Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 295: Nảy sinh nghi ngờ

Yên tâm đi, tôi không trách cậu, mấy chuyện cậu nói liên quan tới xã hội đen coi như là nhắc nhở tôi, người phụ nữ kia vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Tôi nghĩ bà ta chắc chắn có thể cấu kết được.

Nếu như cấp dưới của tôi có thể thăm dò ra chuyện này, tìm được chút chứng cứ rồi dùng nó lật đổ bà ta, tiến bà ta vào ngục giam thì tôi rút đi được rất nhiều chuyện” “Vậy cậu hãy điều tra cẩn thận, tôi chờ tin tức tốt của cậu.

Nếu trong tập đoàn có người ngầm làm hoạt động này thì hãy sớm ngày điều tra ra, đối với tập đoàn hay3bản thân cậu đều có lợi.

“Karen, cô nói thật cho tôi biết đi, có phải cô biết được một ít rồi không? Mami Thiên Nhã ở chỗ Kha Tử Thích?” Lạc Lăng xông vào hỏi.

Karen đang ngồi đờ người trên giường bệnh, hoảng sợ khi thấy Lạc Lăng xông vào.

Nghe thấy câu hỏi của Lạc Lăng, Karen nén tiếng thở dài, không nói gì.

“Karen, cô nói đi, cô đã biết những gì rồi?” “Lăng Lăng, sao em chạy nhanh thể, đợi anh với.” La Tiểu Bảo hấp tấp chạy vào, thở dốc.

Lạc Lăng không nén được cơn giận, muốn tìm Karen làm rõ.

Còn để lâu dài, e rằng sẽ liên lụy nhiều.” Dương Tử suy nghĩ, cảm thấy2rất có lý: “Dù là cậu nghe được điều này từ đầu thì tôi cũng phải về điều tra một chút.

Thần, chuyện của chị dâu tạm thời tôi không thể giúp cậu được, nhưng tôi sẽ để người của mình tiếp tục giúp cậu.” Lạc Thần Hi phất tay, nói: “Chuyện của Thiên Nhã tôi tự có chừng mực, cậu cứ chuyên tâm lo chuyện điều tra của mình đi.” Dương Tử gật đầu: “Được.

Jenny cũng nói nhớ tôi, cô ấy ở Mỹ ngây người quá lâu rồi, nói muốn trở về.

Lần này tôi về sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Lạc Thần Hi nghe anh ta muốn chăm sóc Jenny Trình thì cười: “Xin cậu đấy, đừng để cô3ta về đây.

Để cô ta ngây người ở bên đó rất tốt.” Dương Tử chạy tới đấm một quyển vào ngực anh: “Nói cái gì đấy.

Cậu đừng quên cô ấy là bạn gái của tôi.

Cho dù cậu không định gặp cô ấy thì cũng không thể ước gì cô ấy mãi mãi không quay lại đây.” Lạc Thần Hi che ngực mình lại: “Đi đi, xem ra cậu đã trúng độc quá sâu rồi.” “Độc gì?” “Độc tình đấy.” “Nhưng hình như cậu trúng độc tình còn sâu hơn cả tôi.” “Tôi không giống với cậu.” “Không phải là cậu không giống, mà là cậu trúng phải con sâu độc.” “Cậu được lắm.

Ngay cả sâu độc cũng biết.

Xem ra cậu9thật sự định tới Trung Quốc phát triển, cưới một người vợ Trung Quốc rồi mở công ty trong nước rồi.” “Đúng thế, tôi sẽ xây công ty sát vách nhà cậu, như thể có phải thuận tiện không?” “Cách vách có bảo vệ của tôi đấy, cậu đừng mơ tưởng hão huyền.”

Tại bệnh viện.

Karen đang ngồi đờ người trên giường bệnh, hoảng sợ khi thấy Lạc Lăng xông vào.

Nghe thấy câu hỏi của Lạc Lăng, Karen nén tiếng thở dài, không nói gì.

“Karen, cô nói đi, cô đã biết những gì rồi?” “Lăng Lăng, sao em chạy nhanh thể, đợi anh với.” La Tiểu Bảo hấp tấp chạy vào, thở dốc.

Lạc Lăng không nén được cơn giận, muốn tìm Karen3làm rõ.

Hôm đó, đúng là Karen có điểm rất lạ.

“Chị không biết gì cả, các em không nên hỏi chị.” Karen nghiêng đầu sang chỗ khác, nói dối.

“Karen, có thật không? Có thật là cô không biết cái gì không? Thế vì sao hôm đó cô lại nói mấy lời khó hiểu?” La Tiểu Bảo hỏi vặn.

Karen vùi đầu vào chăn: “Các em đừng hỏi chị nữa, chị không biết cái gì cả.” “Karen, cô...” La Tiểu Bảo đi lên xốc chăn ra, Karen phản ứng thế này, rõ ràng là đã biết cái gì đó.

“Chị không muốn nghe, không muốn nghe.

Các em đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.” Karen bịt tai lại, hét to.

Cô không muốn nhắc tới cũng không muốn nói lại nữa.

Hơn nữa, cô đã đồng ý với anh họ, không nói với bất kỳ ai cả.

Tuy giờ cô rất thất vọng về anh họ và Thiên Nhã, thậm chí là hận.

“Karen, con sao thế?” Mẹ Thiệu sốt ruột đi vào phòng bệnh.

“Mẹ, con muốn nghỉ ngơi.” Karen nằm đưa lưng về phía mọi người, nói.

Mẹ Thiệu nhìn gương mặt vô tội của La Tiểu Bảo và Lạc Lăng đang đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Cậu bạn nhỏ, các cháu đi về trước đi.” La Tiểu Bảo và Lạc Lăng đi ra khỏi bệnh viện.

Lạc Lăng không nói câu gì, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

“Lăng Lăng, em muốn đi đâu?” “Em có chút việc muốn làm.” “Đừng chạy nhanh như thế, đợi anh với!” Bên ngoài căn nhà có giông bão kéo tới, Thiên Nhã đang nằm trên giường giật mình tỉnh dậy.

“Sao thế? Em gặp ác mộng?” Kha Tử Thích ngồi bên giường, chạm nhẹ vào trán cô rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày thanh tú.

Thiên Nhã vừa tỉnh, anh đã lo lắng hỏi.

Thiên Nhã ôm ngực, dự cảm xấu dâng lên làm cô nói không rõ được bất an trong lòng.

“Thiên Nhã, em khó chịu chỗ nào? Nói đi, đừng dọa anh.” Thầy sắc mặt cô tái nhợt, Kha Tử Thích ân cần hỏi han.

Thiên Nhã xua tay, nói: “Em không sao.

Nước, em muốn uống nước.” “Đây, uống từ từ thôi.” Thiên Nhã nhận lấy cốc nước, đầu ngón tay không cầm chặt làm cốc nước rơi xuống đất, “choáng” một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cô ngây người nhìn thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất.

“Thiên Nhã? Thiên Nhã?” Kha Tử Thích lay nhẹ người cô, thấy nét mặt hoảng sợ của cô, anh lo lắng nhíu mày.

Thiên Nhã khôi phục tinh thần, bắt lấy cánh tay Kha Tử Thích: “Tử Thích, Lạc Thần Hi không sao thật chứ? Thể hai bảo bối nhỏ...” Cô có dự cảm xấu.

“Bọn họ không sao cả.

Lạc Thần Hi đã xuất viện rồi, yên tâm đi.” Kha Tử Thích ôm cô, vỗ lưng an ủi.

“Thật không? Anh không lừa em chứ?” “Thật mà, không lừa em.”

“Lăng Lăng! Lăng Lăng đứng lại! Lăng Lăng! Cẩn thận!” Tiếng thắng gấp, Lạc Lặng bé nhỏ bị đụng ngã.

“Lăng Lång!” Trong phòng họp của Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi đang mở cuộc họp thường kỳ với các cán bộ cấp cao của công ty.

Hạ Nhất Y đẩy cửa vào: “Chủ tịch, có chuyện khẩn cấp.” Lạc Thần Hi nhìn cô ta một cái, nói: “Có chuyện gì lát nói.” “Chủ tịch, thật sự là rất gấp ạ.” Hạ Nhất Y kiên trì nói.

Lạc Thần Hi nhíu mày: “Cô nói đi.” Hạ Nhất Y nói nhỏ vài câu bên tai anh.

Lạc Thần Hi khiếp sợ, lập tức đứng lên xông ra ngoài.

Tại bệnh viện.

“Cha, con xin lỗi.

Là con không để ý kỹ Lăng Lăng, đều là lỗi của Tiểu Bảo.

Con không bảo vệ tốt em trai.” La Tiểu Bảo đứng bên ngoài phòng bệnh, ôm cổ Lạc Thần Hi khóc ròng.

Lạc Thần Hi vỗ đầu bảo bối nhỏ: “Chuyện này không liên quan tới con.

Tiểu Bảo, con đã làm rất tốt rồi.” “Nếu con có thể ngăn cản được, em ấy đã không nằm ở bên trong.

Lăng Lăng ngốc quá, ngốc quá đi.” “Chuyện này không liên quan tới con, chỉ là Lăng Lăng quá nhớ mẹ thôi.” Nhìn Lạc Lăng đang nằm trên giường bệnh, Lạc Thần Hi đoán ngay ra nguyên nhân cậu làm vậy.

“Cha, con biết vì sao Lăng Lăng lại làm như vậy.

Nhưng mami Thiên Nhã có thấy không? Nhỡ đâu mami Thiên Nhã không biết Lăng Lăng bị thương thì phải làm sao?” Lạc Thần Hi ôm con trai: “Mami các con sẽ về.” Nhìn Lạc Long hôn mê nằm trên giường bệnh, ánh mắt anh lúc sáng lúc tối, làm người khác đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Thiến Nhã, Lạc Lăng vì muốn em về mà tự đưa mình vào nguy hiểm, cố ý dùng việc mình bị thương để buộc em trở về đấy.

Em đang ở đâu? Ở bên cạnh Kha Tử Thích sao? Biết được Lăng Lăng bị thương, hẳn là em rất sốt ruột nhỉ? Em sẽ đến thăm thằng bé, đúng không? Em sẽ trở lại bên cạnh anh, đúng không? “Em ngồi xem ti vi một lúc đi, anh nấu cơm.” Kha Tử Thích đỡ Thiên Nhã ngồi xuống ghế sofa, dịu dàng nói.

Thiên Nhã gật đầu, mở ti vi, xem tin tức cuối ngày.

“Tối nay em muốn ăn thịt bò hay là...” Kha Tử Thích ngó đầu ra khỏi phòng bếp.

“Không phải, không phải đâu!” Thiên Nhã đứng lên khỏi ghế sofa, nhìn hình ảnh tai nạn xe cộ bằng ánh mắt không dám tin.

Kha Tử Thích nhìn tin tức trên ti vi, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Lăng Lăng bị thương, em muốn đi thăm con.” Thiến Nhã khóc nức nở xong ra ngoài.

“Thiên Nhã!”

Mưa càng lúc càng lớn, từng giọt đập vào người cô như những lưỡi dao đâm vào tim.

Lăng Lăng, con không thể có chuyện gì cả, mami sẽ tới thăm con.

Con chờ nhé, mami sẽ tới thăm con! “Thiên Nhã! Thiên Nhã!” Kha Tử Thích đuổi theo, gọi cô.

“A!” Chân vấp phải vật gì đó, Thiên Nhã ngã nhào xuống đất.

“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích đi lên dìu cô.

“Dẫn em đi gặp Lăng Lăng.

Lăng Lăng không thể xảy ra chuyện, tại em, tất cả là tại em.” “Được, anh dẫn em đi thăm thằng bé.

Đi theo anh.” “Bây giờ em phải đi thăm con, Lăng Lăng không thể xảy ra chuyện.” “Lăng Lăng, con đừng xảy ra chuyện.

Lăng Lăng...” Thiên Nhã khóc.

Cô cảm giác như máu trong người đã dồn hết vào một chỗ, mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Thiên Nhã! Thiên Nhã!” Kha Tử Thích ôm cô lên, quay về biệt thự.

Mở mắt ra, cậu thấy trần nhà trắng như tuyết, có La Tiểu Bảo, có cha.

Còn gì nữa? Mami đâu? “Lăng Lăng, em tỉnh rồi.

Lăng Lăng, em dọa người ta sợ chết khiếp.” La Tiểu Bảo là người đầu tiên nhào tới, ôm lấy Lạc Lăng mà khóc.

Lạc Thần Hi sờ trán Lạc Lăng: “Đứa bé ngốc này, lần sau con không được làm chuyện ngu ngốc như thế nữa.

Những chuyện như thế này dù muốn làm cũng phải để cha làm.” Lạc Lăng thất vọng: “Mami Thiên Nhã chưa xuất hiện sao?” Trong mắt Lạc Thần Hi và La Tiểu Bảo xẹt qua tia buồn bã.

La Tiểu Bảo nói: “Chắc mami Thiên Nhã chưa biết đâu, nếu như biết, chắc chắn mami sẽ tới thăm em.” Lạc Lăng dời ánh mắt từ La Tiểu Bảo sang Lạc Thần Hi, nói: “Cha, Tiểu Bảo nói thật không?” Đôi mắt to ngập tràn mong chờ, cũng có chút sợ hãi.

Cậu sợ mami Thiên Nhã biết rồi nhưng không tới thăm cậu.

Lạc Thần Hi cười: “Đúng thế, mami Thiên Nhã của các con chưa biết đâu.

Nếu biết, mami nhất định sẽ tới đây thăm con.” Lạc Lăng mấp máy môi: “Cha, con bị thương có nghiêm trọng không?” “Lăng Lăng, bác sĩ nói em rất may là chỉ bị thương nhẹ.

Ở thêm mấy ngày là có thể xuất viện rồi.” La Tiểu Bảo cướp lời.

May mà Lăng Lăng không bị thương nặng, không thì cậu cũng không muốn sống nữa.

Lạc Lăng lại thất vọng: “Em tình nguyện bị thương nặng thêm chút nữa.” Sắc mặt Lạc Thần Hi tối sầm lại, giọng nói anh cũng trở nên nghiêm nghị: “Lăng Lăng, con có biết mình đang làm gì không?” Lạc Lăng tức giận nhìn cha, nói: “Con biết con đang làm gì.

Cha, đây chính là cách con nghĩ ra để mami quay về.”