.”

“Thần, Kha Tử Thích là tình địch số một của cậu đấy, hãy trông chừng chị dâu cẩn thận. Không là tên họ Kha đó cướp mất đấy.” Dương Tử nói một câu nửa đùa nửa thật.

Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Dương Tử, cậu tới để bới móc à?”

Dương Tử cười: “Nói đùa thôi mà. Nhìn dáng vẻ muốn đánh nhau đến nơi của cậu kìa.3Nhưng có khi tôi không thua cậu đâu, năm đó tôi đai đen Nhu đạo đấy.”

“Đừng quên, năm đó cậu thua tôi.”

“Ha ha, năm đó thua nhưng bây giờ thì chưa chắc.”

“Thần, chị dâu không sao chứ?”

“Không sao, tôi để cô ấy về nhà rồi. Cô ấy không biết chuyện này, tôi cũng không hi vọng cô ấy biết.” Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới Kha Tử Thích, anh không muốn Thiên Nhã phải suy nghĩ miên man.

“Kha Tử Thích đã ra tay.” Dương Tử nói.

“Không phải anh ta.”

“Sao cậu chắc chắn thế?” Dương Tử nghi ngờ hỏi lại.

“Anh ta sẽ không mang tính mạng của Thiên Nhã ra để nói đùa. Hơn nữa, tác phong của đám người sáng2nay còn ác liệt hơn cả hắc đạo. Dù phải chết bọn họ cũng không phản bội chủ.” Lạc Thần Hi nói.

Ánh mắt Dương Tử trở nên nặng nề: “Xem ra chủ nhân của bọn họ không phải là người dễ chọc. Nếu không, ai mà tình nguyện chết cũng không muốn bán đứng chủ nhân? Bọn họ lăn lộn ở đây chẳng qua là để kiếm sống thôi. Cho dù có phản bội cũng sẽ không chơi kiểu chính mình diệt mình như thế. Thần, có lẽ người đứng sau Kha Tử Thích còn có một người khác ngoài Thiệu Vĩnh Sang.”

“Đúng thế, người đứng sau lưng này có thế lực rất lớn mạnh.” Lạc Thần Hi và Dương Tử nhìn nhau, hai người2có chung một suy nghĩ.

“Nhưng sao cậu biết họ Kha kia sẽ không mang tính mạng của chị dâu ra đùa? Thần, cậu dễ dàng tin tưởng người khác như thế không giống tính cách của cậu lắm.” Dương Tử nói.

“Nói thật, tôi không hi vọng người đó là anh ta. Tôi vừa đố kỵ vừa biết ơn anh ta vì sáu năm qua đã chăm sóc cho cô ấy và con trai tôi. Ở trong lòng Thiên Nhã, vị trí người thân của anh ta sẽ mãi mãi không thay đổi. Vì vậy, tôi không hi vọng và không tin anh sẽ làm chuyện này.”

Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Dương Tử, cậu tới để bới móc à?”

Dương Tử cười: “Nói đùa thôi mà. Nhìn9dáng vẻ muốn đánh nhau đến nơi của cậu kìa. Nhưng có khi tôi không thua cậu đâu, năm đó tôi đai đen Nhu đạo đấy.”

“Đừng quên, năm đó cậu thua tôi.”

“Ha ha, năm đó thua nhưng bây giờ thì chưa chắc.”

“Thử xem.” Lạc Thần Hi nhếch môi, nói với giọng khiêu khích.

“Lần sau đi, hôm nay cậu tạm tha cho tôi. Ngày mai tôi phải lên máy bay sớm để về New York nữa. Chuyện công ty cần tôi trở về xử lý rồi, một thời gian nữa tôi sẽ quay lại. Phương án mà em trai cậu làm rất tốt, có thể sử dụng rồi. Cậu thanh niên này không tồi, không ngu ngốc như trong lời đồn.”

Lạc Thần Hi cười, đáy mắt4xẹt qua tia khác thường: “Lần này cậu về Mỹ giúp tôi điều tra một việc.”

“Gì? Về người kia?”

“Ngoại trừ cái đó, còn một việc nữa.”

“Được, nói đi.”

Tại biệt thự nhà họ Lạc.

Khi Lạc Thần Hi về đến nhà, Thiên Nhã đã làm xong một bàn đồ ăn lớn nhờ có sự trợ giúp của Đồ Hoa Kỳ và người giúp việc. Hàn Vũ Triết cũng tới. Hai bảo bối nhỏ đang quấn lấy Hàn Vũ Triết, dạy anh chơi trò chơi mới.

“Không ngờ người luôn bận rộn như anh cũng chơi game.” Lạc Thần Hi và Hàn Vũ Triết đứng trước cửa sổ sát đất, trò chuyện giết thời gian.

Hàn Vũ Triết uống trà rồi nói: “Bận rộn tới mấy cũng không thể bận bằng Chủ tịch Lạc. Công ty chúng tôi chỉ là công ty nhỏ, không có nhiều chuyện phải lo như anh. Ôi, không thể khen như thế được.”

Lạc Thần Hi cười. Anh rất có lòng tin với chồng chưa cưới của Đồ Hoa Kỳ. Tập đoàn Lạc Thần đã từng hợp tác với Weiss Ventures nhưng lĩnh vực hợp tác không rộng, Hàn Vũ Triết là một tài năng nổi tiếng trong giới.

“Nghe nói cậu tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa. Một nhân tài hiếm có.”

“Chủ tịch Lạc quá khen. Phải trả giá mới được đền đáp mà. Tôi không phải người tài năng gì, chỉ là có chút thành tích nên mới làm ăn được tới nơi tới chốn, cạnh tranh từng bước một.” Hàn Vũ Triết không kiêu ngạo, nói hết sức khiêm tốn.

“Anh có hứng thú muốn vào Tập đoàn Lạc Thần không? Anh biết chuyện của Hoàng Thừa Nghĩa rồi đấy, giờ chức vụ Giám đốc bộ phận thiết kế của chúng tôi đang để trống.”

Ánh mắt Hàn Vũ Triết xẹt qua tia vui mừng. Chức Giám đốc bộ phận thiết kế của Tập đoàn Lạc Thần không phải ai muốn làm cũng có thể làm, không thể chỉ dựa vào chút tài năng mà có thể ngồi được lên ghế. Người đó phải là người mà Lạc Thần Hi tin tưởng. Cứ nhìn Hoàng Thừa Nghĩa mà xem, ông ta bán mạng ở Tập đoàn Lạc Thần bao năm nay, có thể coi là công thần mới làm được tới chức vụ đó mà anh lại là người trẻ tuổi, là người đứng đầu Weiss Ventures. So sánh với chức giám đốc của doanh nghiệp như Tập đoàn Lạc Thần, bên nào nặng bên nào nhẹ, ai nhìn cũng biết.

“Cảm ơn Chủ tịch Lạc đã coi trọng, nhưng tôi hi vọng có thể tự tay gây dựng sự nghiệp hơn.” Hàn Vũ Triết nói lời cảm ơn, không do dự quá lâu.

Không quan tâm thiệt hơn. Lạc Thần Hi càng thêm coi trọng Hàn Vũ Triết.

“Được. Hi vọng cậu sẽ thành công. Cửa lớn Tập đoàn Lạc Thần luôn mở rộng để chào đón cậu.”

“Cảm ơn.” Hàn Vũ Triết mỉm cười.

“Ăn thôi!” Thiên Nhã làm xong món cuối cùng, để người giúp việc bưng ra ngoài. Lòng cô ấm áp khi nhìn thấy hai bảo bối nhỏ đang chụm đầu vào nhau chơi trò chơi, Đồ Hoa Kỳ ngồi một chỗ uống trà, Lạc Thần Hi và Hàn Vũ Triết trò chuyện với nhau. Có lẽ, hạnh phúc đơn giản chỉ là được ngồi ăn một bữa cơm cùng với gia đình và bạn bè.

“Được.” Lạc Thần Hi xoay cười, cười dịu dàng với Thiên Nhã.

Ăn xong, Thiên Nhã dẫn hai bảo bối nhỏ đi tắm, công ty Hàn Vũ Triết có việc nên anh tạm thời rời đi trước, Đồ Hoa Kỳ ở lại đây chờ anh quay lại đón.

“Hoa Kỳ, trưa nay lúc cô ngồi ăn cơm với Thiên Nhã, cô có để ý tới người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh không?” Lạc Thần Hi hỏi.

“Trưa nay? Lúc ăn cơm?” Đồ Hoa Kỳ cố gắng nhớ lại.

“Hình như có một người như thế.” Cô vừa nghĩ vừa nói.

“Nhớ hình dáng của cậu ta không?”

“Tôi thấy cậu ta hơi đáng nghi nên chú ý tới.” Đồ Hoa Kỳ nhớ ra.

“Đáng nghi?”

“Đúng, cậu ta mặc áo gió màu đen, hai tay đút túi áo. Tôi sợ cậu ta gây chuyện với Thiên Nhã nên... Anh biết mà, Thiên Nhã ở bên cạnh anh gặp rất nhiều nguy hiểm, đặc biệt là trong khoảng thời gian hỗn loạn như hiện nay. Thế nên tôi đã đặc biệt chú ý tới những người đáng nghi có thể gây bất lợi cho Thiên Nhã.” Đồ Hoa Kỳ nói với Lạc Thần Hi suy nghĩ của mình.

“Cảm ơn cô đã suy nghĩ cho Thiên Nhã.” Lạc Thần Hi thật lòng nói.

Khụ khụ. Đồ Hoa Kỳ không chịu nổi khi thấy Lạc Thần Hi cảm ơn mình. Người tên Lạc Thần Hi này luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có khi nhìn Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ mới dịu dàng.

“Tôi là bạn thân của Thiên Nhã, Thiên Nhã cũng là người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi suy nghĩ vì cô ấy là chuyện đương nhiên.”

Lạc Thần Hi gật đầu: “Cô có thấy được mặt mũi người kia không?”

“Vị trí đó ngay cạnh cửa sổ nên bị ngược sáng. Hơn nữa, toàn bộ quá trình cậu ta đều không lộ mặt nên tôi chỉ thấy được sườn mặt cậu ta.”

Lạc Thần Hi hơi thất vọng: “Xem ra cậu ta rất cẩn thận.”

“Sao thế? Lẽ nào trưa nay đã xảy ra chuyện?” Lúc ở nhà hàng đồ Tây, sắc mặt của Lạc Thần Hi khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đừng nói chuyện này cho Thiên Nhã biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng và sợ hãi.”

Đồ Hoa Kỳ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Chồng chưa cưới của cô là một người tài năng, cũng là một người chồng tốt.”

Đồ Hoa Kỳ kinh ngạc nhìn Lạc Thần Hi. Không ngờ người tự phụ như Lạc Thần Hi cũng khen người khác: “Cảm ơn anh đã khích lệ.”

Lạc Thần Hi mỉm cười khi thấy biểu cảm của cô: “Đừng khách sáo. Cô là bạn thân của Thiên Nhã, cũng là bạn tôi.”

“Này, anh đừng có lôi kéo làm quen với tôi, tôi chưa kiểm tra anh đủ đâu. Nếu như anh mà để Thiên Nhã đau lỏng khổ sở, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi anh đấy.” Đồ Hoa Kỳ thành thật nói.

“Mami Hoa Kỳ, giúp con lấy đồ ngủ với.”

“Được.” Đồ Hoa Kỳ đáp lại rồi đi tới.

Lạc Thần Hi dở khóc dở cười nhìn theo bóng lưng Đồ Hoa Kỳ. Gì cơ? Cô kiểm tra hả? Muốn mang Thiên Nhã đi? Cô? Hóa ra anh có không ít tình địch. Anh phải giữ chặt Thiên Nhã hơn mới được, không thì bọn họ sẽ đưa cô đi mất.

Trong một gian phòng nào đó của khách sạn.

Vừa mở cửa, Kha Tử Thích lập tức vung tay chào hỏi mặt Lạc Thần Dương.

Anh đè anh ta xuống ghế sofa, dùng hết sức bình sinh mà đánh.

Đột nhiên, Lạc Thần Dương xoay người, đè anh lại.

“Kẻ điên này, anh đủ chưa?”

Kha Tử Thích đẩy anh ta, đứng lên muốn đánh tiếp.

Lạc Thần Dương lấy từ trong túi ra một bao nilon, bên trong là USB. Anh ta vừa cười vừa hỏi trong khi khóe miệng còn chảy máu: “Anh đối xử với người vừa cứu anh ra khỏi ngục giam như thế à?”

Kha Tử Thích nghiến răng nói: “Quả nhiên là cậu.”